Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 108: Cách xa nàng một chút (1)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
“Nhã Phi nương nương! Nhã Phi nương nương!”
Nhóm cung nhân giơ cao đèn lồng, nhìn thấy ta đứng ở xa, vội vã xông lên. Sau đó, lại tự giác tránh ra một lối, ta mới nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Hoàng Thượng. Hắn bước nhanh tiến lên, kéo tay của ta, lo lắng nói:
“Ái phi, nàng có sao không? Trẫm nghe nói nàng gặp thích khách, Trẫm rất lo lắng!”
Ta thầm kêu không tốt, cư nhiên kinh động Hoàng Thượng. Vội vàng lắc đầu nói:
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tỳ không sao.” Hắn không yên lòng, trầm giọng nói:
“Người đâu, hộ tống nương nương hồi cung, nếu nương nương có gì không ổn thì bưng đầu đến gặp Trẫm!”
Nhóm cung nhân bị dọa sợ tới mức run rẩy, vội vàng gật đầu ứng tiếng. Ta kéo nhẹ ống tay áo của hắn, vội la lên:
“Hoàng Thượng bớt giận, nô tỳ thật sự không có việc gì.”
“Hồ đồ.”
Hắn cúi đầu hét lớn: “Trẫm nghe nói cung nữ thân cận của nàng cũng bị giết, làm sao lại nói không có việc gì?” Lời nói vừa dứt, hình như là hắn chợt nhớ tới điều gì đó, buột miệng nói:
“Lâm nhi đâu? Trẫm nghe nói là hắn phát hiện thích khách, hắn không đi cùng nàng sao?”
Hắn hỏi, ngước mắt nhìn, ánh mắt rơi vào trên người mama ở phía sau lưng ta, chợt lộ vẻ không vui.
“Tần mama, ngươi ở đây làm gì?”
Ta chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tần mama vội vã quỳ, trán chạm đất nói:
“Hoàng Thượng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là . . . . .”
Cả người bà ta run rẩy, lại còn nói không nên lời. Ta khẽ nắm chặt hai quả đấm, thật muốn chết người mà, chuyện này thế nhưng lại náo động lớn rồi. Ta lại cùng Quân Lâm ở chung một chỗ, còn bị Tần mam nhìn thấy, mặc dù bà ta còn cầu xin ta đừng nói, nhưng người này, ta không biết là người như thế nào, vẫn phải đề phòng. Ta nhanh trí, vội nói:
“Hoàng Thượng, Lâm Vương đuổi theo thích khách, nô tỳ một thân một mình không cẩn thận lạc đường, hên là gặp Tần mama, nên muốn để bà ta mang nô tỳ hồi cung. Vừa vặn, ngài đã tới.”
Nghe nói ta nói như thế, Tần mama vội đáp lời:
“Nương nương nói đúng, xin Hoàng Thượng minh xét.”
Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn vô cùng bén nhọn, nhìn bà ta với vẻ lạnh lùng, nói:
“Hôm nay là vô ý mà gặp, ngày sau cách nương nương xa một chút, nếu không Trẫm nhất định không tha!”
Nói xong, không để ý đến kinh ngạc của ta, bàn tay to của hắn nắm lấy tay của ta, xoay người rời đi.
“Hoàng. . . . . .”
Ta ngậm miệng, quay đầu nhìn về phía Tần mama đang quỳ trên mặt đất, bà ta vẫn quỳ như cũ, đầu cúi rất thấp, ta không thể nhìn thấy vẻ mặt của bà ta.
“Đã khiến ái phi sợ hãi, để Trẫm đưa nàng hồi cung.”
Hoàng Thượng dịu dàng nói, một tay choàng qua vai, nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta hơi chấn động, nhưng cũng không nói gì nữa. Cung nhân hai bên, tay cầm lồng đèn soi đường, ánh sáng chiếu phía trước, có gió thổi tới, cái bóng phía dưới mặt đất nhẹ nhàng lay động. Ta than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ta có cảm giác hình như là có ai đó đang theo dõi mình từ phía xa. Có chút giật mình, ta ngước mắt nhìn lại, thấy ở phía xa đằng sau lang trụ, Quân Ngạn tay vịn lang trụ, đứng nhìn về phía ta.
Nhóm cung nhân giơ cao đèn lồng, nhìn thấy ta đứng ở xa, vội vã xông lên. Sau đó, lại tự giác tránh ra một lối, ta mới nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Hoàng Thượng. Hắn bước nhanh tiến lên, kéo tay của ta, lo lắng nói:
“Ái phi, nàng có sao không? Trẫm nghe nói nàng gặp thích khách, Trẫm rất lo lắng!”
Ta thầm kêu không tốt, cư nhiên kinh động Hoàng Thượng. Vội vàng lắc đầu nói:
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tỳ không sao.” Hắn không yên lòng, trầm giọng nói:
“Người đâu, hộ tống nương nương hồi cung, nếu nương nương có gì không ổn thì bưng đầu đến gặp Trẫm!”
Nhóm cung nhân bị dọa sợ tới mức run rẩy, vội vàng gật đầu ứng tiếng. Ta kéo nhẹ ống tay áo của hắn, vội la lên:
“Hoàng Thượng bớt giận, nô tỳ thật sự không có việc gì.”
“Hồ đồ.”
Hắn cúi đầu hét lớn: “Trẫm nghe nói cung nữ thân cận của nàng cũng bị giết, làm sao lại nói không có việc gì?” Lời nói vừa dứt, hình như là hắn chợt nhớ tới điều gì đó, buột miệng nói:
“Lâm nhi đâu? Trẫm nghe nói là hắn phát hiện thích khách, hắn không đi cùng nàng sao?”
Hắn hỏi, ngước mắt nhìn, ánh mắt rơi vào trên người mama ở phía sau lưng ta, chợt lộ vẻ không vui.
“Tần mama, ngươi ở đây làm gì?”
Ta chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tần mama vội vã quỳ, trán chạm đất nói:
“Hoàng Thượng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là . . . . .”
Cả người bà ta run rẩy, lại còn nói không nên lời. Ta khẽ nắm chặt hai quả đấm, thật muốn chết người mà, chuyện này thế nhưng lại náo động lớn rồi. Ta lại cùng Quân Lâm ở chung một chỗ, còn bị Tần mam nhìn thấy, mặc dù bà ta còn cầu xin ta đừng nói, nhưng người này, ta không biết là người như thế nào, vẫn phải đề phòng. Ta nhanh trí, vội nói:
“Hoàng Thượng, Lâm Vương đuổi theo thích khách, nô tỳ một thân một mình không cẩn thận lạc đường, hên là gặp Tần mama, nên muốn để bà ta mang nô tỳ hồi cung. Vừa vặn, ngài đã tới.”
Nghe nói ta nói như thế, Tần mama vội đáp lời:
“Nương nương nói đúng, xin Hoàng Thượng minh xét.”
Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn vô cùng bén nhọn, nhìn bà ta với vẻ lạnh lùng, nói:
“Hôm nay là vô ý mà gặp, ngày sau cách nương nương xa một chút, nếu không Trẫm nhất định không tha!”
Nói xong, không để ý đến kinh ngạc của ta, bàn tay to của hắn nắm lấy tay của ta, xoay người rời đi.
“Hoàng. . . . . .”
Ta ngậm miệng, quay đầu nhìn về phía Tần mama đang quỳ trên mặt đất, bà ta vẫn quỳ như cũ, đầu cúi rất thấp, ta không thể nhìn thấy vẻ mặt của bà ta.
“Đã khiến ái phi sợ hãi, để Trẫm đưa nàng hồi cung.”
Hoàng Thượng dịu dàng nói, một tay choàng qua vai, nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta hơi chấn động, nhưng cũng không nói gì nữa. Cung nhân hai bên, tay cầm lồng đèn soi đường, ánh sáng chiếu phía trước, có gió thổi tới, cái bóng phía dưới mặt đất nhẹ nhàng lay động. Ta than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ta có cảm giác hình như là có ai đó đang theo dõi mình từ phía xa. Có chút giật mình, ta ngước mắt nhìn lại, thấy ở phía xa đằng sau lang trụ, Quân Ngạn tay vịn lang trụ, đứng nhìn về phía ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.