Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 131: Chết không có gì đáng tiếc (1)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Ta khẽ tránh ra một bên, hắn xông lên, quỳ gối trước long sàng Hoàng thượng, hai tay của hắn rủ xuống cũng ra sức nắm thành nắm đấm, cắn răng chịu đựng cơn tức giận ngập trời. Bỗng nhiên, ta cảm thấy buồn cười, hóa ra, hắn cũng biết giận sao?
Chưa từng thấy mặt người thân nhất lần cuối, hắn cũng nổi giận. Còn ta thì sao? Có ai quan tâm tới ta? Trong lòng thật là khổ sở, đột nhiên đứng lên, đi ra bên ngoài. Nhóm Tần phi nhìn ta với vẻ kinh ngạc, ta không rãnh để ý, trực tiếp đi ra ngoài. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người ta, như muốn lăng trì, nhưng mà ta đã sớm không cảm giác được đau đớn. Thấy hắn thống khổ, ta ép buộc chính mình phải thật cao hứng.
Bên ngoài, mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng chói chang trải dài trong không khí, còn có thể ngửi được mùi vị nóng rang trên mặt đất. Tay vịn lan can bằng cẩm thạch chạm hoa, đột nhiên một trận hôn mê ập tới. Lo lắng nắm chặt lan can trước mặt mới không có ngã nhào xuống, rồi lại đứng đó một lúc lâu, song mới mở mắt ra trông về phía xa.
Bên tai dường như lại nghĩ tới lời Hoàng thượng nói, trong lòng trở nên phức tạp. Thật ra, trong lòng Hoàng thượng sợ là đã sớm biết rõ ta không phải là Nhã Phi mà hắn luôn mong nhớ. Hắn chỉ là không quên được nàng, hắn chỉ là cảm thấy thẹn với nàng, cho nên lúc gặp ta liền lầm tưởng ta là nàng, mang theo tâm tình vui sướng vạn phần mà đón nhận ta.
Nhưng suy cho cùng ta không phải là nàng, hắn cũng không tra xét, hắn chỉ là lừa mình dối người. Người cao quý như hắn, cũng có lúc tinh thần sa sút như vậy. Nếu không, hắn đã đáp ứng cùng Nhã Phi một đời một thế ở chung một chỗ, nhất định sẽ không để ta lưu lại một mình trên đời. Hắn đến chết, cũng phải ép mình tin tưởng, tin ta chính là Nhã Phi của hắn.
Dùng thuốc phiện để làm cho mình mất cảm giác. Rồi sau đó, chết đi một cách hạnh phúc. Hoàng thượng, cũng là người truy đuổi quyền lực cả đời. Nghĩ đến chỗ này, ta chán nản cười lên. Đâu là kết thúc? Có lẽ hắn phát hiện ra chính mình rất buồn cười, ngoại trừ quyền lực ra, hắn còn có thứ khác quý trọng hơn, đó là người hay vật. Ví dụ như Nhã Phi đã mất.
Trong lúc hương tâm, ta chợt ý thức được người sắp lên ngôi Tân Đế cũng sẽ giống như hắn. Trong lòng hết sức kinh hãi, xoay người chạy tới Thiên Điện. Đẩy cửa điện ra, thái y cùng cung nữ bên trong kinh ngạc quay đầu lại nhìn ta, thấy là ta liền vội vàng hành lễ nói:
“Tham kiến Nhã Phi nương nương!”
Ta đi lên trước, mở miệng nói:
“Tất cả đi ra ngoài.”
Trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc, ta lại nói:
“Không nghe thấy lời Bổn cung nói sao? Đi ra ngoài!”
Chưa từng thấy mặt người thân nhất lần cuối, hắn cũng nổi giận. Còn ta thì sao? Có ai quan tâm tới ta? Trong lòng thật là khổ sở, đột nhiên đứng lên, đi ra bên ngoài. Nhóm Tần phi nhìn ta với vẻ kinh ngạc, ta không rãnh để ý, trực tiếp đi ra ngoài. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người ta, như muốn lăng trì, nhưng mà ta đã sớm không cảm giác được đau đớn. Thấy hắn thống khổ, ta ép buộc chính mình phải thật cao hứng.
Bên ngoài, mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng chói chang trải dài trong không khí, còn có thể ngửi được mùi vị nóng rang trên mặt đất. Tay vịn lan can bằng cẩm thạch chạm hoa, đột nhiên một trận hôn mê ập tới. Lo lắng nắm chặt lan can trước mặt mới không có ngã nhào xuống, rồi lại đứng đó một lúc lâu, song mới mở mắt ra trông về phía xa.
Bên tai dường như lại nghĩ tới lời Hoàng thượng nói, trong lòng trở nên phức tạp. Thật ra, trong lòng Hoàng thượng sợ là đã sớm biết rõ ta không phải là Nhã Phi mà hắn luôn mong nhớ. Hắn chỉ là không quên được nàng, hắn chỉ là cảm thấy thẹn với nàng, cho nên lúc gặp ta liền lầm tưởng ta là nàng, mang theo tâm tình vui sướng vạn phần mà đón nhận ta.
Nhưng suy cho cùng ta không phải là nàng, hắn cũng không tra xét, hắn chỉ là lừa mình dối người. Người cao quý như hắn, cũng có lúc tinh thần sa sút như vậy. Nếu không, hắn đã đáp ứng cùng Nhã Phi một đời một thế ở chung một chỗ, nhất định sẽ không để ta lưu lại một mình trên đời. Hắn đến chết, cũng phải ép mình tin tưởng, tin ta chính là Nhã Phi của hắn.
Dùng thuốc phiện để làm cho mình mất cảm giác. Rồi sau đó, chết đi một cách hạnh phúc. Hoàng thượng, cũng là người truy đuổi quyền lực cả đời. Nghĩ đến chỗ này, ta chán nản cười lên. Đâu là kết thúc? Có lẽ hắn phát hiện ra chính mình rất buồn cười, ngoại trừ quyền lực ra, hắn còn có thứ khác quý trọng hơn, đó là người hay vật. Ví dụ như Nhã Phi đã mất.
Trong lúc hương tâm, ta chợt ý thức được người sắp lên ngôi Tân Đế cũng sẽ giống như hắn. Trong lòng hết sức kinh hãi, xoay người chạy tới Thiên Điện. Đẩy cửa điện ra, thái y cùng cung nữ bên trong kinh ngạc quay đầu lại nhìn ta, thấy là ta liền vội vàng hành lễ nói:
“Tham kiến Nhã Phi nương nương!”
Ta đi lên trước, mở miệng nói:
“Tất cả đi ra ngoài.”
Trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc, ta lại nói:
“Không nghe thấy lời Bổn cung nói sao? Đi ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.