Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 122: Đi trước một bước (1)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trên vẻ mặt suy yếu của hắn dường như hiện ra nhiều ý cười.
“Hoàng thượng, ngài đang nói cái gì?”
Ta nhỏ giọng hỏi. Hắn lắc đầu một cái, cố gắng ngồi dậy, ta vội vươn tay đỡ hắn. Hắn dựa vào nệm êm sau lưng, thoải mái cười:
“Trẫm để cho Trọng Vân phục chức, ngày sau Lâm nhi cũng có chỗ dựa vào rồi.”
Trong lòng cả kinh, hắn đi Vân Châu trừ thương nhớ Nhã Phi, quả nhiên còn có mục đích khác. Hắn Nam tuần, chỉ là lý do để che dấu tai mắt. Ta bỗng nhiên lại nghĩ tới mấy tên thích khách trên đường đi Vân Châu kia, tay vô thức nắm chặt, chẳng lẽ chính là người của Hoàng hậu?
Nàng sớm đã biết tâm tư của Hoàng thượng, cho nên. . . . . . Cho nên muốn hành thích vua? Đầu ngón tay run lên một cách lợi hại, Hoàng thượng liền cảm giác được. Hắn rũ mắt xuống nhìn ta, nắm tay của ta, nắm thật chặt, thấp giọng nói:
“Ái phi sợ cái gì? Ái phi không cần sợ, sẽ không ai tổn thương nàng. Trẫm sớm biết mình không còn nhiều thời gian, cho nên Trẫm. . . . . . Khụ khụ khụ ——”
Hắn nói tới phân nửa, đột nhiên ho khan kịch liệt. Ta sợ hết hồn, giúp hắn vuốt ngực, vội la lên:
“Hoàng thượng, ngài như thế nào? Hoàng thượng! Người đâu! . . . . . .”
“Ái phi.”
Ý hắn là nói ta không nên kêu người, lại ho khan một lát, mới từ từ ngừng lại. Ta thấy hắn nâng tay, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình màu nâu, chán nản cười, nói:
“Trẫm dựa vào thuốc này mới có thể sống đến hôm nay, vậy. . . . . . Cũng đủ rồi. Quan trọng nhất là, nàng với Lâm nhi đều đã trở lại. . . . . .”
Hắn thở dài một tiếng, ngưng mắt nhìn ta, trong ánh mắt già nua lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Ta chợt nhớ tới hôm đó ở Vân Lạc Cung nhìn thấy hắn vội vàng đem thứ gì đó giấu vào trong trong tay áo, không nghĩ tới, lại là thuốc kéo dài tánh mạng! Cho nên, cho dù ôm ta, hắn cũng chưa từng chạm vào ta. Cho nên, hắn chưa bao giờ tới ngủ tại Vân Lạc Cung. . . . . .
“Hoàng thượng. . . . . .” Ta nghẹn ngào.
“Ái phi.”
Hắn nhìn ta chăm chú, tay của hắn cầm chặt tay của ta, chợt cười lên, ngay cả khóe mắt cũng là cười:
“Trẫm đã từng đáp ứng với nàng, Trẫm cùng nàng, một đời một kiếp đều phải ở chung một chỗ. Nhưng Trẫm nuốt lời rồi, Trẫm là Hoàng đế, Trẫm không thể đi cùng nàng. Nhưng Trẫm biết, nàng không trách Trẫm. Nếu không, nhất định cũng sẽ không trở lại bên người Trẫm. Hiện giờ, Trẫm phải đi rồi, ái phi. . . . . .”
Hắn kêu một cách uể oải mệt mỏi. Lòng ta tiếp theo lại chìm xuống, hắn là muốn ta, sống không cùng chăn chết chung huyệt?(* câu gốc là: Sinh vị đồng khâm, tử đồng huyệt)
“Hoàng thượng, ngài đang nói cái gì?”
Ta nhỏ giọng hỏi. Hắn lắc đầu một cái, cố gắng ngồi dậy, ta vội vươn tay đỡ hắn. Hắn dựa vào nệm êm sau lưng, thoải mái cười:
“Trẫm để cho Trọng Vân phục chức, ngày sau Lâm nhi cũng có chỗ dựa vào rồi.”
Trong lòng cả kinh, hắn đi Vân Châu trừ thương nhớ Nhã Phi, quả nhiên còn có mục đích khác. Hắn Nam tuần, chỉ là lý do để che dấu tai mắt. Ta bỗng nhiên lại nghĩ tới mấy tên thích khách trên đường đi Vân Châu kia, tay vô thức nắm chặt, chẳng lẽ chính là người của Hoàng hậu?
Nàng sớm đã biết tâm tư của Hoàng thượng, cho nên. . . . . . Cho nên muốn hành thích vua? Đầu ngón tay run lên một cách lợi hại, Hoàng thượng liền cảm giác được. Hắn rũ mắt xuống nhìn ta, nắm tay của ta, nắm thật chặt, thấp giọng nói:
“Ái phi sợ cái gì? Ái phi không cần sợ, sẽ không ai tổn thương nàng. Trẫm sớm biết mình không còn nhiều thời gian, cho nên Trẫm. . . . . . Khụ khụ khụ ——”
Hắn nói tới phân nửa, đột nhiên ho khan kịch liệt. Ta sợ hết hồn, giúp hắn vuốt ngực, vội la lên:
“Hoàng thượng, ngài như thế nào? Hoàng thượng! Người đâu! . . . . . .”
“Ái phi.”
Ý hắn là nói ta không nên kêu người, lại ho khan một lát, mới từ từ ngừng lại. Ta thấy hắn nâng tay, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình màu nâu, chán nản cười, nói:
“Trẫm dựa vào thuốc này mới có thể sống đến hôm nay, vậy. . . . . . Cũng đủ rồi. Quan trọng nhất là, nàng với Lâm nhi đều đã trở lại. . . . . .”
Hắn thở dài một tiếng, ngưng mắt nhìn ta, trong ánh mắt già nua lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Ta chợt nhớ tới hôm đó ở Vân Lạc Cung nhìn thấy hắn vội vàng đem thứ gì đó giấu vào trong trong tay áo, không nghĩ tới, lại là thuốc kéo dài tánh mạng! Cho nên, cho dù ôm ta, hắn cũng chưa từng chạm vào ta. Cho nên, hắn chưa bao giờ tới ngủ tại Vân Lạc Cung. . . . . .
“Hoàng thượng. . . . . .” Ta nghẹn ngào.
“Ái phi.”
Hắn nhìn ta chăm chú, tay của hắn cầm chặt tay của ta, chợt cười lên, ngay cả khóe mắt cũng là cười:
“Trẫm đã từng đáp ứng với nàng, Trẫm cùng nàng, một đời một kiếp đều phải ở chung một chỗ. Nhưng Trẫm nuốt lời rồi, Trẫm là Hoàng đế, Trẫm không thể đi cùng nàng. Nhưng Trẫm biết, nàng không trách Trẫm. Nếu không, nhất định cũng sẽ không trở lại bên người Trẫm. Hiện giờ, Trẫm phải đi rồi, ái phi. . . . . .”
Hắn kêu một cách uể oải mệt mỏi. Lòng ta tiếp theo lại chìm xuống, hắn là muốn ta, sống không cùng chăn chết chung huyệt?(* câu gốc là: Sinh vị đồng khâm, tử đồng huyệt)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.