Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 119: Gọi ta là gì
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Tâm chợt trầm xuống, rốt cuộc ta đã tin tưởng khi Phượng phủ gặp rủi ro cũng là lúc Hoàng hậu lộ vẻ nhẫn tâm rồi. Lặng lẽ nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Quân Ngạn, nước mắt bỗng dưng tuôn ra, thì ra ta trách lầm hắn. Cắn môi hướng Hoàng hậu nói:
“Tiền đồ của hắn vốn không phải là do ngươi chọn.”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, không nói nữa. Bọn thị vệ cũng đều thu đao vào, đánh tay không với Quân Ngạn. Tóm lại là không muốn tổn thương hắn một chút nào nữa, nếu muốn nói là vì cứu ta bị thương, vết thương nhỏ như vậy cũng đủ đưa tới sự thương hại của Hoàng đế.
Hoàng hậu thật sự suy nghĩ chu đáo. Vì che chở ta, hắn không cách nào đối địch từ hai phía, chỉ có thể mang ta lui tới góc tường bên cạnh. Lúc này, có một thị vệ hét lớn một tiếng, tung một chưởng đánh tới ta, Quân Ngạn giật mình, lập tức chắn trước ta, dùng một tay đở một chưởng của hắn.
“Phốc ——” hắn lui về phía sau, khạc ra một búng máu, thân thể vẫn đứng vững như trước.
“Biểu ca!”
Ta cuối cùng cũng không nhịn được, hoảng sợ, muốn tới dìu hắn. Thế nhưng, hắn lại đẩy ta đến phía sau hắn, một mực không cho ta đi ra. Rốt cuộc Hoàng hậu cũng lộ ra biểu hiện lo sợ, lạnh lùng nói:
“Hỗn trướng! Không được đả thương Vương gia nữa!”
Bọn thị vệ dường như cũng hoảng sợ, bất giác lui ra vài bước, Quân Ngạn nhân cơ hội nắm ở eo của ta, một hơi nhấc ta nhảy qua bức tường phía sau. Ta cả kinh, ra sức nắm chặt lấy y phục của hắn, nheo mắt lại, cũng cảm giác hai người đã rơi xuống đất bình an. Hắn quát khẽ:
“Đi!” Bàn tay to nắm lấy tay của ta thật chặt, muốn kéo ta đi. Rốt cuộc là hắn còn bận tâm Hoàng hậu, cho dù đi ra khỏi, cũng không dám đi nghênh ngang, chỉ có thể mang theo ta đi.
“Không!”
Ta hét lên, chợt nhớ tới mục đích ta đến Phượng Nghi Cung:
“Vị Ương, muội muội Tiết tướng quân vẫn còn ở trong tay Cô, ta không thể đi!”
Vẻ mặt của hắn như là thất vọng, cắn răng nói:
“Nàng ở trong phủ ta, rất an toàn!”
Vừa nói xong, vừa kéo ta qua. Ta có chút ngoài ý muốn, thì ra Hoàng hậu đã sớm đem Tiết Vị Ương đưa đến Ngạn Vương phủ. Trong lòng cảm thấy hơi có chút may mắn, như vậy cũng tốt, ít nhất lúc này Tiết Vị Ương an toàn. Bị hắn lôi kéo đi như một kẻ đần độn, cũng được, không có dẫn theo người của Vân Lạc Cung, nếu không chỉ thêm vài oan hồn. Cúi đầu, chỉ nhìn thấy bước chân của mình, do dự, có nên kêu người hay không. Ta biết rõ, chỉ cần ta vừa lên tiếng, Hoàng hậu liền tiêu đời.
Nhưng mà, Quân Ngạn có bị liên lụy không? Đến lúc đó, ta vẫn là Nhã Phi của Hoàng thượng, Quân Ngạn hắn chắc chắn sẽ làm ra chuyện điên rồ, đó cũng là việc mà ta không muốn đối mặt. Cắn chặt hàm răng, Phượng Loan Phi, ngươi thủy chung không hạ được quyết tâm. Quân Ngạn kéo ta tiến vào một bên phía sau núi giả, chợt buông tay của ta ra, một mình đi về phía trước mấy bước, đột nhiên khom lưng xuống.
“Biểu ca!”
Ta lo lắng thương thế của hắn. Hắn giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, quay đầu lại nhìn ta nói:
“Suỵt, đừng nói chuyện, bọn họ đuổi tới.”
Hắn nói xong, đưa tay kéo ta qua, nhẹ nhàng ôm. Ta nghe lời mà ngậm miệng, Hoàng hậu chắc chắn chúng ta cũng không dám gọi người, cho nên chẳng kiêng nể gì như thế. Dù sao người của nàng tất cả đều mặc y phục thị vệ, cho dù những người khác có nhìn thấy, cũng không có vấn đề gì.
Ngược lại là ta cùng với Quân Ngạn, nhất định sẽ không dễ dàng cùng người trong cung va chạm. Cho dù đứng ở xa xa nhìn thấy, cũng cần phải lách đi. Nằm ở trong ngực của hắn, ánh mắt không tự chủ rơi vào buội cỏ bên chân. Ánh sáng của ngọn đèn chiếu xéo tới, cũng không sáng rỡ gì mấy, nhưng có thể nhìn thấy máu dính ở phía trên một cách rõ ràng. Hơi hơi nhíu lông mày, cư nhiên lại không phải là máu màu đỏ tươi.
Mới ngẩng đầu, liền thấy cánh tay của hắn đột nhiên buộc chặt, ta gần như muốn buột miệng kêu lên, hắn nhanh tay lẹ mắt bịt miệng ta lại, nhìn ta liếc mắt ra hiệu. Thanh âm thị vệ truyền đến:
“Không thấy? Mau, mau tìm! Nhất định phải tìm được!”
“Chia nhau tìm!”
“Qua bên kia, đi!”
“. . . . . .” Thanh âm càng lúc càng xa, cuối cùng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi tách ta ra, trên gương mặt tái nhợt cư nhiên lại sinh ra ý cười mơ hồ. Nhỏ giọng nói:
“Loan Phi, vừa rồi nàng . . . . . gọi ta là gì?”
Ta ngơ ngẩn. Vẫn còn nhớ khi đó, hắn tức giận cảnh cáo ta không cho phép gọi hắn là ‘Biểu ca’ , mà đổi thành ‘Ngạn’ . Nhưng hôm nay, ta gọi hắn là ‘Biểu ca’ , hắn liền hưng phấn đến dường này. . . . . .
“Tiền đồ của hắn vốn không phải là do ngươi chọn.”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, không nói nữa. Bọn thị vệ cũng đều thu đao vào, đánh tay không với Quân Ngạn. Tóm lại là không muốn tổn thương hắn một chút nào nữa, nếu muốn nói là vì cứu ta bị thương, vết thương nhỏ như vậy cũng đủ đưa tới sự thương hại của Hoàng đế.
Hoàng hậu thật sự suy nghĩ chu đáo. Vì che chở ta, hắn không cách nào đối địch từ hai phía, chỉ có thể mang ta lui tới góc tường bên cạnh. Lúc này, có một thị vệ hét lớn một tiếng, tung một chưởng đánh tới ta, Quân Ngạn giật mình, lập tức chắn trước ta, dùng một tay đở một chưởng của hắn.
“Phốc ——” hắn lui về phía sau, khạc ra một búng máu, thân thể vẫn đứng vững như trước.
“Biểu ca!”
Ta cuối cùng cũng không nhịn được, hoảng sợ, muốn tới dìu hắn. Thế nhưng, hắn lại đẩy ta đến phía sau hắn, một mực không cho ta đi ra. Rốt cuộc Hoàng hậu cũng lộ ra biểu hiện lo sợ, lạnh lùng nói:
“Hỗn trướng! Không được đả thương Vương gia nữa!”
Bọn thị vệ dường như cũng hoảng sợ, bất giác lui ra vài bước, Quân Ngạn nhân cơ hội nắm ở eo của ta, một hơi nhấc ta nhảy qua bức tường phía sau. Ta cả kinh, ra sức nắm chặt lấy y phục của hắn, nheo mắt lại, cũng cảm giác hai người đã rơi xuống đất bình an. Hắn quát khẽ:
“Đi!” Bàn tay to nắm lấy tay của ta thật chặt, muốn kéo ta đi. Rốt cuộc là hắn còn bận tâm Hoàng hậu, cho dù đi ra khỏi, cũng không dám đi nghênh ngang, chỉ có thể mang theo ta đi.
“Không!”
Ta hét lên, chợt nhớ tới mục đích ta đến Phượng Nghi Cung:
“Vị Ương, muội muội Tiết tướng quân vẫn còn ở trong tay Cô, ta không thể đi!”
Vẻ mặt của hắn như là thất vọng, cắn răng nói:
“Nàng ở trong phủ ta, rất an toàn!”
Vừa nói xong, vừa kéo ta qua. Ta có chút ngoài ý muốn, thì ra Hoàng hậu đã sớm đem Tiết Vị Ương đưa đến Ngạn Vương phủ. Trong lòng cảm thấy hơi có chút may mắn, như vậy cũng tốt, ít nhất lúc này Tiết Vị Ương an toàn. Bị hắn lôi kéo đi như một kẻ đần độn, cũng được, không có dẫn theo người của Vân Lạc Cung, nếu không chỉ thêm vài oan hồn. Cúi đầu, chỉ nhìn thấy bước chân của mình, do dự, có nên kêu người hay không. Ta biết rõ, chỉ cần ta vừa lên tiếng, Hoàng hậu liền tiêu đời.
Nhưng mà, Quân Ngạn có bị liên lụy không? Đến lúc đó, ta vẫn là Nhã Phi của Hoàng thượng, Quân Ngạn hắn chắc chắn sẽ làm ra chuyện điên rồ, đó cũng là việc mà ta không muốn đối mặt. Cắn chặt hàm răng, Phượng Loan Phi, ngươi thủy chung không hạ được quyết tâm. Quân Ngạn kéo ta tiến vào một bên phía sau núi giả, chợt buông tay của ta ra, một mình đi về phía trước mấy bước, đột nhiên khom lưng xuống.
“Biểu ca!”
Ta lo lắng thương thế của hắn. Hắn giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, quay đầu lại nhìn ta nói:
“Suỵt, đừng nói chuyện, bọn họ đuổi tới.”
Hắn nói xong, đưa tay kéo ta qua, nhẹ nhàng ôm. Ta nghe lời mà ngậm miệng, Hoàng hậu chắc chắn chúng ta cũng không dám gọi người, cho nên chẳng kiêng nể gì như thế. Dù sao người của nàng tất cả đều mặc y phục thị vệ, cho dù những người khác có nhìn thấy, cũng không có vấn đề gì.
Ngược lại là ta cùng với Quân Ngạn, nhất định sẽ không dễ dàng cùng người trong cung va chạm. Cho dù đứng ở xa xa nhìn thấy, cũng cần phải lách đi. Nằm ở trong ngực của hắn, ánh mắt không tự chủ rơi vào buội cỏ bên chân. Ánh sáng của ngọn đèn chiếu xéo tới, cũng không sáng rỡ gì mấy, nhưng có thể nhìn thấy máu dính ở phía trên một cách rõ ràng. Hơi hơi nhíu lông mày, cư nhiên lại không phải là máu màu đỏ tươi.
Mới ngẩng đầu, liền thấy cánh tay của hắn đột nhiên buộc chặt, ta gần như muốn buột miệng kêu lên, hắn nhanh tay lẹ mắt bịt miệng ta lại, nhìn ta liếc mắt ra hiệu. Thanh âm thị vệ truyền đến:
“Không thấy? Mau, mau tìm! Nhất định phải tìm được!”
“Chia nhau tìm!”
“Qua bên kia, đi!”
“. . . . . .” Thanh âm càng lúc càng xa, cuối cùng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi tách ta ra, trên gương mặt tái nhợt cư nhiên lại sinh ra ý cười mơ hồ. Nhỏ giọng nói:
“Loan Phi, vừa rồi nàng . . . . . gọi ta là gì?”
Ta ngơ ngẩn. Vẫn còn nhớ khi đó, hắn tức giận cảnh cáo ta không cho phép gọi hắn là ‘Biểu ca’ , mà đổi thành ‘Ngạn’ . Nhưng hôm nay, ta gọi hắn là ‘Biểu ca’ , hắn liền hưng phấn đến dường này. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.