Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 93: Hắn không có gạt ta
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Ta đây mới phát hiện, hắn đã sớm cởi bỏ phục sức tướng quân, thay vào quần áo vải rồi. Hắn cho ta nam trang như cũ, ta mặc vào, hơi rộng, bất quá cũng chấp nhận được. Thẩm Sóc Phong không có đi theo, Dương Trọng Vân cũng không có. Lần này, chỉ một mình Hoàng Thượng. Lúc ta đi ra ngoài, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh Hoàng Thượng.
Thị vệ cải trang thành kiệu phu, thận trọng nâng kiệu lên, đi về phía trước. Những người còn lại, vội cất bước đuổi theo. Ta mới phát hiện, người đi theo không nhiều lắm, ngay cả các cung nữ cũng không mang theo, chỉ dẫn theo công công thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng.
Ta bắt đầu tò mò, rốt cuộc Hoàng Thượng muốn đi đâu? Cỗ kiệu ra khỏi thành, lại đi về phía Đông, đi thật lâu mới dừng lại ở một chỗ dưới sườn núi. Ngày hè chói chang, côn trùng kêu liên tục. Hạt bụi trôi trổi trong không khí, lẫn vào mùi vị nong nóng, ngay cả gió thổi cũng nóng. Công công dìu Hoàng Thượng từ bên trong kiệu ra ngoài, mọi người vội cúi thấp đầu. Nghe Hoàng Thượng nói:
“Tiết tướng quân ở chỗ này chờ là được.”
Ta cả kinh, Tiết Tùng Ninh quả nhiên mở miệng:
“Hoàng thượng, mạt tướng phụ trách an nguy Hoàng Thượng, hãy để cho mạt tướng đi theo Hoàng Thượng.”
Có lẽ là vì hắn lo lắng chuyện đêm qua, sợ lại có sơ xuất lần nữa.
“Hoàng Thượng, hãy để cho Tiết tướng quân đi theo đi.”
Công công cũng nhân cơ hội khuyên bảo. Cách một lúc lâu, mới nghe Hoàng Thượng nói:
“Cũng được, vậy liền theo sát đằng xa.” Nói xong, hắn cất bước đi đến phía trước.
Tiết Tùng Ninh đáp một tiếng, nhân cơ hội quay đầu lại chỉa vào người của ta nói:
“Ngươi, đem nước trà mang theo, nhớ theo kịp.”
Ta vội đáp lời, ôm bình nước cùng điểm tâm, rảo bước đuổi theo. Trên nửa sườn núi là cỏ xanh ngắt mênh mông, đạp lên rất là mềm mại, rất là thoải mái. Ngước mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy nửa sườn núi bên kia khẽ lộ ra tán cây, nổi lên màu hồng nhạt của hoa, trông rất đẹp mắt. Đi qua nửa sườn núi, trước mặt rộng mở trong sáng. Gió mát thổi lên, lông tơ gì đó, từng đoàn từng đoàn, nhiều nhóm, ở trong không trung xoay tròn, bay múa. Màu tím nhạt, không chói mắt, lại khiến lòng ta đau nhói. . . . . .
“Nơi này gọi Anh Vườn.”
Trong ký ức, lời nói của nam tử đột nhiên vang lên ở bên tai ta, dịu dàng, say lòng người . . . . . . Phải không, là trùng hợp sao? Bước chân không dừng lại được, giống như thân thể không còn là của mình nữa. Rất nhiều, thật là nhiều Bồ Công Anh nha, Bồ Công Anh màu tím. . . . . .
“Nghe nói năm đó Nhã Phi thích nhất loại Bồ Công Anh màu này.”
Không biết là là ai đang nói chuyện, ta có chút ngẩn ngơ, vẫn đi về phía trước như cũ, thanh âm kia lại vang lên, xen lẫn nóng nảy:
“Loan Phi, không nên bước lên trước nữa! Loan Phi, trở lại!”
Nhánh cây móc dây cột tóc của ta, chỉ nghe ‘Sát’ một tiếng, dây cột tóc đứt. Đầu đầy tóc đen trong nháy mắt buông xuống như thác, ta không rảnh bận tâm, chẳng qua là cảm thấy lòng như chìm thật sâu, thật là đau. . . . . .
Hắn lừa ta nhiều như vậy, vì sao không lừa đến cùng một chút. Tại sao cố tình chuyện này, hắn không có gạt ta. . . . . . Tình yêu hoàn mỹ. Mẫu phi hắn từng tôn thờ tình yêu này a. Hắn dùng thứ tình yêu mà ta tin tưởng này, để gạt ta. . . . . . Cả người run rẩy, thứ gì đó trong ngực cũng ôm không nổi nữa. Dưới chân lảo đảo một cái, rốt cuộc ta kiên trì không nổi, ngã xuống.
“Loan Phi!”
Tiết Tùng Ninh, gọi ta, thật là lớn tiếng. . . . . .
Thị vệ cải trang thành kiệu phu, thận trọng nâng kiệu lên, đi về phía trước. Những người còn lại, vội cất bước đuổi theo. Ta mới phát hiện, người đi theo không nhiều lắm, ngay cả các cung nữ cũng không mang theo, chỉ dẫn theo công công thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng.
Ta bắt đầu tò mò, rốt cuộc Hoàng Thượng muốn đi đâu? Cỗ kiệu ra khỏi thành, lại đi về phía Đông, đi thật lâu mới dừng lại ở một chỗ dưới sườn núi. Ngày hè chói chang, côn trùng kêu liên tục. Hạt bụi trôi trổi trong không khí, lẫn vào mùi vị nong nóng, ngay cả gió thổi cũng nóng. Công công dìu Hoàng Thượng từ bên trong kiệu ra ngoài, mọi người vội cúi thấp đầu. Nghe Hoàng Thượng nói:
“Tiết tướng quân ở chỗ này chờ là được.”
Ta cả kinh, Tiết Tùng Ninh quả nhiên mở miệng:
“Hoàng thượng, mạt tướng phụ trách an nguy Hoàng Thượng, hãy để cho mạt tướng đi theo Hoàng Thượng.”
Có lẽ là vì hắn lo lắng chuyện đêm qua, sợ lại có sơ xuất lần nữa.
“Hoàng Thượng, hãy để cho Tiết tướng quân đi theo đi.”
Công công cũng nhân cơ hội khuyên bảo. Cách một lúc lâu, mới nghe Hoàng Thượng nói:
“Cũng được, vậy liền theo sát đằng xa.” Nói xong, hắn cất bước đi đến phía trước.
Tiết Tùng Ninh đáp một tiếng, nhân cơ hội quay đầu lại chỉa vào người của ta nói:
“Ngươi, đem nước trà mang theo, nhớ theo kịp.”
Ta vội đáp lời, ôm bình nước cùng điểm tâm, rảo bước đuổi theo. Trên nửa sườn núi là cỏ xanh ngắt mênh mông, đạp lên rất là mềm mại, rất là thoải mái. Ngước mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy nửa sườn núi bên kia khẽ lộ ra tán cây, nổi lên màu hồng nhạt của hoa, trông rất đẹp mắt. Đi qua nửa sườn núi, trước mặt rộng mở trong sáng. Gió mát thổi lên, lông tơ gì đó, từng đoàn từng đoàn, nhiều nhóm, ở trong không trung xoay tròn, bay múa. Màu tím nhạt, không chói mắt, lại khiến lòng ta đau nhói. . . . . .
“Nơi này gọi Anh Vườn.”
Trong ký ức, lời nói của nam tử đột nhiên vang lên ở bên tai ta, dịu dàng, say lòng người . . . . . . Phải không, là trùng hợp sao? Bước chân không dừng lại được, giống như thân thể không còn là của mình nữa. Rất nhiều, thật là nhiều Bồ Công Anh nha, Bồ Công Anh màu tím. . . . . .
“Nghe nói năm đó Nhã Phi thích nhất loại Bồ Công Anh màu này.”
Không biết là là ai đang nói chuyện, ta có chút ngẩn ngơ, vẫn đi về phía trước như cũ, thanh âm kia lại vang lên, xen lẫn nóng nảy:
“Loan Phi, không nên bước lên trước nữa! Loan Phi, trở lại!”
Nhánh cây móc dây cột tóc của ta, chỉ nghe ‘Sát’ một tiếng, dây cột tóc đứt. Đầu đầy tóc đen trong nháy mắt buông xuống như thác, ta không rảnh bận tâm, chẳng qua là cảm thấy lòng như chìm thật sâu, thật là đau. . . . . .
Hắn lừa ta nhiều như vậy, vì sao không lừa đến cùng một chút. Tại sao cố tình chuyện này, hắn không có gạt ta. . . . . . Tình yêu hoàn mỹ. Mẫu phi hắn từng tôn thờ tình yêu này a. Hắn dùng thứ tình yêu mà ta tin tưởng này, để gạt ta. . . . . . Cả người run rẩy, thứ gì đó trong ngực cũng ôm không nổi nữa. Dưới chân lảo đảo một cái, rốt cuộc ta kiên trì không nổi, ngã xuống.
“Loan Phi!”
Tiết Tùng Ninh, gọi ta, thật là lớn tiếng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.