Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 129: Hoàng thượng băng hà (1)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Hoàng thượng băng hà rồi. Bên trong tẩm cung quỳ đầy người, đám Tần phi khóc lóc bi thương, làm cả vùng trời hoàng cung nổi lên mùi vị lo lắng. Hoàng hậu quỳ gối bên long sàn khóc lớn tiếng. Ta quỳ bên cạnh nàng, chảy nước mắt nhưng không hề đau lòng. Ngẩn ngơ nhìn gương mặt người trên giường, trong lòng ta rõ ràng nhất, ta không thương hắn. Ta không thể nào thương hắn, làm phi tử hắn, cũng là do có quá nhiều nguyên nhân bất đắt dĩ, chứ không phải là yêu.
Đôi mắt của Quân Ngạn hồng hồng, nhưng không có khóc. Thỉnh thoảng ánh mắt của hắn rơi vào trên người của ta, là tràn đầy mong đợi. Ta mới nhớ tới mình đã đáp ứng với hắn, tay khẽ buộc chặt, ta cũng không lừa gạt hắn, cũng không làm lơ hắn. Nhưng mà, Hoàng thượng băng hà rồi, nhất định Hoàng hậu sẽ không để hắn rời đi. Ai bảo nàng chỉ có một mình hắn là con trai? Lâm triều được hủy bỏ. Kể từ đó, tin tức Hoàng thượng băng hà đã lan truyền đến khắp thiên hạ.
“Lâm Vương sao còn chưa tới?”
Thanh âm Quân Vũ chợt vang lên, hắn nhìn công công, ánh mắt sắc bén. Công công mấp máy môi: “Chuyện này……”
Hắn không tự chủ mà nhìn ta, sắc mặt lúng túng. Trong lúc nhất thời, ta không biết nên nói như thế nào, đột nhiên nghe Hoàng hậu nói:
“Đã sớm thông báo cho người của hắn, dù cho có trễ đi nữa, thì chỉ sợ giờ này cũng đã tới cửa cung rồi. Người đâu, đi nhìn một chút.”
Lúc nàng nói câu này, không che dấu được sự đắc ý. Dù có nhanh hơn nữa cũng tới không kịp, Hoàng thượng đã đi. Công công nghe nàng nói như thế, vội chỉnh người ngay ngắn nói:
“Dạ, nô tài đi ngay.” Dứt lời, xoay người vội vã rời đi. Không biết ai đột nhiên nói câu:
“Di chiếu đâu? Phụ hoàng có thể lưu lại di chiếu?”
Lòng ta lại siết chặt, mọi người ở sau lưng đã lén bàn tán sôi nổi. Hôm nay Hoàng thượng mất đi, ai mà không nhìn đến ngôi vị Hoàng đế để trống kia. Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, quay mặt sang hướng về phía mọi người, khoác áo phượng lên, lụa mỏng bồng bềnh vung lên, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười sắc bén, mở miệng nói:
“Hoàng thượng đã sớm đem di chiếu giao cho Bổn cung!”
Ta chợt ngơ ngẩn, không thể tin nhìn nàng, ta rất rõ ràng, Hoàng thượng căn bản không có đem di chiếu giao cho nàng, bởi vì Hoàng thượng giao cho ta! Con ngươi Quân Ngạn chợt căng lớn, vẻ mặt tái nhợt nổi lên một tầng sương. Hắn so với ta càng hiểu rõ Hoàng hậu hơn, lời nàng nói, hắn tất nhiên không tin. Trong điện yên tĩnh chốc lát, mới nghe Quân Vũ nói:
“Nếu như thế, xin Hoàng hậu tuyên đọc di chiếu!”
Đôi mắt của Quân Ngạn hồng hồng, nhưng không có khóc. Thỉnh thoảng ánh mắt của hắn rơi vào trên người của ta, là tràn đầy mong đợi. Ta mới nhớ tới mình đã đáp ứng với hắn, tay khẽ buộc chặt, ta cũng không lừa gạt hắn, cũng không làm lơ hắn. Nhưng mà, Hoàng thượng băng hà rồi, nhất định Hoàng hậu sẽ không để hắn rời đi. Ai bảo nàng chỉ có một mình hắn là con trai? Lâm triều được hủy bỏ. Kể từ đó, tin tức Hoàng thượng băng hà đã lan truyền đến khắp thiên hạ.
“Lâm Vương sao còn chưa tới?”
Thanh âm Quân Vũ chợt vang lên, hắn nhìn công công, ánh mắt sắc bén. Công công mấp máy môi: “Chuyện này……”
Hắn không tự chủ mà nhìn ta, sắc mặt lúng túng. Trong lúc nhất thời, ta không biết nên nói như thế nào, đột nhiên nghe Hoàng hậu nói:
“Đã sớm thông báo cho người của hắn, dù cho có trễ đi nữa, thì chỉ sợ giờ này cũng đã tới cửa cung rồi. Người đâu, đi nhìn một chút.”
Lúc nàng nói câu này, không che dấu được sự đắc ý. Dù có nhanh hơn nữa cũng tới không kịp, Hoàng thượng đã đi. Công công nghe nàng nói như thế, vội chỉnh người ngay ngắn nói:
“Dạ, nô tài đi ngay.” Dứt lời, xoay người vội vã rời đi. Không biết ai đột nhiên nói câu:
“Di chiếu đâu? Phụ hoàng có thể lưu lại di chiếu?”
Lòng ta lại siết chặt, mọi người ở sau lưng đã lén bàn tán sôi nổi. Hôm nay Hoàng thượng mất đi, ai mà không nhìn đến ngôi vị Hoàng đế để trống kia. Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, quay mặt sang hướng về phía mọi người, khoác áo phượng lên, lụa mỏng bồng bềnh vung lên, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười sắc bén, mở miệng nói:
“Hoàng thượng đã sớm đem di chiếu giao cho Bổn cung!”
Ta chợt ngơ ngẩn, không thể tin nhìn nàng, ta rất rõ ràng, Hoàng thượng căn bản không có đem di chiếu giao cho nàng, bởi vì Hoàng thượng giao cho ta! Con ngươi Quân Ngạn chợt căng lớn, vẻ mặt tái nhợt nổi lên một tầng sương. Hắn so với ta càng hiểu rõ Hoàng hậu hơn, lời nàng nói, hắn tất nhiên không tin. Trong điện yên tĩnh chốc lát, mới nghe Quân Vũ nói:
“Nếu như thế, xin Hoàng hậu tuyên đọc di chiếu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.