Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 20: Khinh Ca nhận sai (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
ương rốt cuộc cũng gật đầu. Mọi người xoay người đi ra ngoài, Nhưng Khinh Ca vẫn không có di chuyển. Nàng cắn môi hướng Phượng Hổ nói: “Cha, con muốn. . . . . . muốn lưu lại phụng bồi Bát tỷ tỷ.” Thanh âm của nàng tinh tế, tựa hồ xen lẫn một tia áy náy. Ta có chút giật mình. Thân người Phượng Hổ không có quay lại, chỉ nói: “Chờ Bát tỷ tỷ của ngươi thân mình tốt một chút rồi lại tới thăm.”
“Cha. . . . . .” Mâu trung của nàng hình như không cam lòng. Ta vội hỏi: “Cha, con cũng muốn Kinh Ca theo giúp con.” Vừa nói, liền hướng nàng hơi hơi cười. Đã thấy trên mặt của nàng, bỗng nhiên hở ra một tầng xấu hổ. Nhẹ nhàng nhíu mày, Khinh Ca nàng, làm sao vậy? Nghe ta nói như thế, Phượng Hổ rốt cuộc không nói cái gì nữa. Cửa mở ra lại khép lại. Trong phòng chỉ còn lại có ta cùng với Khinh Ca hai người.
“Khinh Ca, làm sao vậy? Ân. . . . . .” Ta khởi động thân mình ngồi xuống, lại phát hiện đau đầu lợi hại.
“Bát tỷ tỷ!” Nàng sợ hãi kêu vội lại đây đỡ ta, nước mắt đã muốn chảy xuống, khóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Bát tỷ tỷ. Muội thật sự không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.” Ta bị nàng làm cho hồ đồ , nhìn Khinh Ca trước mặt khóc thành lệ người, mờ mịt hỏi: “Vì sao nói xin lỗi?”
“Bát tỷ tỷ.” Nàng đột nhiên buông, ở trước mặt ta quỳ xuống, cắn môi, “Khinh Ca biết sai rồi.”
“Khinh Ca!”
Nàng khóc nói: “Ngày ấy, muội rõ ràng nhìn thấy tỷ cùng một vị công tử rời đi, nhưng là thời điểm cha hỏi tỷ đi nơi nào, muội. . . . . . muội nói không biết.” Hơi hơi chấn động, nguyên lai Khinh Ca biết ta cùng với Giang Nam đi ra ngoài, nàng biết Giang Nam, không phải bởi vì Thanh Tư nói cho nàng?
“Muội biết tỷ nhất định là thích vị công tử kia, muội cho rằng mình may mắn, như thế biểu ca sẽ đối với tỷ chết tâm. Cho nên, muội không nói tỷ cùng với ai ra ngoài, muội….Muội chỉ là…Bát tỷ tỷ, muội thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, thực xin lỗi….”
“Khinh Ca. . . . . .” Cúi người kéo nàng. Việc này, sao có thể trách nàng đây? Có lẽ, tình cảm nàng dành cho Quân Ngạn, ta thoáng có chút cảm nhận được. Giống như trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn, cảm giác kỳ diệu. . . . . . Nàng nâng mâu, mở to ánh mắt hồng hồng, lẩm bẩm: “Bát tỷ tỷ, tỷ. . . . . . tỷ không trách ta sao?” Lắc đầu cười khẽ, đây cũng có thể tính là đại sự gì chứ?
“Bát tỷ tỷ!” Nàng nhào vào trong lòng của ta, đem ta hung hăng ôm lấy, nức nở nói: “Thời điểm nghe được tỷ bị bắt cóc, đột nhiên muội cảm thấy rất đau và hận chính mình. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, nếu muội lấy thủ đoạn đê tiện như vậy để có được biểu ca, muội nhất định cả đời cũng sẽ không yên lòng. Bởi vì Khinh Ca yêu, thích nhất là lời chúc phúc của Bát tỷ tỷ. Chỉ có như vậy, Khinh Ca mới có thể hạnh phúc.” Vỗ nhẹ lưng của nàng, bỗng nhiên đau lòng. Này làm sao có thể cho là thủ đoạn đê tiện đây? Cửu muội thiện lương của ta. Ở bên tai nàng nỉ non: “Sẽ có ngày nào đó, nhất định Bát tỷ tỷ chúc phúc cho muội.” Ta cỡ nào hy vọng nàng có thể đợi được người nàng yêu, mà ta, cũng là… Nàng rốt cuộc lau nước mắt nở nụ cười. Lòng cũng buông, nguyên lai nàng khác thường là vì điều này. Ta bỗng nhiên nhớ tới Vân Lan, nàng không có cố ý như Khinh Ca, lại càng làm trái tim ta thêm băng giá.
“Cha. . . . . .” Mâu trung của nàng hình như không cam lòng. Ta vội hỏi: “Cha, con cũng muốn Kinh Ca theo giúp con.” Vừa nói, liền hướng nàng hơi hơi cười. Đã thấy trên mặt của nàng, bỗng nhiên hở ra một tầng xấu hổ. Nhẹ nhàng nhíu mày, Khinh Ca nàng, làm sao vậy? Nghe ta nói như thế, Phượng Hổ rốt cuộc không nói cái gì nữa. Cửa mở ra lại khép lại. Trong phòng chỉ còn lại có ta cùng với Khinh Ca hai người.
“Khinh Ca, làm sao vậy? Ân. . . . . .” Ta khởi động thân mình ngồi xuống, lại phát hiện đau đầu lợi hại.
“Bát tỷ tỷ!” Nàng sợ hãi kêu vội lại đây đỡ ta, nước mắt đã muốn chảy xuống, khóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Bát tỷ tỷ. Muội thật sự không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.” Ta bị nàng làm cho hồ đồ , nhìn Khinh Ca trước mặt khóc thành lệ người, mờ mịt hỏi: “Vì sao nói xin lỗi?”
“Bát tỷ tỷ.” Nàng đột nhiên buông, ở trước mặt ta quỳ xuống, cắn môi, “Khinh Ca biết sai rồi.”
“Khinh Ca!”
Nàng khóc nói: “Ngày ấy, muội rõ ràng nhìn thấy tỷ cùng một vị công tử rời đi, nhưng là thời điểm cha hỏi tỷ đi nơi nào, muội. . . . . . muội nói không biết.” Hơi hơi chấn động, nguyên lai Khinh Ca biết ta cùng với Giang Nam đi ra ngoài, nàng biết Giang Nam, không phải bởi vì Thanh Tư nói cho nàng?
“Muội biết tỷ nhất định là thích vị công tử kia, muội cho rằng mình may mắn, như thế biểu ca sẽ đối với tỷ chết tâm. Cho nên, muội không nói tỷ cùng với ai ra ngoài, muội….Muội chỉ là…Bát tỷ tỷ, muội thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, thực xin lỗi….”
“Khinh Ca. . . . . .” Cúi người kéo nàng. Việc này, sao có thể trách nàng đây? Có lẽ, tình cảm nàng dành cho Quân Ngạn, ta thoáng có chút cảm nhận được. Giống như trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn, cảm giác kỳ diệu. . . . . . Nàng nâng mâu, mở to ánh mắt hồng hồng, lẩm bẩm: “Bát tỷ tỷ, tỷ. . . . . . tỷ không trách ta sao?” Lắc đầu cười khẽ, đây cũng có thể tính là đại sự gì chứ?
“Bát tỷ tỷ!” Nàng nhào vào trong lòng của ta, đem ta hung hăng ôm lấy, nức nở nói: “Thời điểm nghe được tỷ bị bắt cóc, đột nhiên muội cảm thấy rất đau và hận chính mình. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, nếu muội lấy thủ đoạn đê tiện như vậy để có được biểu ca, muội nhất định cả đời cũng sẽ không yên lòng. Bởi vì Khinh Ca yêu, thích nhất là lời chúc phúc của Bát tỷ tỷ. Chỉ có như vậy, Khinh Ca mới có thể hạnh phúc.” Vỗ nhẹ lưng của nàng, bỗng nhiên đau lòng. Này làm sao có thể cho là thủ đoạn đê tiện đây? Cửu muội thiện lương của ta. Ở bên tai nàng nỉ non: “Sẽ có ngày nào đó, nhất định Bát tỷ tỷ chúc phúc cho muội.” Ta cỡ nào hy vọng nàng có thể đợi được người nàng yêu, mà ta, cũng là… Nàng rốt cuộc lau nước mắt nở nụ cười. Lòng cũng buông, nguyên lai nàng khác thường là vì điều này. Ta bỗng nhiên nhớ tới Vân Lan, nàng không có cố ý như Khinh Ca, lại càng làm trái tim ta thêm băng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.