Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 31: Lòng có người khác (3)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng, một lúc lâu sau, mới nói: “Loan Phi, ngươi đây là đang ép ta.” Ta biết, hắn nghĩ là lấy tứ hôn uy hiếp ta. Chính là hiện tại, ngay cả ông trời cũng giúp ta.
“Đại Tuyên cùng Biên Quốc đang đối chiến, nếu là lúc này biểu ca tìm Hoàng Thượng tứ hôn, tin tưởng cô cũng sẽ ngăn cản.” Huống chi, trong lúc đó hắn cùng Thập Tam hoàng tử kia đang đấu đá lẫn nhau, cũng đã nổi lên sóng gió. Lúc này, bọn họ nên cẩn thận mới phải. Mâu trung hắn lộ vẻ tức giận, ta không biết hắn là đang nghĩ tới Thập Tam hoàng tử hay là bởi vì lời của ta. Ta than thở một tiếng: “Ngươi không nên nhìn trúng một mình ta.”
Thời điểm ta nói lời này cũng là nghĩ tới Khinh Ca, Cửu muội của ta yêu hắn. Quân Ngạn cười lạnh một tiếng, đem thân thể ta đối diện hắn, nói: “Hôm nay, ta nói cho ngươi biết, trong mắt của ta cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi. Về sau, cũng sẽ không thay đổi. Một ngày nào đó, kiệu hoa của ta sẽ tiến vào đại môn Phượng phủ. Mà ngươi, cuối cùng sẽ trở thành thê tử của ta!” Hắn gằn từng tiếng, nói ra lời thề son sắt. Ta nhưng lại càm thấy hơi hơi rung động với dáng vẻ kiên định của Quân Ngạn.
“Biểu ca.”
“Không cần gọi ta biểu ca, gọi ta Ngạn.” Hắn có chút gấp gáp, nhìn ta gầm nhẹ.
“Biểu ca.” Ta như trước không thay đổi.
“Ngươi!.”
Hắn phẫn nộ, lông mày run run, nhưng là ta như trước không khuất phục. Trong tâm lý của ta, cho tới bây giờ ta đều coi hắn là ca ca, giống như Phượng Lê Mạch. Nhắm mắt lại, ta chậm rãi nở nụ cười. Có lẽ ta nên cám ơn hắn, để cho ta càng thêm tin tưởng cảm giác chính mình. Thời điểm cùng Giang Nam một chỗ, ta không có cảm giác kháng cự như vậy. Ta chỉ là, nghĩ muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút, lâu hơn một chút. Quân Ngạn rốt cuộc buông ra bắt lấy tay của ta, lạnh lùng thốt: “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết, người chân chính yêu ngươi, chỉ có ta!” Ta lắc đầu, ta tất nhiên là không tin. Hai người, ai giữ ý nấy. Quân Ngạn lúc đi, cũng mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng. Ta biết, hắn sẽ không buông tay, bởi vì hắn là Quân Ngạn. Chính là, ta không sợ, bởi vì lời của Giang Nam, ta cái gì cũng không sợ. *** Thời điểm Vân Lan hồi phủ đã là rất khuya, ta đi tìm nàng, nàng đều là đóng cửa không gặp. Liên tục nhiều ngày, đều là như thế.
Ta thật lòng muốn cùng nàng hòa hảo, nhưng nàng vẫn cứ chế giễu, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho ta. Nghe nói Hoàng Thượng không có hạ lệnh lui binh, cũng không có xuất ra quân lương. Xác thực mà nói, hắn hoàn toàn tiếp thu đề nghị của Thập Tam hoàng tử. Nhưng mà, bảy ngày sau, binh bại. Phượng Hổ sắc mặt hết sức khó coi, chuyện xấu nhất, cũng bị hắn nói trúng rồi. Hoàng Hậu tổn thất một Viên đại tướng. Tiết Thanh chết trận, sau, nghe nói là con của hắn Tiết Tùng Ninh kế nhiệm chức đại tướng quân.
Quân đội Đại tuyên theo phía đông sông Liêu, rút lui tới tường lĩnh hướng bắc. Quân Ngạn cũng là nhiều ngày không đến Phượng phủ, chẳng qua là hộ vệ của hắn Thập Hạ có tới mấy lần, còn nói là thay mặt chủ tử hắn nhìn xem ta một chút. Phượng Lê Mạch công việc cũng lu bù lên. Bất quá, làm ta cao hứng là, Vân Lan rốt cuộc bằng lòng gặp ta.
“Đại Tuyên cùng Biên Quốc đang đối chiến, nếu là lúc này biểu ca tìm Hoàng Thượng tứ hôn, tin tưởng cô cũng sẽ ngăn cản.” Huống chi, trong lúc đó hắn cùng Thập Tam hoàng tử kia đang đấu đá lẫn nhau, cũng đã nổi lên sóng gió. Lúc này, bọn họ nên cẩn thận mới phải. Mâu trung hắn lộ vẻ tức giận, ta không biết hắn là đang nghĩ tới Thập Tam hoàng tử hay là bởi vì lời của ta. Ta than thở một tiếng: “Ngươi không nên nhìn trúng một mình ta.”
Thời điểm ta nói lời này cũng là nghĩ tới Khinh Ca, Cửu muội của ta yêu hắn. Quân Ngạn cười lạnh một tiếng, đem thân thể ta đối diện hắn, nói: “Hôm nay, ta nói cho ngươi biết, trong mắt của ta cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi. Về sau, cũng sẽ không thay đổi. Một ngày nào đó, kiệu hoa của ta sẽ tiến vào đại môn Phượng phủ. Mà ngươi, cuối cùng sẽ trở thành thê tử của ta!” Hắn gằn từng tiếng, nói ra lời thề son sắt. Ta nhưng lại càm thấy hơi hơi rung động với dáng vẻ kiên định của Quân Ngạn.
“Biểu ca.”
“Không cần gọi ta biểu ca, gọi ta Ngạn.” Hắn có chút gấp gáp, nhìn ta gầm nhẹ.
“Biểu ca.” Ta như trước không thay đổi.
“Ngươi!.”
Hắn phẫn nộ, lông mày run run, nhưng là ta như trước không khuất phục. Trong tâm lý của ta, cho tới bây giờ ta đều coi hắn là ca ca, giống như Phượng Lê Mạch. Nhắm mắt lại, ta chậm rãi nở nụ cười. Có lẽ ta nên cám ơn hắn, để cho ta càng thêm tin tưởng cảm giác chính mình. Thời điểm cùng Giang Nam một chỗ, ta không có cảm giác kháng cự như vậy. Ta chỉ là, nghĩ muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút, lâu hơn một chút. Quân Ngạn rốt cuộc buông ra bắt lấy tay của ta, lạnh lùng thốt: “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết, người chân chính yêu ngươi, chỉ có ta!” Ta lắc đầu, ta tất nhiên là không tin. Hai người, ai giữ ý nấy. Quân Ngạn lúc đi, cũng mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng. Ta biết, hắn sẽ không buông tay, bởi vì hắn là Quân Ngạn. Chính là, ta không sợ, bởi vì lời của Giang Nam, ta cái gì cũng không sợ. *** Thời điểm Vân Lan hồi phủ đã là rất khuya, ta đi tìm nàng, nàng đều là đóng cửa không gặp. Liên tục nhiều ngày, đều là như thế.
Ta thật lòng muốn cùng nàng hòa hảo, nhưng nàng vẫn cứ chế giễu, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho ta. Nghe nói Hoàng Thượng không có hạ lệnh lui binh, cũng không có xuất ra quân lương. Xác thực mà nói, hắn hoàn toàn tiếp thu đề nghị của Thập Tam hoàng tử. Nhưng mà, bảy ngày sau, binh bại. Phượng Hổ sắc mặt hết sức khó coi, chuyện xấu nhất, cũng bị hắn nói trúng rồi. Hoàng Hậu tổn thất một Viên đại tướng. Tiết Thanh chết trận, sau, nghe nói là con của hắn Tiết Tùng Ninh kế nhiệm chức đại tướng quân.
Quân đội Đại tuyên theo phía đông sông Liêu, rút lui tới tường lĩnh hướng bắc. Quân Ngạn cũng là nhiều ngày không đến Phượng phủ, chẳng qua là hộ vệ của hắn Thập Hạ có tới mấy lần, còn nói là thay mặt chủ tử hắn nhìn xem ta một chút. Phượng Lê Mạch công việc cũng lu bù lên. Bất quá, làm ta cao hứng là, Vân Lan rốt cuộc bằng lòng gặp ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.