Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 4: Oán hận của nàng

Phôi Phi Vãn Vãn

18/04/2014

“Nhị tỷ.” Ta cười nhạt gọi nàng. Mặc kệ như thế nào, dù gì nàng cũng là tỷ muội ruột thịt của ta.

Vân Lan đến gần ta, châm chọc nói: “Ngươi cũng thật đắc ý đấy, tương lai là Thất hoàng tử phi!” Lời của nàng vô cùng lạnh nhạt, làm lòng ta càng thêm kinh hãi, nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.

“Nhị tỷ, tỷ không nên nói bậy!” Thất hoàng tử phi cái gì chứ, ta vốn không cần.

Nàng sợ run lên, bỗng nhiên lại cười to, trên gương mặt kiều diễm lại lộ ra vẻ chán gét, nhìn ta với vẻ thách đố và mở miệng nói:

“À, coi như là vậy đi. Ngươi chắc là muốn thừa dịp cho mọi người một tin vui chứ gì? Đợi đến giây phút sắp vào cung rồi mới nói ra sao? Ha ha, ý nghĩ này thật là quá hay!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói từng câu, nghe không ra có chút ghen tị nào, đâu đâu cũng là oán hận. Ta thở dài, không muốn nói chuyện với nàng nữa. Cất bước, đang muốn rời đi, thì cổ tay bỗng bị nàng bóp chặt, giọng của nàng cũng thêm phần giận dữ:

“Đều là nữ nhi con vợ cả ở Phượng gia, rốt cuộc là ta có điểm nào kém hơn ngươi hả?”

Mặt trời lặn phía Tây, sắc trời cũng đã u ám lạnh lẽo, mà giờ này trong lời nói của Vân Lan, lại càng làm ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.

“Nhị tỷ….”

Thì ra là vì thế. Hóa ra, nàng không phải không ghen tị với ta, chỉ là nàng không phải ghen tị tình cảm mà Thất Hoàng Tử dành cho ta. Điều làm nàng ghen tị là vì ta là đứa con gái mà cha yêu thương nhất, ghen tị đều là con gái của chính thất nhưng lại có sự đối xử khác biệt, ghen tị ta ở Phượng gia như viên ngọc quý.

“Ta hận ngươi!”

Nàng hung hăng nói, tròng mắt căng lớn, như muốn tóe ra máu. Ta chỉ cảm thấy ngực như bị một đả kích rất lớn, đau đến nổi nói không ra lời. Chị ruột của ta, nàng nói hận ta.

“Nhị……” Ta vừa định mở miệng, nàng lại hừ lạnh một tiếng, dùng sức buông tay ta ra, đi thẳng về phía trước, đi rất nhanh. Cố nén bi thương trong lòng, ta im lặng đi sau nàng. Đi tới sảnh trước, âm thầm chỉnh lại quần áo, khóe miệng thu lại sự suy sụp vừa rồi và thay vào bằng một nụ cười. Khi đi vào, thấy tất cả mọi người đều đã vào chỗ ngồi, ta và Vân Lan liền ngồi vào chỗ của mình.

Ấu đệ liền quấn lấy ta, giọng nói non nớt: “Bát tỷ tỷ, hoàng cung có đẹp không? Đệ nghe gia gia nói, phòng ở nơi đó đều rất lớn lại rất đẹp, so với phòng ở Phượng phủ chúng ta còn lớn hơn?”

Lời nói ngây thơ của hắn, khiến ta cảm thấy mắc cười, liền cười rộ lên, cưng chiều mà ngắt mũi hắn: “Đương nhiên, hoàng cung là nơi lớn nhất thiên hạ.”

“Thật sao?” Con ngươi hắn lóe sáng, cánh tay nho nhỏ ôm ta nói:



“Bát tỷ tỷ nè, lần sau vào cung có thể mang đệ theo được không?”

“Trẻ con, ồn quá!” Vân Lan vẻ mặt âm u quát lên một tiếng, làm hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, mím mím môi, làm như muốn khóc.

Tứ phu nhân vội đưa tay ôm hắn lại, gắp đồ ăn đặt trong bát cho hắn, nhỏ giọng nói: “Được rồi, ngoan nào, mau ăn chút cơm.”

Ta nhìn Vân Lan một chút, nàng lại giống như không thèm để ý, quay mặt đi chỗ khác.

***

Buổi tối, nằm ở trên giường, nhớ tới lời Vân Lan nói với ta ở hoa viên, lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi không ngủ được. Ở bên ngoài giường, chắc là Thanh Tư nghe động tĩnh bên trong, lúc tiến vào còn xoa xoa mắt đang mơ màng buồn ngủ: “Tiểu thư, sao còn không ngủ?”

Ta ngồi dậy, lắc đầu nói: “Trong lòng có chút phiền muộn, ngủ không được.”

“Phiền cái gì?” Nàng ngồi ở mép giường của ta hỏi. Ta liền đem chuyện diễn ra vào ban ngày nói hết cho nàng biết, Thanh Tư im lặng một lát, lập tức nói:

“Lão gia có nhiều con gái như vậy, duy chỉ có tiểu thư được yêu thương nhất, tất nhiên sẽ khiến người khác căm ghét. Ta ngay thẳng, thì sợ gì?”

Tuy là nói như vậy, nhưng ta không có tâm tư đi tranh thủ tình cảm, lại luôn bị người khác nghi kị. Huống chi, lại là tỷ muội thân nhất, bảo ta làm sao có thể chấp nhận được đây?

Thấy ta vẫn còn mày ủ mặt ê, Thanh Tư chợt cười nhẹ: “Cho nên, nô tỳ cũng cảm thấy là nên đem tiểu thư nhanh chóng gả ra ngoài, để người cả ngày khỏi phiền lòng.”

“Thanh Tư.” Nha đầu này, cũng không quên giễu cợt ta. Đưa tay đánh nàng, nàng lại né tránh được, cười đùa hướng ta làm một cái mặt quỷ thật to, làm ta vừa tức vừa buồn cười.

Nàng lại chạy đến, ôm bả vai ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Cười cười, ha ha, cười một cái, phiền não gì cũng sẽ biến mất.”

Ta nhịn không được, mắng nàng một phát: “Nha đầu hư!”

Nàng cười khẽ: “Dạ, nô tỳ ở trong mắt tiểu thư, cho tới bây giờ cũng chưa từng tốt hơn tí nào.”



Nàng lè lưỡi với ta, ta nhân tiện liếc xéo nàng một cái. Làm sao lại chưa từng tốt hơn, chỉ là vì thật sự quá tốt…Nói chuyện đến mệt mỏi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Quả thật như Thanh Tư nói, cười một cái, phiền não gì cũng đều quên. Mấy ngày tiếp theo, trong lúc rãnh rỗi, ta luôn ở trong Huyên Anh Các, trừ ăn cơm ra, liền không hề ngoài. Lúc ở trên bàn cơm, nhìn thấy Vân Lan, nàng vẫn không cùng ta nói dù chỉ một câu.

Ba ngày sau, quả nhiên Phượng Hố mời mấy vị công tử, xếp đặt tiệc rượu ở hoa viên, rất náo nhiệt. Ta cùng với Thanh Tư đi ngang qua, lại gặp phải Vân Lan, nàng giả bộ kinh ngạc, cười khẩy nói: “Ngươi muốn lấy công tử khác để so sánh với Thất hoàng tử xem ai vĩ đại hơn sao?”

Ta không muốn cùng nàng tranh cãi, chỉ nắm tay Thanh Tư, vội đi qua. Cho dù giải thích, chưa chắc nàng sẽ tin. Nàng làm sao biết, ta vốn không hề muốn gả vào hoàng thất. Phượng Hố rất hiểu tâm tư ta. Hôm nay, cho dù là ai, thư sinh nho nhã, hay là thiếu hiệp cương nghị, đều không phải là con cháu quan lại.

Ta ngồi ngay ngắn ở một bên, tâm tư thì hoàn toàn không đặt ở trong này. Thực chất là đang nghĩ tới vị Giang Nam công tử kia, khi nào sẽ đến.

Lặng lẽ đánh giá mỗi người, lại vô tình thấy có người cũng có vẻ giống Giang Nam….Nhìn nhau một lúc, nhưng lại không có ai có thể so được với hắn. Cảm thấy không khỏi chấn động, giật mình, ta điên rồi sao?

Thanh Tư thấy ta có vẻ hơi nôn nóng, nhìn ta cười sáng lạng, đúng là nha đầu thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư ta. Dù sao ngồi ở đây cũng nhàm chán, ta liền tìm cơ hội để rời đi.

Vừa đúng lúc này, xa xa nhìn thấy một gia đinh vội vàng chạy tới. Nhìn về phía đó…….không biết vì sao, trong lòng cảm thấy rất vui. Gia đinh chạy lại gần, cung kính nói với Phượng Hố:

“ Lão gia, bên ngoài có vị công tử nói tới tìm Bát tiểu thư.” Lời của hắn vừa dứt, ta liền giật mình đứng dậy.

“Tiểu thư.” Thanh Tư lôi kéo ống tay áo của ta. Phượng Hố liếc mắt nhìn ta một cái, ta vội xoay người, lại nghe hắn hỏi: “Là người như thế nào?”

“Hắn không nói, nô tài không biết.”

Ta cảm thấy rất lạ, nếu đã đến đây, vì sao hắn không chịu lộ ra danh tính của mình, lại nhìn thấy gia đinh kia nhét cái gì đó giao cho Phượng Hố

Vẻ mặt của hắn hơi đổi, nhưng lại nói: “Loan Phi, con hãy ra ngoài nhìn xem một chút.”

Nhưng lúc đó, ta đặc biệt hăng hái, liền xoay người theo gia đinh ra ngoài.

“Tiểu thư, xem ra hôm đó, nô tỳ đã làm đúng! Nhìn người vui vẻ chưa kìa!” Thanh Tư ở bên tai ta mà cười nói.

Ta không trả lời, thật là lạ đó, ta lại còn rất là vui vẻ! Đi được một đoạn đường, dường như ta nhìn thấy Khinh Ca ở xa xa, đang vội vàng chạy qua, không biết nha đầu kia gặp chuyện gì, lại có thể chạy nhanh đến như vậy. Gia đinh đưa ta tới cửa, thì không hề ra ngoài.

Ta hăng hái bước ra cửa, quả nhiên trước cửa có một chiếc xe ngựa xa lạ đang đứng đó, thân ảnh cao to đưa lưng về phía ta. Ta mới vừa chuẩn bị mở miệng, liền thấy hắn xoay người lại. Mà ta, chợt giật mình…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook