Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 140: Số mệnh trêu người (2) canh hai
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Đứng dựa vào giường lâu thật lâu, ta mới có sức bước ra một bước. Xộc xệch đi ra cửa, dùng sức đẩy cửa điện ra. Trời cũng sắp chuyển sang hoàng hôn, bầu trời phía tây xuất hiện những ráng mây màu đỏ rực, hết sức chói mắt. Hoàng thượng băng hà rồi, có quá nhiều chuyện cũng không còn giống như trước. Trong triều đình, Hoàng hậu cầm quyền. Vậy, chắc Quân Lâm và Thừa tướng cũng đã chuẩn bị tốt để chống lại.
Tiết Tùng Ninh chính trực, đứng ở bên kia. Lòng ta cảm thấy thật may mắn khi Tiết Vị Ương ở trên tay Quân Ngạn, chứ không phải là Hoàng hậu. Vô tri vô giác mà trở về Vân Lạc Cung, vào cửa mới phát giác ra điều không ổn, lại không thấy một cung nhân ra ngoài đón ta. Lòng ta liền chìm xuống, bước nhanh lên trước, chưa kịp vào bên trong, liền nghe thấy tiếng nhiều bước chân lộn xộn, trong lúc mơ hồ xen lẫn tiếng cung nữ khóc.
Ta xông vào, thấy người Vân Lạc Cung quỳ đầy đất, bọn thị vệ mặc quần áo ngự lâm quân lục lọi khắp nơi, tìm kiếm thứ gì đó, bên trong phòng đã là một mảnh hỗn độn. Trong lòng không ngừng cười nhạt, ta biết rõ bọn họ muốn tìm cái gì. Hoàng hậu đứng khoanh tay, tuy là đưa lưng về phía ta, nhưng mà ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Nhất định là vừa không cam lòng vừa tức giận. Cung nữ nhìn thấy ta bước vào, trên mặt tái nhợt liền hiện lên vẻ mừng rỡ, run giọng nói:
“Nương nương. . . . . .”
Bỗng Hoàng hậu xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người của ta, hơi run sợ, lập tức nói:
“Vật đâu?”
Vật à. Nói thật không rõ ràng. Vì sao nàng không dứt khoát hỏi di chiếu ở nơi nào? Ta nhìn thẳng vào nàng, không nói một câu. Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, liếc mắt nhìn thị vệ bên cạnh một cái, chỉ thấy thân hình thị vệ kia vừa động. Ta chưa phản ứng kịp, liền nghe cung nữ kêu thảm một tiếng, chớp mắt ngã vào trong vũng máu.
“Ngươi. . . . . .”
Ta chỉ cảm giác hai chân mềm nhũn, sống lưng dựa vào cửa đằng sau mới không có xụi lơ xuống. Cơ thể cũng ức chế không được mà run rẩy. Ta hiểu rõ, đây chỉ mới là bắt đầu. Hoàng hậu đi đến bên ta, mặt không thay đổi mở miệng:
“Ngươi, trời sanh tính nhu nhược, từ nhỏ ngay cả con vật nhỏ cũng không đành lòng tổn thương, huống hồ hiện giờ là người.”
Nàng hiểu rất rõ ta, thoáng cái là có thể tiêu diệt ta hoàn toàn.
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
Trên mặt đất, đám cung nhân bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ, từng người một hiện ra vẻ mặt hoang mang sợ hãi. Không biết đến tột cùng là đang cầu xin ta, hay là cầu xin nàng. . . . . .
Tiết Tùng Ninh chính trực, đứng ở bên kia. Lòng ta cảm thấy thật may mắn khi Tiết Vị Ương ở trên tay Quân Ngạn, chứ không phải là Hoàng hậu. Vô tri vô giác mà trở về Vân Lạc Cung, vào cửa mới phát giác ra điều không ổn, lại không thấy một cung nhân ra ngoài đón ta. Lòng ta liền chìm xuống, bước nhanh lên trước, chưa kịp vào bên trong, liền nghe thấy tiếng nhiều bước chân lộn xộn, trong lúc mơ hồ xen lẫn tiếng cung nữ khóc.
Ta xông vào, thấy người Vân Lạc Cung quỳ đầy đất, bọn thị vệ mặc quần áo ngự lâm quân lục lọi khắp nơi, tìm kiếm thứ gì đó, bên trong phòng đã là một mảnh hỗn độn. Trong lòng không ngừng cười nhạt, ta biết rõ bọn họ muốn tìm cái gì. Hoàng hậu đứng khoanh tay, tuy là đưa lưng về phía ta, nhưng mà ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Nhất định là vừa không cam lòng vừa tức giận. Cung nữ nhìn thấy ta bước vào, trên mặt tái nhợt liền hiện lên vẻ mừng rỡ, run giọng nói:
“Nương nương. . . . . .”
Bỗng Hoàng hậu xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người của ta, hơi run sợ, lập tức nói:
“Vật đâu?”
Vật à. Nói thật không rõ ràng. Vì sao nàng không dứt khoát hỏi di chiếu ở nơi nào? Ta nhìn thẳng vào nàng, không nói một câu. Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, liếc mắt nhìn thị vệ bên cạnh một cái, chỉ thấy thân hình thị vệ kia vừa động. Ta chưa phản ứng kịp, liền nghe cung nữ kêu thảm một tiếng, chớp mắt ngã vào trong vũng máu.
“Ngươi. . . . . .”
Ta chỉ cảm giác hai chân mềm nhũn, sống lưng dựa vào cửa đằng sau mới không có xụi lơ xuống. Cơ thể cũng ức chế không được mà run rẩy. Ta hiểu rõ, đây chỉ mới là bắt đầu. Hoàng hậu đi đến bên ta, mặt không thay đổi mở miệng:
“Ngươi, trời sanh tính nhu nhược, từ nhỏ ngay cả con vật nhỏ cũng không đành lòng tổn thương, huống hồ hiện giờ là người.”
Nàng hiểu rất rõ ta, thoáng cái là có thể tiêu diệt ta hoàn toàn.
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
Trên mặt đất, đám cung nhân bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ, từng người một hiện ra vẻ mặt hoang mang sợ hãi. Không biết đến tột cùng là đang cầu xin ta, hay là cầu xin nàng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.