Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 124: Ta đi với ngươi
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Đi tới bên ngoài, xa xa, nhìn thấy Hoàng hậu đang nói gì đó với thái y. Ta chỉ thấy vẻ mặt của nàng từ từ ngưng trọng, tay rủ ở dưới cũng ra sức nắm chặt. Thái y thấy ta, vội hướng ta hành lễ. Hoàng hậu mới phục hồi tinh thần lại, mặt không thay đổi nhìn ta một cái, một câu cũng không nói.
Ta cũng im lặng, nhìn thoáng qua nàng. Quân Ngạn đứng ở cửa, vẫn chưa tiến vào, thấy ta đi ra ngoài, vẻ mặt lo lắng của hắn mới hơi có chút hòa hoãn. Khóe miệng khẽ nhúc nhích, muốn cất bước tới đây, nhưng dường như lảo đảo một cái, hắn có chút kinh hoảng vươn tay vịn lang trụ to lớn bên cạnh.
“Biểu. . . . . .” Ta hoảng sợ, mới thốt ra một chữ, lại lập tức im miệng. Nơi này chính là bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, sơ ý một chút, ta với hắn sẽ mất mạng. Hắn mệt mỏi, ngước mắt cười yếu ớt, an ủi ta nói:
“Không có việt gì, chỉ là có chút hoa mắt chóng mặt.”
Hắn là quá mệt mỏi, bị thương lại mất máu. Có lẽ là còn nặng hơn nữa, là vết thương trong trái tim hắn. Vô luận là ta, hay là Hoàng hậu, cũng khó chối tội này. Có chút áy náy đưa tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, trong lúc lơ đãng rơi vào trên tay vịn lang trụ của hắn, nhìn thấy vết thương chưa lành nơi ngón tay của hắn một cách rõ ràng. Dường như là thứ gì đó đâm thật sâu vào trong đầu móng tay, làm người ta có chút không dám nhìn.
Bỗng nhiên ta nhớ tới lúc Hoàng thượng dìu ta, mà hắn đứng ở phía sau nhìn ta. Còn có màu son dầu trên cây cột kia bị cào xuống….
Run rẩy nhìn hắn, chẳng lẽ hắn, cũng không biết đau sao? Tay đứt ruột xót, rốt cuộc hắn làm sao lại hành hạ chính mình như thế? Hắn đứng một lát, rồi đi tới phía ta, đưa tay muốn kéo ta, nhưng mà ta lại cố ý né tránh. Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau xót, mở miệng nói:
“Loan Phi, ngươi còn do dự cái gì? Đi theo ta.”
Ta lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, nhìn hắn, trong phút chốc nước mắt chảy ròng xuống. Quân Ngạn, thì ra, ta phụ hắn nhiều như vậy. Ta chưa bao giờ biết, biểu ca trong trí nhớ của ta là vô cùng kiên cường, cũng có lúc làm cho người đau lòng. Còn là, đau như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt in vào đáy mắt ta, trái tim như bị bánh xe nghiền nát rất là đau đớn. Trán của hắn rịn ra vô số mồ hôi hột, ta nghĩ, vết thương trên người hắn, nhất định là rất đau. Ta không ngừng thanh cao, nhưng hóa ra còn không hiểu chuyện như vậy. Giơ tay lên lau đi lệ nơi khóe mắt, hấp khí để cho mình bình tĩnh lại, mở miệng nói:
“Ngươi không phải là muốn biết tình hình Hoàng thượng sao?”
Hắn không cách nào tha thứ việc Hoàng thượng phong ta là phi, nếu không nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng, hắn làm sao có thể đứng ở ngoài điện này, lại không chịu vào bên trong dù một bước? Đáy mắt hắn xuất hiện tia đau đớn, nhưng là cắn răng nói:
“Hắn bị bệnh sẽ có thái y giỏi nhất tới chữa trị cho hắn, làm sao còn cần ta tới lo lắng? Hôm nay sợ là mẫu hậu cũng không đi được, đây chính là cơ hội tốt để ta dẫn nàng rời đi. Loan Phi, ta. . . . . .”
“Hắn sắp chết rồi.”
Ta chậm rãi cắt đứt lời của hắn, nhìn ánh mắt của hắn, lại nói câu:
“Hoàng thượng sắp chết.”
Hắn cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia tàn bạo, nói:
“Sợ là lời mẫu hậu dùng để lừa gạt nàng, nàng làm sao lại tin? Nàng ta không động thủ giết nàng nữa, mặc dù ta chẳng biết tại sao, nhưng, vẫn rất sợ hãi. Ta dẫn nàng rời đi.”
Nói xong, tay của hắn lại vươn tới đây. Lần này, ta không có tránh né. Bàn tay to của hắn dễ dàng bắt được tay của ta, mà hắn, đột nhiên hơi ngẩn ra. Ta khẽ gọi hắn:
“Biểu ca. . . . . .”
“Vào xem hắn một chút đi, dù có hận đi nữa, cũng nên nhìn một chút.”
Ta hâm mộ, ít nhất hắn có thể nhìn thấy phụ thân một lần cuối, mà ta không thể.
“Ta cũng muốn rời khỏi nơi này, luôn luôn muốn rời đi. Ta. . . . . . Ta đáp ứng ngươi, chờ qua chuyện này, ta đi với ngươi.”
Hoàng thượng chết rồi, như vậy trong cung cũng không có bất kỳ lý do gì để cho ta lưu lại. Bọn họ ai làm Hoàng thượng, đều không liên quan đến ta. Con ngươi ảm đạm của hắn khẽ sáng lên, trong ánh mắt lộ ra hận ý cũng chậm rãi biến mất, tay hắn nắm ta cũng dần dần buông lỏng, rốt cuộc, hoàn toàn buông ra. Hắn nhìn ta cười, hạ quyết tâm, đi vào bên trong tẩm cung.
Ta cũng im lặng, nhìn thoáng qua nàng. Quân Ngạn đứng ở cửa, vẫn chưa tiến vào, thấy ta đi ra ngoài, vẻ mặt lo lắng của hắn mới hơi có chút hòa hoãn. Khóe miệng khẽ nhúc nhích, muốn cất bước tới đây, nhưng dường như lảo đảo một cái, hắn có chút kinh hoảng vươn tay vịn lang trụ to lớn bên cạnh.
“Biểu. . . . . .” Ta hoảng sợ, mới thốt ra một chữ, lại lập tức im miệng. Nơi này chính là bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, sơ ý một chút, ta với hắn sẽ mất mạng. Hắn mệt mỏi, ngước mắt cười yếu ớt, an ủi ta nói:
“Không có việt gì, chỉ là có chút hoa mắt chóng mặt.”
Hắn là quá mệt mỏi, bị thương lại mất máu. Có lẽ là còn nặng hơn nữa, là vết thương trong trái tim hắn. Vô luận là ta, hay là Hoàng hậu, cũng khó chối tội này. Có chút áy náy đưa tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, trong lúc lơ đãng rơi vào trên tay vịn lang trụ của hắn, nhìn thấy vết thương chưa lành nơi ngón tay của hắn một cách rõ ràng. Dường như là thứ gì đó đâm thật sâu vào trong đầu móng tay, làm người ta có chút không dám nhìn.
Bỗng nhiên ta nhớ tới lúc Hoàng thượng dìu ta, mà hắn đứng ở phía sau nhìn ta. Còn có màu son dầu trên cây cột kia bị cào xuống….
Run rẩy nhìn hắn, chẳng lẽ hắn, cũng không biết đau sao? Tay đứt ruột xót, rốt cuộc hắn làm sao lại hành hạ chính mình như thế? Hắn đứng một lát, rồi đi tới phía ta, đưa tay muốn kéo ta, nhưng mà ta lại cố ý né tránh. Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau xót, mở miệng nói:
“Loan Phi, ngươi còn do dự cái gì? Đi theo ta.”
Ta lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, nhìn hắn, trong phút chốc nước mắt chảy ròng xuống. Quân Ngạn, thì ra, ta phụ hắn nhiều như vậy. Ta chưa bao giờ biết, biểu ca trong trí nhớ của ta là vô cùng kiên cường, cũng có lúc làm cho người đau lòng. Còn là, đau như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt in vào đáy mắt ta, trái tim như bị bánh xe nghiền nát rất là đau đớn. Trán của hắn rịn ra vô số mồ hôi hột, ta nghĩ, vết thương trên người hắn, nhất định là rất đau. Ta không ngừng thanh cao, nhưng hóa ra còn không hiểu chuyện như vậy. Giơ tay lên lau đi lệ nơi khóe mắt, hấp khí để cho mình bình tĩnh lại, mở miệng nói:
“Ngươi không phải là muốn biết tình hình Hoàng thượng sao?”
Hắn không cách nào tha thứ việc Hoàng thượng phong ta là phi, nếu không nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng, hắn làm sao có thể đứng ở ngoài điện này, lại không chịu vào bên trong dù một bước? Đáy mắt hắn xuất hiện tia đau đớn, nhưng là cắn răng nói:
“Hắn bị bệnh sẽ có thái y giỏi nhất tới chữa trị cho hắn, làm sao còn cần ta tới lo lắng? Hôm nay sợ là mẫu hậu cũng không đi được, đây chính là cơ hội tốt để ta dẫn nàng rời đi. Loan Phi, ta. . . . . .”
“Hắn sắp chết rồi.”
Ta chậm rãi cắt đứt lời của hắn, nhìn ánh mắt của hắn, lại nói câu:
“Hoàng thượng sắp chết.”
Hắn cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia tàn bạo, nói:
“Sợ là lời mẫu hậu dùng để lừa gạt nàng, nàng làm sao lại tin? Nàng ta không động thủ giết nàng nữa, mặc dù ta chẳng biết tại sao, nhưng, vẫn rất sợ hãi. Ta dẫn nàng rời đi.”
Nói xong, tay của hắn lại vươn tới đây. Lần này, ta không có tránh né. Bàn tay to của hắn dễ dàng bắt được tay của ta, mà hắn, đột nhiên hơi ngẩn ra. Ta khẽ gọi hắn:
“Biểu ca. . . . . .”
“Vào xem hắn một chút đi, dù có hận đi nữa, cũng nên nhìn một chút.”
Ta hâm mộ, ít nhất hắn có thể nhìn thấy phụ thân một lần cuối, mà ta không thể.
“Ta cũng muốn rời khỏi nơi này, luôn luôn muốn rời đi. Ta. . . . . . Ta đáp ứng ngươi, chờ qua chuyện này, ta đi với ngươi.”
Hoàng thượng chết rồi, như vậy trong cung cũng không có bất kỳ lý do gì để cho ta lưu lại. Bọn họ ai làm Hoàng thượng, đều không liên quan đến ta. Con ngươi ảm đạm của hắn khẽ sáng lên, trong ánh mắt lộ ra hận ý cũng chậm rãi biến mất, tay hắn nắm ta cũng dần dần buông lỏng, rốt cuộc, hoàn toàn buông ra. Hắn nhìn ta cười, hạ quyết tâm, đi vào bên trong tẩm cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.