Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 77: Ta không có làm
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Nha đầu đi ở phía trước dẫn đường, có lẽ là mới vừa rồi bị Tiết Vị Ương quát, cho nên dọc đường đi, một câu nàng cũng không nói. Ta cảm thấy có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được nên nói cái gì để làm dịu bầu không khí. Nghĩ thầm, thôi kệ đi. Ta tới đưa điểm tâm rồi về. Nha đầu dẫn ta đến trước thư phòng, giơ tay lên giúp ta gõ cửa, sau đó lui sang một bên.
“Người nào?”
Chỉ chốc lát sau từ bên trong phòng truyền ra tiếng nói của Tiết Tùng Ninh. Ta sợ run lên, không thể làm gì khác hơn là nói:
“Là ta, Loan Phi.”
Hắn lại nói:
“Vào đi.”
Ta đẩy cửa, nha đầu nhân cơ hội nói:
“Cô nương đi vào trước, có nô tỳ đứng ở bên ngoài chờ, một lát lại đưa cô nương trở về.”
Nha đầu này thật rất thận trọng, biết ta sẽ không tìm được đường trở về. Hướng nàng cười cảm ơn, ta đẩy cửa đi vào. Tiết Tùng Ninh mới thả sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn ta, cười hỏi:
“Hôm nay cảm thấy khá tốt?”
Ta ngây ra, đã sớm đem chuyện hôm qua uống rượu say quên mất, thế nhưng hắn lại nói, khiến ta đỏ mặt. Hắn đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên hộp gấm trong tay ta, nhíu mày mở miệng:
“Đây là cái gì?”
“Nha.”
Ta chợt giật mình, khôi phục lại tinh thần, đặt đồ ở trên bàn, mở nắp nói:
“Điểm tâm này mua từ bên ngoài, Vị Ương nói muốn mang đến cho ngươi nếm thử một chút.”
“Vị Ương?”
Dường như hắn có chút nghi ngờ, nhìn ta một chút, rồi hình như lại vui vẻ, khoát tay nói:
“Ta không ăn đồ ngọt, vậy ngươi ăn đi.”
“Ta đã ăn rồi.”
Bị hắn nhìn, ta có chút không được tự nhiên, cúi thấp đầu nói, thanh âm cũng là nho nhỏ. Hắn gật đầu, cũng không có cưỡng cầu ta, chỉ nói:
“Lạnh sẽ không ăn ngon, vậy thì thưởng nha đầu ăn đi. Có lẽ là Vị Ương ăn no cho nên quay về không tới đây.”
Hắn rất hiểu rõ Tiết Vị Ương, giống như Phượng Lê Mạch hiểu rõ ta. Mà ta cùng Tiết Vị Ương lại khác biệt, ta không hiểu Phượng Lê Mạch. Nhớ lại cảm thấy lòng có chút chua xót.
Nhớ tới nha đầu đang chờ ở ngoài cửa, liền đem điểm tâm tặng cho nàng ăn. Nha đầu cười nói tạ ơn, ta muốn đi, lại bị Tiết Tùng Ninh gọi lại:
“Loan Phi, ngươi chờ một chút.”
Hắn rất tự nhiên đưa tay kéo ta qua, ta có chút ngượng ngùng, nhớ tới đêm qua hắn cũng kéo ta qua như thế, thậm chí còn ôm ta, ta lại không có cự tuyệt, chẳng qua là hiện tại. . . . . . Nhẹ nhàng tránh thoát tay của hắn, lúng túng đem đôi tay đan vào chung một chỗ, thấp giọng nói:
“Tướng quân còn có chuyện gì?”
Hắn cười:
“Vì sao gọi ta tướng quân, thật không được tự nhiên.”
Ta cảm thấy hoang mang, nhưng, không gọi tướng quân, thế gọi gì?
“Gọi ta Tùng Ninh.”
Hắn mở miệng nói rất dịu dàng. Trái tim run lên, ta lắc đầu:
“Như vậy không tốt.”
Thật không tốt, ta nghĩ không nên gọi thân thiết như vậy. Hắn hơi giật mình, trên mặt lại có vẻ không vui, nhìn ta, gằn từng chữ:
“Ta nói rồi , ngươi không phải là nha đầu của phủ tướng quân ta.”
Ta gật đầu, ta biết.
“Vậy, vì sao. . . . . .”
Hắn từng bước tiến lên, mới mở miệng, đột nhiên nghe ngoài cửa phát ra “Phanh” một tiếng. Ta cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy nha đầu mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa đã ngã trên mặt đất, che ngực, miệng phun máu tươi. Ta sợ ngây người, Tiết Tùng Ninh đã sớm lách mình đi ra ngoài, cúi người dò xét. Nha đầu hoảng sợ cố gắng mở to hai mắt, đưa tay chỉ điểm tâm rơi rải rác ở một bên, muốn nói cái gì, lại không phát ra được thanh âm nào. Rất nhanh sau đó, tay của nàng cũng buông xuống mặt đất, ngay cả tiếng rên rĩ cũng không còn nghe nữa. Tiết Tùng Ninh đem hai ngón tay dò tới cổ của nàng, trầm giọng nói:
“Nàng chết rồi.”
Chết rồi, nha đầu chết rồi. Nàng ăn điểm tâm trong hộp gấm, chết rồi. Đột nhiên Tiết Tùng Ninh ngước mắt nhìn ta , ta kinh sợ thối lui nửa bước, tay vịn vách tường, không ngừng run rẩy.
“Người nào?”
Chỉ chốc lát sau từ bên trong phòng truyền ra tiếng nói của Tiết Tùng Ninh. Ta sợ run lên, không thể làm gì khác hơn là nói:
“Là ta, Loan Phi.”
Hắn lại nói:
“Vào đi.”
Ta đẩy cửa, nha đầu nhân cơ hội nói:
“Cô nương đi vào trước, có nô tỳ đứng ở bên ngoài chờ, một lát lại đưa cô nương trở về.”
Nha đầu này thật rất thận trọng, biết ta sẽ không tìm được đường trở về. Hướng nàng cười cảm ơn, ta đẩy cửa đi vào. Tiết Tùng Ninh mới thả sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn ta, cười hỏi:
“Hôm nay cảm thấy khá tốt?”
Ta ngây ra, đã sớm đem chuyện hôm qua uống rượu say quên mất, thế nhưng hắn lại nói, khiến ta đỏ mặt. Hắn đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên hộp gấm trong tay ta, nhíu mày mở miệng:
“Đây là cái gì?”
“Nha.”
Ta chợt giật mình, khôi phục lại tinh thần, đặt đồ ở trên bàn, mở nắp nói:
“Điểm tâm này mua từ bên ngoài, Vị Ương nói muốn mang đến cho ngươi nếm thử một chút.”
“Vị Ương?”
Dường như hắn có chút nghi ngờ, nhìn ta một chút, rồi hình như lại vui vẻ, khoát tay nói:
“Ta không ăn đồ ngọt, vậy ngươi ăn đi.”
“Ta đã ăn rồi.”
Bị hắn nhìn, ta có chút không được tự nhiên, cúi thấp đầu nói, thanh âm cũng là nho nhỏ. Hắn gật đầu, cũng không có cưỡng cầu ta, chỉ nói:
“Lạnh sẽ không ăn ngon, vậy thì thưởng nha đầu ăn đi. Có lẽ là Vị Ương ăn no cho nên quay về không tới đây.”
Hắn rất hiểu rõ Tiết Vị Ương, giống như Phượng Lê Mạch hiểu rõ ta. Mà ta cùng Tiết Vị Ương lại khác biệt, ta không hiểu Phượng Lê Mạch. Nhớ lại cảm thấy lòng có chút chua xót.
Nhớ tới nha đầu đang chờ ở ngoài cửa, liền đem điểm tâm tặng cho nàng ăn. Nha đầu cười nói tạ ơn, ta muốn đi, lại bị Tiết Tùng Ninh gọi lại:
“Loan Phi, ngươi chờ một chút.”
Hắn rất tự nhiên đưa tay kéo ta qua, ta có chút ngượng ngùng, nhớ tới đêm qua hắn cũng kéo ta qua như thế, thậm chí còn ôm ta, ta lại không có cự tuyệt, chẳng qua là hiện tại. . . . . . Nhẹ nhàng tránh thoát tay của hắn, lúng túng đem đôi tay đan vào chung một chỗ, thấp giọng nói:
“Tướng quân còn có chuyện gì?”
Hắn cười:
“Vì sao gọi ta tướng quân, thật không được tự nhiên.”
Ta cảm thấy hoang mang, nhưng, không gọi tướng quân, thế gọi gì?
“Gọi ta Tùng Ninh.”
Hắn mở miệng nói rất dịu dàng. Trái tim run lên, ta lắc đầu:
“Như vậy không tốt.”
Thật không tốt, ta nghĩ không nên gọi thân thiết như vậy. Hắn hơi giật mình, trên mặt lại có vẻ không vui, nhìn ta, gằn từng chữ:
“Ta nói rồi , ngươi không phải là nha đầu của phủ tướng quân ta.”
Ta gật đầu, ta biết.
“Vậy, vì sao. . . . . .”
Hắn từng bước tiến lên, mới mở miệng, đột nhiên nghe ngoài cửa phát ra “Phanh” một tiếng. Ta cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy nha đầu mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa đã ngã trên mặt đất, che ngực, miệng phun máu tươi. Ta sợ ngây người, Tiết Tùng Ninh đã sớm lách mình đi ra ngoài, cúi người dò xét. Nha đầu hoảng sợ cố gắng mở to hai mắt, đưa tay chỉ điểm tâm rơi rải rác ở một bên, muốn nói cái gì, lại không phát ra được thanh âm nào. Rất nhanh sau đó, tay của nàng cũng buông xuống mặt đất, ngay cả tiếng rên rĩ cũng không còn nghe nữa. Tiết Tùng Ninh đem hai ngón tay dò tới cổ của nàng, trầm giọng nói:
“Nàng chết rồi.”
Chết rồi, nha đầu chết rồi. Nàng ăn điểm tâm trong hộp gấm, chết rồi. Đột nhiên Tiết Tùng Ninh ngước mắt nhìn ta , ta kinh sợ thối lui nửa bước, tay vịn vách tường, không ngừng run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.