Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 60: Tất cả đều là tự nguyện
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Ta cảm thấy có chút chóng mặt, dùng tay chống đỡ, cố gắng duy trì tỉnh táo để không ngã xuống. Người trước mặt cũng chỉ cười lạnh, mỉa mai nói:
“Thế nào, chỉ có một ngụm nhỏ cũng say sao? Thế nhưng buổi tối đó, Bổn vương thay ngươi uống không ít đấy!”
Hắn nói xong, lại đem ta ôm thật chặt. Buổi tối đó. . . . . . Ta nhớ ra rồi, là lúc chúng ta bị bắt cóc. Hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, ta nhịn không được, nước mắt lại rơi, từ từ nhắm hai mắt lại. Thì ra là. . . . . .
“Loan Phi của ta, cuối cùng cũng nhớ rồi à.”
Hắn hờ hững nói. Mà lòng của ta, trong phút chốc nát vụn đầy đất. Thật sự, khi hắn bắt đầu đã là một kế hay? Thì ra không phải do ta làm liên lụy đến hắn, mà chính hắn là kẻ chủ mưu! Hay cho cái gọi là khổ nhục kế! Hay cho một trò lừa bịp! Hắn thật lợi hại, ngay cả Lục ca của ta cũng hoàn toàn bị hắn lừa như thế. Thành Tây Giang phủ, xem ra phủ này là có thật. Nếu không, giữa đường hỉ nương cũng sẽ không kinh ngạc hỏi:
“Không phải nói đi Thành Tây Giang phủ sao?”
Chỉ vì, khi vừa bắt đầu, nàng cũng không biết, là nhận trước việc cưới xin của Vương phủ a. Thì ra là như thế…..
Ngón tay nam tử nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt ta. Thế nhưng hắn không còn là Giang Nam mà ta biết. Mỗi động tác của hắn đều làm lòng ta không ngừng sợ hãi. Cảm thấy động tác của hắn có phần do dự, sau đó, chợt bóp cổ ta.
“Ư…”
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng sợ mở mắt. Theo bản năng nắm lấy tay của hắn, thế nhưng sức của hắn thật mạnh, mà sức của ta dần dần mất đi. Muốn giết ta sao? Thế nhưng, vào lúc đó hắn đã giết ta rồi? Trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm độc cùng tàn nhẫn, nghiến răng nói:
“Khi Phượng Hổ tự tay hại chết mẫu phi của ta có từng nghĩ tới hắn cũng sẽ có ngày hôm nay? Hắn suy tính thật không tệ, đưa ta đi Biên Quốc. Hắn cho là ta sẽ chết ở đâu đó sao? A, ha ha ha ——”
Hắn chợt cười lên một cách điên cuồng, lực đạo trên tay từ từ gia tăng. Ta gần như không thể thở được chỉ có thể cố gắng lắc đầu. Cha ta không phải là hung thủ, không phải! Hắn không để ý đến nổi thống khổ của ta, vẫn như cũ và nói:
“Ngươi yên tâm, Bổn vương nếu muốn giết ngươi, cũng sẽ không đợi đến hôm nay. A, có lẽ ngươi nên cảm tạ ta cho ngươi cơ hội sống lại. Phượng Bát tiểu thư, ngay cả trên đường áp giải đến biên cương! Từ nay về sau, ngươi là thiếp của Bổn vương, sống là người Bổn vương, chết cũng là quỷ của Bổn vương! Nếu Phượng Hổ ở trên trời nhìn thấy, Bổn vương sẽ rất vui nha. Nữ nhi hắn quý trọng nhất khi còn sống, Loan Phi ——“
Một tay kia chậm rãi mơn trớn gương mặt của ta, cúi đầu cười:
“Bổn vương sẽ cho ngươi thân phận tôn quý nhất, để cho ngươi trải qua cuộc sống ti tiện nhất!”
“Ngươi. . . . . .”
Ta sợ ngây người, nam tử này lại có thể là người ta yêu. Là nam tử dịu dàng nói ‘Gả cho ta’…..Thân phận tôn quý nhất, cuộc sống ti tiện nhất. Ha ha, nói rất hay! Khi đó ta đây không biết, ‘Tôn quý’ trong miệng hắn thật ra còn có ám chỉ khác. Nam tử chợt buông tay kiềm chế tay của ta ra, ta nhìn không được mà ho khan, thế nhưng hắn chợt cúi người đè lên. Ta sợ hãi vội đẩy hắn ra:
“Khụ, ngươi. . . . . . Làm cái gì!”
“Ngươi nói thử xem?”
Hắn nheo mắt lại liếc nhìn ta, giọng nói đầy ẩn ý.
“Không được!”
Không suy nghĩ nhiều, ta vội la lên. Hắn không có giận, bình tĩnh mở miệng:
“Ngươi là thê tử Bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, chỉ làm làm tròn trách nhiệm của ngươi thôi! Đừng quên, Bổn vương cũng không có ép ngươi!”
Từng câu từng chữ đâm vào ta gây thương tích đầy mình. Đúng vậy, hắn không có ép ta. Là ta. . . . . . Tự nguyện. Ha ha, cái này buồn cười đến cỡ nào đây. . . . . .
“Thế nào, chỉ có một ngụm nhỏ cũng say sao? Thế nhưng buổi tối đó, Bổn vương thay ngươi uống không ít đấy!”
Hắn nói xong, lại đem ta ôm thật chặt. Buổi tối đó. . . . . . Ta nhớ ra rồi, là lúc chúng ta bị bắt cóc. Hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, ta nhịn không được, nước mắt lại rơi, từ từ nhắm hai mắt lại. Thì ra là. . . . . .
“Loan Phi của ta, cuối cùng cũng nhớ rồi à.”
Hắn hờ hững nói. Mà lòng của ta, trong phút chốc nát vụn đầy đất. Thật sự, khi hắn bắt đầu đã là một kế hay? Thì ra không phải do ta làm liên lụy đến hắn, mà chính hắn là kẻ chủ mưu! Hay cho cái gọi là khổ nhục kế! Hay cho một trò lừa bịp! Hắn thật lợi hại, ngay cả Lục ca của ta cũng hoàn toàn bị hắn lừa như thế. Thành Tây Giang phủ, xem ra phủ này là có thật. Nếu không, giữa đường hỉ nương cũng sẽ không kinh ngạc hỏi:
“Không phải nói đi Thành Tây Giang phủ sao?”
Chỉ vì, khi vừa bắt đầu, nàng cũng không biết, là nhận trước việc cưới xin của Vương phủ a. Thì ra là như thế…..
Ngón tay nam tử nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt ta. Thế nhưng hắn không còn là Giang Nam mà ta biết. Mỗi động tác của hắn đều làm lòng ta không ngừng sợ hãi. Cảm thấy động tác của hắn có phần do dự, sau đó, chợt bóp cổ ta.
“Ư…”
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng sợ mở mắt. Theo bản năng nắm lấy tay của hắn, thế nhưng sức của hắn thật mạnh, mà sức của ta dần dần mất đi. Muốn giết ta sao? Thế nhưng, vào lúc đó hắn đã giết ta rồi? Trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm độc cùng tàn nhẫn, nghiến răng nói:
“Khi Phượng Hổ tự tay hại chết mẫu phi của ta có từng nghĩ tới hắn cũng sẽ có ngày hôm nay? Hắn suy tính thật không tệ, đưa ta đi Biên Quốc. Hắn cho là ta sẽ chết ở đâu đó sao? A, ha ha ha ——”
Hắn chợt cười lên một cách điên cuồng, lực đạo trên tay từ từ gia tăng. Ta gần như không thể thở được chỉ có thể cố gắng lắc đầu. Cha ta không phải là hung thủ, không phải! Hắn không để ý đến nổi thống khổ của ta, vẫn như cũ và nói:
“Ngươi yên tâm, Bổn vương nếu muốn giết ngươi, cũng sẽ không đợi đến hôm nay. A, có lẽ ngươi nên cảm tạ ta cho ngươi cơ hội sống lại. Phượng Bát tiểu thư, ngay cả trên đường áp giải đến biên cương! Từ nay về sau, ngươi là thiếp của Bổn vương, sống là người Bổn vương, chết cũng là quỷ của Bổn vương! Nếu Phượng Hổ ở trên trời nhìn thấy, Bổn vương sẽ rất vui nha. Nữ nhi hắn quý trọng nhất khi còn sống, Loan Phi ——“
Một tay kia chậm rãi mơn trớn gương mặt của ta, cúi đầu cười:
“Bổn vương sẽ cho ngươi thân phận tôn quý nhất, để cho ngươi trải qua cuộc sống ti tiện nhất!”
“Ngươi. . . . . .”
Ta sợ ngây người, nam tử này lại có thể là người ta yêu. Là nam tử dịu dàng nói ‘Gả cho ta’…..Thân phận tôn quý nhất, cuộc sống ti tiện nhất. Ha ha, nói rất hay! Khi đó ta đây không biết, ‘Tôn quý’ trong miệng hắn thật ra còn có ám chỉ khác. Nam tử chợt buông tay kiềm chế tay của ta ra, ta nhìn không được mà ho khan, thế nhưng hắn chợt cúi người đè lên. Ta sợ hãi vội đẩy hắn ra:
“Khụ, ngươi. . . . . . Làm cái gì!”
“Ngươi nói thử xem?”
Hắn nheo mắt lại liếc nhìn ta, giọng nói đầy ẩn ý.
“Không được!”
Không suy nghĩ nhiều, ta vội la lên. Hắn không có giận, bình tĩnh mở miệng:
“Ngươi là thê tử Bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, chỉ làm làm tròn trách nhiệm của ngươi thôi! Đừng quên, Bổn vương cũng không có ép ngươi!”
Từng câu từng chữ đâm vào ta gây thương tích đầy mình. Đúng vậy, hắn không có ép ta. Là ta. . . . . . Tự nguyện. Ha ha, cái này buồn cười đến cỡ nào đây. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.