Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 36: Thú nàng làm chính (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
“Lục ca.” Ta lôi kéo y phục của hắn, không nghĩ hắn cầu tình cho ta. Phượng Hổ lại như trước giận quá mức: “Các ngươi. . . . . . Các ngươi biết cái gì! Ai ——” hắn nặng nề mà thở dài, lại trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng!” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên hướng ta nhìn đến, tựa hồ mang theo đau lòng, mang theo bất đắc dĩ. Lòng của ta đột nhiên thắt lại, từ trong mắt của hắn, ta mơ hồ nhìn thấy một chút sợ hãi. Ta không rõ, hắn đến tột cùng đang lo lắng cái gì. Đó là so với Vân Lan mất tích còn quan trọng hơn. Không khí ở Phượng phủ luôn luôn an hòa, từ khi Vân Lan mất tích cũng chậm rãi biến mất hầu như không còn, thay vào đó là áp lực cùng khẩn trương. Đã suốt năm ngày, như trước không có tin tức Vân Lan. Người tìm kiếm nàng không có giảm bớt mà là một ngày lại một ngày càng tăng nhiều, thậm chí, ngay cả hoàng hậu đều phái người đi ra ngoài tìm. Tiếc là, vẫn không có tin tức.Trong lúc đó, Thư Nghiên đã tới vài lần, cũng là Giang Nam kêu hắn đến xem tình huống của ta. Nhưng không có nói hẹn ta đi ra ngoài, hắn nói, sợ là ta cũng không có tâm tư đi ra ngoài. Chuyện Vân Lan còn chưa giải quyết, Phượng phủ lại xảy ra một việc. Phượng Lê Mạch muốn thú Thanh Tư. Vốn là, Thanh Tư là do trong nhà phân phó làm thiếp thất, đó không có gì phải trách. Nhưng là, Phương Lê Mạch lại muốn thú nàng làm chính thất. Phượng Hổ tất nhiên sẽ không đồng ý, nương cũng khuyên mấy lần. Mà Phượng Lê Mạch lúc này đây cũng là quyết tâm, cắn chặt răng, không chịu nhả ra. Muốn nói không kinh hãi, đó là giả . Phượng Lê Mạch cho tới bây giờ đối với Thanh Tư không ghét, nhưng nói hắn sẽ cãi lại ý của Phượng Hổ, cố ý muốn thú nàng làm vợ, sợ là còn chưa tới trình độ như thế. Trong phủ trên dưới thấy Thanh Tư đều ở sau lưng chỉ trỏ. Đơn giản là nói nàng như thế nào không biết thỏa mãn, như thế nào dùng thuật dụ dỗ làm Phượng Lê Mạch cam tâm tình nguyện muốn thú nàng làm vợ. Còn nói thủ đoạn của nàng không phải là loại cao minh bình thường, cư nhiên có thể làm Phượng Lê Mạch vì nàng làm trái ý của Phượng Hổ. Kia cũng là Phượng Lê Mạch chưa bao giờ làm chuyện khác người.
“Thanh Tư, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ta thật sự không nghĩ ra, sự tình vì sao đột nhiên biến thành như vậy? Nàng đỏ mắt, cúi đầu nói: “Tiểu thư, ta thật sự không biết. Kia đều là. . . . . . Đều là ý của Lục thiếu gia.” Nha đầu này cho tới bây giờ luôn ra vẻ tươi cười, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, run run, nghẹn ngào nói. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, lời của nàng, ta tất nhiên là tin. Chỉ là Lục ca của ta, đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
“Thanh tư, ngươi nguyện ý sao?” Ta nâng mâu hỏi nàng. Nàng hoảng sợ nhìn ta, cũng không nói gì nguyện ý, cũng không có nói không muốn, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngươi cũng cho rằng ta là người như vậy sao?” Hơi ngẩn ra, nghĩ đến, mấy ngày nay trong phủ lời đồn đãi chuyện vô căn cứ nàng cũng nghe qua không ít. Cũng khó cho nàng, mỗi ngày còn phải ở tại đây sống trong dèm pha. Ta biết, chỉ có khi nàng thật sự thành Lục thiếu phu nhân, những người e sợ thiên hạ bất loạn mới không dám nói láo một câu. Chính là, ai —— cửa ải Phượng Hổ kia, bọn họ nhất định qua không được. Phượng gia tốt xấu cũng là phủ quốc cữu, Phượng Hổ nhất định sẽ không đồng ý Phượng Lê Mạch thú một cái nha đầu làm chính thất. Trầm mặc thật lâu sau, ta mới mở miệng nói: “Thanh Tư, ta tự nhiên hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Chính là. . . . . .”
“Thanh Tư, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ta thật sự không nghĩ ra, sự tình vì sao đột nhiên biến thành như vậy? Nàng đỏ mắt, cúi đầu nói: “Tiểu thư, ta thật sự không biết. Kia đều là. . . . . . Đều là ý của Lục thiếu gia.” Nha đầu này cho tới bây giờ luôn ra vẻ tươi cười, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, run run, nghẹn ngào nói. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, lời của nàng, ta tất nhiên là tin. Chỉ là Lục ca của ta, đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
“Thanh tư, ngươi nguyện ý sao?” Ta nâng mâu hỏi nàng. Nàng hoảng sợ nhìn ta, cũng không nói gì nguyện ý, cũng không có nói không muốn, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngươi cũng cho rằng ta là người như vậy sao?” Hơi ngẩn ra, nghĩ đến, mấy ngày nay trong phủ lời đồn đãi chuyện vô căn cứ nàng cũng nghe qua không ít. Cũng khó cho nàng, mỗi ngày còn phải ở tại đây sống trong dèm pha. Ta biết, chỉ có khi nàng thật sự thành Lục thiếu phu nhân, những người e sợ thiên hạ bất loạn mới không dám nói láo một câu. Chính là, ai —— cửa ải Phượng Hổ kia, bọn họ nhất định qua không được. Phượng gia tốt xấu cũng là phủ quốc cữu, Phượng Hổ nhất định sẽ không đồng ý Phượng Lê Mạch thú một cái nha đầu làm chính thất. Trầm mặc thật lâu sau, ta mới mở miệng nói: “Thanh Tư, ta tự nhiên hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Chính là. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.