Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 110: Tình thương vĩ đại của mẹ (1)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Có lẽ cung nữ bị ta dọa đến sợ hãi rồi, một lúc lâu sau mới nói:
“Nhưng nương nương, Hoàng Thượng không cho. . . . . .”
“Bổn cung chỉ hỏi vài câu, không có gì đáng ngại.”
Ta ngắt lời nàng: “Ngươi nhanh đi!”
Cung nữ do dự một lúc rồi mới đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền dẫn Tần mama đi vào. Bà ta thấy ta, vội quỳ xuống nói:
“Nô tỳ bái kiến nương nương, nương nương thiên tuế!”
Phất tay ý bảo cung nữ lui xuống, song ta mới cho phép đứng lên.
“Nô tỳ đa tạ nương nương tối nay nói chuyện với nô tỳ!”
Tần mama lại dập đầu, rồi mới đứng dậy. Ta nhìn bà ta một chút, ước chừng chừng là khoảng năm mươi tuổi, tóc mai hai bên đã xuất hiện màu trắng xám. Dường như bà ta có chút lo lắng, đôi tay nắm chặt cùng chung một chỗ, cảm thấy lúng túng. Ta mới mở miệng:
“Ngươi là bà vú của Lâm Vương?”
Nếu quan tâm Quân Lâm như vậy, thì suy xét một chút về tuổi tác của bà ta, ta nghĩ suy đoán của ta sẽ không sai. Dường như bà ta có chút khiếp sợ, nhìn ta với vẻ kinh ngạc, hốc mắt khô từ từ lộ ra nước mắt, rồi bỗng nhiên lại quỳ gối cạnh chân ta, nức nở nói:
“Ngài thật. . . . . . Thật sự là Nhã Phi nương nương?”
Ta giật mình, dường như bà ta rất mừng rỡ, lại nói tiếp:
“Ban đầu nô tỳ còn không tin, nhưng bây giờ. . . . . . Nương nương, thật sự là ngài sao? Ngài còn nhớ rõ nô tỳ, còn nhớ rõ nô tỳ đó!”
Bà ta rơi lệ, lại vừa cười, vừa lau. Ta lắc đầu:
“Ngươi sai rồi, ta không phải là nàng.”
“Nương nương. . . . . .” Nàng một vẻ kinh ngạc:
“Không. . . . . . Vậy ngài vì sao biết nô tỳ là bà vú của Lâm Vương?”
“Ta đoán .”
Thành thật mà trả lời bà ta. Nhưng bà ta lại không tin:
“Sẽ không, nô tỳ có hỏi qua công công theo bên cạnh Hoàng Thượng, hắn có nói qua, ngài biết chuyện Anh Vườn, ngài biết chuyện cùng với Hoàng Thượng! Nương nương, trừ ngài, còn ai biết đây?”
Thì ra là vì vậy. Ta kinh ngạc mà bật cười, Quân Lâm cũng biết đấy, nhưng bà ta sẽ tin sao? Hay là ta phải nói cho bà ta biết thân phận thật của ta là Phượng Loan Phi? Lắc đầu một cái, đây không phải là dự tính ban đầu mà ta nghĩ. Ta không trả lời bà ta nữa, chỉ hỏi:
“Vì sao Hoàng Thượng bắt ngươi phải cách ta xa một chút?”
Hình như là bà ta bị chấn động, sau đó lại run rẩy dập dầu:
“Nương nương, năm đó lúc nô tỳ ôm Vương gia đi ra ngoài, thật không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nương nương, ngài đã quên sao. . . . . .”
Ta căng thẳng nhìn nàng, cắn răng nói:
“Ngươi nói.”
Từ từ đến gần chân tướng năm đó, đột nhiên ta có loại xúc động không nói nên lời, tay vịn mép bàn, sợ sơ sẫy một cái sẽ không đứng vững được.
“Nhưng nương nương, Hoàng Thượng không cho. . . . . .”
“Bổn cung chỉ hỏi vài câu, không có gì đáng ngại.”
Ta ngắt lời nàng: “Ngươi nhanh đi!”
Cung nữ do dự một lúc rồi mới đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền dẫn Tần mama đi vào. Bà ta thấy ta, vội quỳ xuống nói:
“Nô tỳ bái kiến nương nương, nương nương thiên tuế!”
Phất tay ý bảo cung nữ lui xuống, song ta mới cho phép đứng lên.
“Nô tỳ đa tạ nương nương tối nay nói chuyện với nô tỳ!”
Tần mama lại dập đầu, rồi mới đứng dậy. Ta nhìn bà ta một chút, ước chừng chừng là khoảng năm mươi tuổi, tóc mai hai bên đã xuất hiện màu trắng xám. Dường như bà ta có chút lo lắng, đôi tay nắm chặt cùng chung một chỗ, cảm thấy lúng túng. Ta mới mở miệng:
“Ngươi là bà vú của Lâm Vương?”
Nếu quan tâm Quân Lâm như vậy, thì suy xét một chút về tuổi tác của bà ta, ta nghĩ suy đoán của ta sẽ không sai. Dường như bà ta có chút khiếp sợ, nhìn ta với vẻ kinh ngạc, hốc mắt khô từ từ lộ ra nước mắt, rồi bỗng nhiên lại quỳ gối cạnh chân ta, nức nở nói:
“Ngài thật. . . . . . Thật sự là Nhã Phi nương nương?”
Ta giật mình, dường như bà ta rất mừng rỡ, lại nói tiếp:
“Ban đầu nô tỳ còn không tin, nhưng bây giờ. . . . . . Nương nương, thật sự là ngài sao? Ngài còn nhớ rõ nô tỳ, còn nhớ rõ nô tỳ đó!”
Bà ta rơi lệ, lại vừa cười, vừa lau. Ta lắc đầu:
“Ngươi sai rồi, ta không phải là nàng.”
“Nương nương. . . . . .” Nàng một vẻ kinh ngạc:
“Không. . . . . . Vậy ngài vì sao biết nô tỳ là bà vú của Lâm Vương?”
“Ta đoán .”
Thành thật mà trả lời bà ta. Nhưng bà ta lại không tin:
“Sẽ không, nô tỳ có hỏi qua công công theo bên cạnh Hoàng Thượng, hắn có nói qua, ngài biết chuyện Anh Vườn, ngài biết chuyện cùng với Hoàng Thượng! Nương nương, trừ ngài, còn ai biết đây?”
Thì ra là vì vậy. Ta kinh ngạc mà bật cười, Quân Lâm cũng biết đấy, nhưng bà ta sẽ tin sao? Hay là ta phải nói cho bà ta biết thân phận thật của ta là Phượng Loan Phi? Lắc đầu một cái, đây không phải là dự tính ban đầu mà ta nghĩ. Ta không trả lời bà ta nữa, chỉ hỏi:
“Vì sao Hoàng Thượng bắt ngươi phải cách ta xa một chút?”
Hình như là bà ta bị chấn động, sau đó lại run rẩy dập dầu:
“Nương nương, năm đó lúc nô tỳ ôm Vương gia đi ra ngoài, thật không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nương nương, ngài đã quên sao. . . . . .”
Ta căng thẳng nhìn nàng, cắn răng nói:
“Ngươi nói.”
Từ từ đến gần chân tướng năm đó, đột nhiên ta có loại xúc động không nói nên lời, tay vịn mép bàn, sợ sơ sẫy một cái sẽ không đứng vững được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.