Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 158: Tư thông
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Đó là nhiều năm về trước, khi ta còn rất nhỏ. Hôm đó, ta tiến cung, bởi vì cô cô tạm thời cần gặp một người, nên bảo ta ở Phượng Nghi cung chờ người. Ta chờ thật lâu, vẫn không thấy cô cô trở lại, liền chạy ra ngoài, trong lúc vô tình, nhìn thấy những đóa bồ công anh đang bay múa giữa không trung. Mặc dù chỉ là một vài cánh lẻ tẻ, nhưng ta lại rất thích.
Ta đuổi theo, sau đó, ở trước một tòa cung điện, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều bồ công anh. Ta vô cùng vui vẻ, cẩn thận thổi từng cánh, nhìn chúng bay càng ngày càng cao. . . . . . ta bỗng kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, lại chậm rãi quay đầu, sau lưng là ba chữ “Vân Lạc cung” to đến chói mắt. Thì ra lúc đó, nơi ta chạy đến, là Vân Lạc cung! Như vậy người Tiết Tùng Ninh nhìn thấy —— là ta!
Ta chán nản nở nụ cười, đúng rồi, thời điểm đó, hoàng hậu trăm phương ngàn kế muốn ta gả cho Quân Ngạn. Sao người có thể đồng ý để cho Tiết Tùng Ninh cưới ta? Nhưng mà, vẫn muốn giữ lại một trợ thủ đắc lực như Tiết gia, cho nên, liền thuận miệng nói cho hắn biết, ta là Khinh Ca, là cửu tiểu thư của Phượng phủ. . . . . . Khinh Ca căn bản chưa từng vào cung, cho nên Tiết Tùng Ninh sao có thể nhìn thấy nàng ở trong cung chứ?
Ta hiểu, rốt cuộc, đã hiểu toàn bộ. Cổ họng khô rát, ta cũng không biết, nên mở miệng như thế nào.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vương trên mi ta, ánh mắt dịu dàng, giữa hai hàng lông mày, hiện lên sự vui vẻ. Hắn mở miệng, định nói gì đó, chợt nghe thấy một tiếng vang lạnh lùng: “Lớn mật, hậu cung trọng địa, các ngươi lại dám công khai ôm ấp!”
Ta thất kinh, lướt qua vai Tiết Tùng Ninh, nhìn ra phía sau, thấy Vân Lan đang đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, mang theo tức giận. Cuống quít rời khỏi bàn tay hắn. Tiết Tùng Ninh lui thân, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó hướng nàng nói: “Mạt tướng tham kiến Vân phi nương nương.”
Một tiếng”Vân phi nương nương” , khiến sắc mặt Vân Lan trầm xuống, hình như nàng càng tức giận rồi. Mà ta, cũng cảm thấy khiếp sợ. Nàng là vương phi của Quân Lâm, bây giờ Quân Lâm đã là Hoàng đế Đại Tuyên, không phải nàng sẽ trở thành hoàng hậu ư? Sao hắn lại, không phong nàng làm hậu?
Nàng chần chờ một lát rồi bước nhanh lên phía trước, ngón tay nhỏ nhắn chỉa vào người của chúng ta, lạnh lùng nói: “Tần phi cùng người khác tư thông, phải bị tội gì!”
Tư thông? Lời của nàng…, khiến cho ta cảm thấy buồn cười . Hôm nay, ta là phi tử của tiên hoàng, tuy đã từng là thiếp của Quân Lâm. . . . . . nhưng Vân Lan, lại luôn từng bước bức bách ta, một chút tình cẩm tỷ muội cũng không để ý, nàng thật, không muốn làm Nhị tỷ của ta nữa.
Tiết Tùng Ninh muốn giải thích, ta lại nhanh hơn hắn một bước, đi lên trước, nói với Vân Lan: “Tiết tướng quân chỉ có lòng tốt, đỡ ai gia một chút, đến cả cái này Vân phi cũng muốn quản sao?” Tuy cả người không còn hơi sức, nhưng ta vẫn đứng thẳng. Nàng muốn thì cứ nhằm vào ta, nhưng không được lôi kéo Tiết Tùng Ninh dính vào.
Một câu”Ai gia” , chính là muốn nói cho nàng, vô luận như thế nào, hiện tại thân phận của ta cũng là Thái phi. Nàng chỉ là một Tần phi. Chúng ta, không còn ở tình cảnh nàng là thê, ta là thiếp như lúc trước nữa rồi.
Ta đuổi theo, sau đó, ở trước một tòa cung điện, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều bồ công anh. Ta vô cùng vui vẻ, cẩn thận thổi từng cánh, nhìn chúng bay càng ngày càng cao. . . . . . ta bỗng kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, lại chậm rãi quay đầu, sau lưng là ba chữ “Vân Lạc cung” to đến chói mắt. Thì ra lúc đó, nơi ta chạy đến, là Vân Lạc cung! Như vậy người Tiết Tùng Ninh nhìn thấy —— là ta!
Ta chán nản nở nụ cười, đúng rồi, thời điểm đó, hoàng hậu trăm phương ngàn kế muốn ta gả cho Quân Ngạn. Sao người có thể đồng ý để cho Tiết Tùng Ninh cưới ta? Nhưng mà, vẫn muốn giữ lại một trợ thủ đắc lực như Tiết gia, cho nên, liền thuận miệng nói cho hắn biết, ta là Khinh Ca, là cửu tiểu thư của Phượng phủ. . . . . . Khinh Ca căn bản chưa từng vào cung, cho nên Tiết Tùng Ninh sao có thể nhìn thấy nàng ở trong cung chứ?
Ta hiểu, rốt cuộc, đã hiểu toàn bộ. Cổ họng khô rát, ta cũng không biết, nên mở miệng như thế nào.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vương trên mi ta, ánh mắt dịu dàng, giữa hai hàng lông mày, hiện lên sự vui vẻ. Hắn mở miệng, định nói gì đó, chợt nghe thấy một tiếng vang lạnh lùng: “Lớn mật, hậu cung trọng địa, các ngươi lại dám công khai ôm ấp!”
Ta thất kinh, lướt qua vai Tiết Tùng Ninh, nhìn ra phía sau, thấy Vân Lan đang đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, mang theo tức giận. Cuống quít rời khỏi bàn tay hắn. Tiết Tùng Ninh lui thân, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó hướng nàng nói: “Mạt tướng tham kiến Vân phi nương nương.”
Một tiếng”Vân phi nương nương” , khiến sắc mặt Vân Lan trầm xuống, hình như nàng càng tức giận rồi. Mà ta, cũng cảm thấy khiếp sợ. Nàng là vương phi của Quân Lâm, bây giờ Quân Lâm đã là Hoàng đế Đại Tuyên, không phải nàng sẽ trở thành hoàng hậu ư? Sao hắn lại, không phong nàng làm hậu?
Nàng chần chờ một lát rồi bước nhanh lên phía trước, ngón tay nhỏ nhắn chỉa vào người của chúng ta, lạnh lùng nói: “Tần phi cùng người khác tư thông, phải bị tội gì!”
Tư thông? Lời của nàng…, khiến cho ta cảm thấy buồn cười . Hôm nay, ta là phi tử của tiên hoàng, tuy đã từng là thiếp của Quân Lâm. . . . . . nhưng Vân Lan, lại luôn từng bước bức bách ta, một chút tình cẩm tỷ muội cũng không để ý, nàng thật, không muốn làm Nhị tỷ của ta nữa.
Tiết Tùng Ninh muốn giải thích, ta lại nhanh hơn hắn một bước, đi lên trước, nói với Vân Lan: “Tiết tướng quân chỉ có lòng tốt, đỡ ai gia một chút, đến cả cái này Vân phi cũng muốn quản sao?” Tuy cả người không còn hơi sức, nhưng ta vẫn đứng thẳng. Nàng muốn thì cứ nhằm vào ta, nhưng không được lôi kéo Tiết Tùng Ninh dính vào.
Một câu”Ai gia” , chính là muốn nói cho nàng, vô luận như thế nào, hiện tại thân phận của ta cũng là Thái phi. Nàng chỉ là một Tần phi. Chúng ta, không còn ở tình cảnh nàng là thê, ta là thiếp như lúc trước nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.