Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 105: Vì sao trở lại

Phôi Phi Vãn Vãn

18/04/2014

Tiệc cũng kết thúc, mọi người đều tản đi. Hoàng Thượng vẫn không có ngủ lại Vân Lạc cung, hình như là hẹn các đại thần thương nghị quốc sự. Ta yên lặng đi trên đường, cung nữ đi theo bên cạnh ta, nhỏ giọng nói:

“Nương nương đừng buồn, trong lòng Hoàng Thượng là có nương nương.”

Thì ra nàng cho rằng Hoàng Thượng không tới qua đêm ở Vân Lạc cung cho nên ta mới không vui, cười với nàng, ta làm sao lại vì chuyện này chứ? Đi đến phía trước được một đoạn, cung nữ bên cạnh đột nhiên nói:

“Nô tỳ tham kiến Lâm Vương điện hạ!”

Ta kinh ngạc, ngước mắt nhìn lại, thấy hắn nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào ta, đứng cách ta cũng không xa. Hắn mặc bạch y đứng ở trong màn đêm càng thêm chói mắt, thấy ta dừng lại, hắn liền đi đến bên cạnh ta từng bước từng bước một. Theo bản năng ta lui lại mấy bước, hắn không trở về phủ sao, như thế nào lại vẫn còn ở trong cung?

“Lui ra.”

Hắn trầm giọng hướng cung nữ nói. Cung nữ chần chừ một lát, chuẩn bị cúi người rời đi, ta lại nói:

“Không cần lui xuống, Lâm Vương có lời gì thì nói mau, Bổn cung còn phải qua Phượng Nghi cung.”

Trong mắt hắn bỗng tóe ra lửa, gần như là muốn công phá ra ngoài, ra sức bóp chặt cổ tay của ta, cả giận nói:

“Đi Phượng Nghi cung làm cái gì? Liên hiệp với Hoàng Hậu cô kia của ngươi để cùng nhau đối phó Bổn vương?”

Hắn nắm tay ta thật sự rất đau, nhưng lời của hắn giống như đánh đòn cảnh cáo, hoảng sợ nhìn hắn, cuối cùng là hắn đang nói cái gì?

“Vương gia!”



Cung nữ kêu lên một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn. Nhờ thế hắn mới cảm giác được mình lỡ lời, ngay cả một tia do dự cũng không hề có, ra tay rất nhanh, đánh một chưởng vào ngực cung nữ. Chỉ thấy khóe miệng cung nữ khạc ra một ngụm máu, cả người lắc lư, trực tiếp ngã xuống.

“A ——”

Ta hoảng hốt mà hét lên, hắn lại có thể giết một cung nữ dễ dàng như vậy. Cũng chỉ vì câu ‘Hoàng Hậu cô’ mà thôi! Ngự Lâm quân tuần đêm nghe tiếng hét liền chạy lại rất nhanh, nhìn thấy cung nữ ngã trên mặt đất, đáy mắt mọi người hiện lên tia cảnh giác. Một người vội vàng mở miệng nói:

“Nương nương, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”

Ta sợ tới mức nói không ra lời, Quân Lâm mặt không thay đổi nói:

“Có thích khách, đuổi theo.”

Hắn đưa tay chỉ về phía trước, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt của ta, chưa từng dời dù chỉ một khắc. Vừa nghe có thích khách, Ngự Lâm quân rối rít vọt tới phương hướng mà hắn chỉ. Hắn siết chặt tay của ta, kéo ta đi tới một bên.

“Ngươi, buông ra!”

Sức của hắn thật mạnh, dù cho ta có giãy giụa thế nào cũng không ăn thua gì.

“Buông ra! Đừng để ta gọi người!”

“Gọi người?”

Hắn khẽ hừ một tiếng, lực đạo trên tay không hề giảm, mở miệng châm chọc:

“Gọi người rồi nói như thế nào? Nói cho bọn hắn biết người là ta giết sao? Nhưng, vì sao ta lại phải giết nàng đây?”



Hắn nhìn ta, rất là chắc chắn ta sẽ không nói. Ta cắn môi:

“Ngươi cho rằng ta không dám?”

Dùng sức kéo ta qua, gắt gao nhấn ta vào vách tường, tay hắn chống tại phía trên, cười lạnh một tiếng nói:

“Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết? Ngươi không sợ chết, nhưng ngươi vì sao sẵn sàng làm như thế? Muốn bảo vệ ai đây?”

Trong lòng giật mình, hắn nói không sai, cùng lắm thì thân phận ta bại lộ, nhưng ta bây giờ không thể chết được, ta còn có chuyện chưa làm xong. Vùng vẫy mấy cái, hắn vẫn nắm ta rất chặt. Ánh mắt phẫn nộ khóa ta lại, căm phẫn nói:

“Rất tốt! Giả chết? Ngươi cứ vội vã muốn trốn chạy khỏi thế giới của ta như vậy sao? Thế thì, vì sao lại trở lại?”

Ta giật mình, giả chết là Tiết Tùng Ninh âm thầm bảo vệ ta, làm sao hắn biết? Trở lại? Haiz, đó cũng không phải là điều mà ta muốn! Ta không để ý tới hắn, bỗng hắn dừng lại một lúc lâu, giọng khẽ run, mở miệng nói:

“Còn nữa…, vì sao. . . . . . Vì sao ra mặt nói giúp cho ta?”

Những lời này, hình như là hắn cố lấy hết dũng khí mới hỏi ra khỏi miệng. Tay chống ở trên tường đột nhiên nắm chặt, thật giống như hỏi rồi hắn lại hối hận rất nhiều. Mà ta biết, hắn là để ý, nếu để ý như vậy. Nếu như ta cái gì cũng không làm, hắn ngược lại sẽ càng thêm thản nhiên. Giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa ngực của hắn, hắn hết sức chấn động, ta nhân cơ hội đẩy hắn ra, cười nói:

“Ngươi cho rằng ta là vì ngươi?”

“Ngươi!”

Trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, sửng sốt một hồi lâu, mới cắn răng hỏi: “Là Tiết Tùng Ninh?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook