Chương 5:
Xuân Sơn Do Chi
11/09/2024
Mấy năm gần đây, thân thể Hạ phu nhân vốn đã không tốt, lúc này cũng thực sự kiệt sức. Khi đứng dậy, bà suýt ngã may nhờ con dâu là Xảo Nương nhanh tay đỡ lấy.
Hạ phu nhân nắm lấy tay Xảo Nương, nói: “Con cũng đi nghỉ đi, bao nhiêu ngày qua trong nhà đều nhờ con lo liệu, Đông ca nhi và bọn trẻ, ta không lo lắng.”
“Nương, sao người lại nói vậy.” Xảo Nương nói, giọng cũng nghẹn ngào, “Bảo Nhi bệnh thành ra thế này, trong lòng con cũng đau lắm, chỉ mong mình có thể chịu khổ thay hắn, làm sao con có thể nghỉ ngơi được.”
Xảo Nương lau nước mắt, tiếp tục nói: “A Tỷ đã chăm sóc bao ngày nay rồi, Đông ca nhi cũng không phải trẻ nhỏ, làm gì nhõng nhẽo đến mức cần con chăm. Người hãy nghỉ ngơi đi, con sẽ trông Bảo Nhi, hắn vừa mở mắt, con sẽ gọi người ngay.”
Cuối cùng, sau bao lời khuyên bảo của mọi người trong nhà, Hạ phu nhân cũng đồng ý đi nghỉ ngơi. Hạ Sâm nghe mà cũng lo lắng, mẹ cậu vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, nếu cứ chịu khổ như vậy, đợi khi cậu khỏi bệnh, e là mẹ cậu cũng sẽ ngã xuống.
Hiện tại, Hạ Sâm chỉ hy vọng hệ thống không làm hắn thất vọng, có thể cung cấp vật phẩm điều dưỡng thân thể để chăm lo cho người nhà.
Sau khi Hạ phu nhân đi nghỉ, Hạ lão gia và Hạ Đại Lang cũng ra ngoài bàn chuyện, có vẻ đang thảo luận việc mời đại phu cho Hạ Sâm. Trong phòng chỉ còn lại Xảo Nương chăm sóc cậu.
Cả nhà đều rất tin tưởng Xảo Nương, và điều đó không phải là không có lý do.
Hạ lão gia có ba người con, trên Hạ Sâm là một huynh và một tỷ, đại ca là Hạ Kim Tử, nhị tỷ là Hạ Ngân Tử, còn hắn là Hạ Nguyên Bảo...
Khi Hạ Sâm ra đời, huynh tỷ của cậu đều đã thành hôn và có con.
Hạ phu nhân tuổi đã cao mới sinh con trong khi những năm trước phải một mình nuôi nấng hai đứa trẻ khiến thân thể bà hao mòn. Vì vậy khi Hạ Sâm sinh ra là một kẻ khờ khạo, khiến cả nhà họ Hạ đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Khi ấy, Hạ phu nhân không có sữa, mà Phùng Xảo Nương, vợ của anh cả Hạ Sâm, mới sinh đứa con thứ hai là Nam ca nhi, sữa rất dồi dào, liền ôm Hạ Sâm về nuôi nấng. Bởi vậy, dù nói là chị dâu, nhưng thật ra không khác gì mẹ ruột.
Xảo Nương ngồi bên mép giường, mắt không rời khỏi cậu bé trên giường, mặt cậu đỏ ửng vì sốt, khiến hốc mắt bà cũng không khỏi đỏ theo.
Nhà họ Hạ giàu lên nhờ vào công trạng của Hạ lão gia trong quân đội, trước đây chỉ là một gia đình nông dân bình thường, chẳng mấy khi nghĩ tới việc thuê vú nuôi hay nhũ mẫu. Hạ phu nhân tuổi đã lớn, sức khỏe cũng yếu, không thể tự mình chăm lo cho đứa nhỏ. Hạ Sâm có thể nói là do một tay Xảo Nương nuôi lớn.
Hạ Sâm có vẻ ngoài khôi ngô, có lẽ vì khờ khạo nên không hề quấy khóc, so với Nam ca nhi, cháu trai lớn hơn vài tháng của cậu còn ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Xảo Nương chăm sóc ngày này qua ngày khác, dần dần đem lòng yêu mến cậu, yêu thương còn hơn cả con ruột của mình.
Xảo Nương ngồi canh giữ bên cạnh, đôi tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua trán Hạ Sâm, dùng khăn ấm lau bớt những giọt mồ hôi. Khi nhận thấy nhiệt độ của khăn đã tăng lên, nàng liền mau chóng thay một chiếc khăn mới. Trời đông giá rét, chỉ sau chốc lát, đôi tay mảnh khảnh của Xảo Nương đã lạnh đến mức đỏ bừng.
Hạ Sâm dù không thể nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được. Lòng nóng như lửa bỗng chốc dịu lại. Cậu chăm chú nhìn vào tiến độ đã đạt 99% và lẩm bẩm: “Hệ thống, thật ra ta rất biết ơn ngươi vì đã đưa ta đến nơi này...”
[ Dựa theo tính toán, độ dung hợp của ký chủ với thời không này không đạt mức tối đa. ]
Hệ thống đáp lại với giọng điệu bình tĩnh và lý trí. Hạ Sâm không kìm được bật cười một tiếng. Đúng lúc ấy, thanh tiến độ nhiệm vụ liên kết trói buộc đột ngột nhảy lên 100%. Một luồng ánh sáng bừng lên và ý thức của Hạ Sâm bỗng hiện ra giữa một căn phòng tràn đầy cảm giác công nghệ cao. Bốn bề vách tường đều là những dòng dữ liệu chảy không ngừng.
"Hệ thống?" Hạ Sâm không dám cử động, cẩn thận quan sát căn phòng mình đang ở.
[ Liên kết hoàn tất, hệ thống Người Thắng Cuộc Đời chính thức khởi động. Hệ thống Z14212058 xin phục vụ bạn. Bạn có muốn xác định mục tiêu cuộc đời ngay bây giờ và mở ra hệ thống nghề nghiệp hay không? ]
Hạ phu nhân nắm lấy tay Xảo Nương, nói: “Con cũng đi nghỉ đi, bao nhiêu ngày qua trong nhà đều nhờ con lo liệu, Đông ca nhi và bọn trẻ, ta không lo lắng.”
“Nương, sao người lại nói vậy.” Xảo Nương nói, giọng cũng nghẹn ngào, “Bảo Nhi bệnh thành ra thế này, trong lòng con cũng đau lắm, chỉ mong mình có thể chịu khổ thay hắn, làm sao con có thể nghỉ ngơi được.”
Xảo Nương lau nước mắt, tiếp tục nói: “A Tỷ đã chăm sóc bao ngày nay rồi, Đông ca nhi cũng không phải trẻ nhỏ, làm gì nhõng nhẽo đến mức cần con chăm. Người hãy nghỉ ngơi đi, con sẽ trông Bảo Nhi, hắn vừa mở mắt, con sẽ gọi người ngay.”
Cuối cùng, sau bao lời khuyên bảo của mọi người trong nhà, Hạ phu nhân cũng đồng ý đi nghỉ ngơi. Hạ Sâm nghe mà cũng lo lắng, mẹ cậu vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, nếu cứ chịu khổ như vậy, đợi khi cậu khỏi bệnh, e là mẹ cậu cũng sẽ ngã xuống.
Hiện tại, Hạ Sâm chỉ hy vọng hệ thống không làm hắn thất vọng, có thể cung cấp vật phẩm điều dưỡng thân thể để chăm lo cho người nhà.
Sau khi Hạ phu nhân đi nghỉ, Hạ lão gia và Hạ Đại Lang cũng ra ngoài bàn chuyện, có vẻ đang thảo luận việc mời đại phu cho Hạ Sâm. Trong phòng chỉ còn lại Xảo Nương chăm sóc cậu.
Cả nhà đều rất tin tưởng Xảo Nương, và điều đó không phải là không có lý do.
Hạ lão gia có ba người con, trên Hạ Sâm là một huynh và một tỷ, đại ca là Hạ Kim Tử, nhị tỷ là Hạ Ngân Tử, còn hắn là Hạ Nguyên Bảo...
Khi Hạ Sâm ra đời, huynh tỷ của cậu đều đã thành hôn và có con.
Hạ phu nhân tuổi đã cao mới sinh con trong khi những năm trước phải một mình nuôi nấng hai đứa trẻ khiến thân thể bà hao mòn. Vì vậy khi Hạ Sâm sinh ra là một kẻ khờ khạo, khiến cả nhà họ Hạ đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Khi ấy, Hạ phu nhân không có sữa, mà Phùng Xảo Nương, vợ của anh cả Hạ Sâm, mới sinh đứa con thứ hai là Nam ca nhi, sữa rất dồi dào, liền ôm Hạ Sâm về nuôi nấng. Bởi vậy, dù nói là chị dâu, nhưng thật ra không khác gì mẹ ruột.
Xảo Nương ngồi bên mép giường, mắt không rời khỏi cậu bé trên giường, mặt cậu đỏ ửng vì sốt, khiến hốc mắt bà cũng không khỏi đỏ theo.
Nhà họ Hạ giàu lên nhờ vào công trạng của Hạ lão gia trong quân đội, trước đây chỉ là một gia đình nông dân bình thường, chẳng mấy khi nghĩ tới việc thuê vú nuôi hay nhũ mẫu. Hạ phu nhân tuổi đã lớn, sức khỏe cũng yếu, không thể tự mình chăm lo cho đứa nhỏ. Hạ Sâm có thể nói là do một tay Xảo Nương nuôi lớn.
Hạ Sâm có vẻ ngoài khôi ngô, có lẽ vì khờ khạo nên không hề quấy khóc, so với Nam ca nhi, cháu trai lớn hơn vài tháng của cậu còn ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Xảo Nương chăm sóc ngày này qua ngày khác, dần dần đem lòng yêu mến cậu, yêu thương còn hơn cả con ruột của mình.
Xảo Nương ngồi canh giữ bên cạnh, đôi tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua trán Hạ Sâm, dùng khăn ấm lau bớt những giọt mồ hôi. Khi nhận thấy nhiệt độ của khăn đã tăng lên, nàng liền mau chóng thay một chiếc khăn mới. Trời đông giá rét, chỉ sau chốc lát, đôi tay mảnh khảnh của Xảo Nương đã lạnh đến mức đỏ bừng.
Hạ Sâm dù không thể nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được. Lòng nóng như lửa bỗng chốc dịu lại. Cậu chăm chú nhìn vào tiến độ đã đạt 99% và lẩm bẩm: “Hệ thống, thật ra ta rất biết ơn ngươi vì đã đưa ta đến nơi này...”
[ Dựa theo tính toán, độ dung hợp của ký chủ với thời không này không đạt mức tối đa. ]
Hệ thống đáp lại với giọng điệu bình tĩnh và lý trí. Hạ Sâm không kìm được bật cười một tiếng. Đúng lúc ấy, thanh tiến độ nhiệm vụ liên kết trói buộc đột ngột nhảy lên 100%. Một luồng ánh sáng bừng lên và ý thức của Hạ Sâm bỗng hiện ra giữa một căn phòng tràn đầy cảm giác công nghệ cao. Bốn bề vách tường đều là những dòng dữ liệu chảy không ngừng.
"Hệ thống?" Hạ Sâm không dám cử động, cẩn thận quan sát căn phòng mình đang ở.
[ Liên kết hoàn tất, hệ thống Người Thắng Cuộc Đời chính thức khởi động. Hệ thống Z14212058 xin phục vụ bạn. Bạn có muốn xác định mục tiêu cuộc đời ngay bây giờ và mở ra hệ thống nghề nghiệp hay không? ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.