Chương 1: Ký chủ nổ lực tự cứu lấy mình!
Xuân Sơn Do Chi
11/09/2024
Trận tuyết đầu mùa vừa qua, hôm nay lại là một ngày hiếm hoi trời nắng đẹp, ánh dương ấm áp treo đến tận chân trời như có thể xua tan cái lạnh giá ngấm vào xương tủy.
Tại thôn Thanh hà, mấy phu nhân tranh thủ ngày đẹp trời để ra ngoài sân phơi nắng, vừa làm việc vừa trò chuyện đôi ba câu chuyện hàng xóm.
“Người có nghe gì chưa? Tiểu tử ngốc nhà Hạ gia ấy, e là không qua khỏi!” Một phu nhân hơi béo tròn, tay đang thoăn thoắt khâu lại áo bông đã cũ, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.
"Ngươi nói nhỏ thôi." Một phu nhân khác vội đưa tay nhắc nhở, "Hạ gia coi tiểu thiếu gia ngốc kia như bảo vật, nếu bọn họ nghe được, e là ngươi không được yên thân đâu."
"Thì hắn vốn ngốc mà, ta đâu có nói sai. Mùa đông rớt xuống sông, đến kêu cứu cũng không biết, nếu không phải lão đạo sĩ trên núi đi ngang qua vớt hắn lên, thì Hạ gia giờ đã làm tang lễ rồi." Phu nhân béo tuy nói vậy, nhưng giọng nói cũng đã hạ thấp xuống, đôi mắt nhỏ đảo khắp nơi, sợ có người của Hạ gia đi qua nghe thấy.
"Đừng nhìn nữa, nhà họ Hạ bây giờ không có tâm trạng ra ngoài đâu." Một phu nhân khác có vẻ biết chuyện hơn, chen vào nói: "Tiểu thiếu gia kia đã sốt suốt một ngày một đêm, hôm qua trời còn tuyết rơi mà nhà họ đã cho người đánh xe bò lên huyện mời đại phu của Bảo An Đường để xem bệnh. Tiền bạc đổ ra như nước, mà bệnh thì không thuyên giảm, cả nhà giờ đều phải túc trực bên giường bệnh."
"Bảo An Đường á, phí khám bệnh ở chỗ đó tốn bao nhiêu bạc nhỉ!" Vị phu nhân đó nghe chuyện không khỏi líu lưỡi. Dân trong thôn nghèo khó, hễ có đau đầu nhức óc, chỉ biết tự tìm bài thuốc dân gian mà chữa, không thì đi mua ít thảo dược rẻ tiền từ thầy lang trong vùng. Đến dược đường ở trên huyện họ còn chẳng dám đặt chân tới, huống chi là mời đại phu đến tận nhà.
"Hạ gia đã đổ cả núi bạc để chữa bệnh cho tiểu tử ngốc đó, tiền đó đủ để mua đất tốt rồi mà lại phí phạm trên một tiểu tử ngốc thật không đáng." Vị phu nhân béo tỏ vẻ bất mãn, như thể tiền bạc đó là của chính bà, "Đổ bao nhiêu tiền bạc mà cũng chỉ uổng phí thôi, Diêm Vương đã điểm danh rồi, ai mà giữ được, dù lần này cứu được thì cũng chỉ là tiểu tử ngốc mà thôi."
"Ngươi đúng là hồ đồ! Đã là tiểu tử ngốc rồi, còn lo gì ngốc hơn, chẳng lẽ sốt có thể khiến đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn hay sao?" Một vị phu nhân mặt tròn bật cười, nhưng rồi lại thở dài, "Ta đã nghĩ từ lâu rồi, tiểu thiếu gia đó e là không qua nổi. Đứa trẻ nào mà sinh ra được như hắn, có khi chỉ có tiên đồng trên trời mới thế thôi. Hạ lão gia... nếu không phải trời sinh ngu ngốc, e rằng cũng chẳng sống được tới bây giờ."
Các phụ nhân chợt nhớ đến dáng vẻ của tiểu thiếu gia nhà họ Hạ ngày trước, đều rối rít gật đầu khen ngợi, ngay cả vị phu nhân hơi béo, đầy lòng ác ý, cũng không nói được lời phản bác nào.
"Dáng vẻ thật quá đỗi xuất chúng, ta từng đi khắp huyện, từng gặp thoáng qua nhiều công tử của huyện lão gia, nhưng cũng không sánh nổi với sự linh tú của tiểu thiếu gia nhà họ Hạ."
"Nói ra cũng lạ thay, rõ ràng là một kẻ ngốc, nhưng trông vẫn sáng sủa như người bình thường, cũng biết nghe lời, đáng tiếc thay, có lẽ là số mệnh an bài, trời cao có lẽ muốn mang hắn đi sớm."
“Cũng không phải là……”
Những lời bàn tán của đám phu nhân vẫn tiếp tục, nhưng những lời đó không khiến tiểu tử ngốc có cảm giác sắp bị trời cao triệu hồi. Ngược lại, hắn đang kích động đến mức hận không thể chạy ra ngoài hai vòng.
Dĩ nhiên, điều đó là không thể thực hiện được bởi tuy ý thức của hắn đã rõ ràng, nhưng thân thể vẫn nằm trên giường sốt cao không dứt. Bên mép giường, mẫu thân của hắn đang khóc đến sưng cả mắt.
Tại thôn Thanh hà, mấy phu nhân tranh thủ ngày đẹp trời để ra ngoài sân phơi nắng, vừa làm việc vừa trò chuyện đôi ba câu chuyện hàng xóm.
“Người có nghe gì chưa? Tiểu tử ngốc nhà Hạ gia ấy, e là không qua khỏi!” Một phu nhân hơi béo tròn, tay đang thoăn thoắt khâu lại áo bông đã cũ, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.
"Ngươi nói nhỏ thôi." Một phu nhân khác vội đưa tay nhắc nhở, "Hạ gia coi tiểu thiếu gia ngốc kia như bảo vật, nếu bọn họ nghe được, e là ngươi không được yên thân đâu."
"Thì hắn vốn ngốc mà, ta đâu có nói sai. Mùa đông rớt xuống sông, đến kêu cứu cũng không biết, nếu không phải lão đạo sĩ trên núi đi ngang qua vớt hắn lên, thì Hạ gia giờ đã làm tang lễ rồi." Phu nhân béo tuy nói vậy, nhưng giọng nói cũng đã hạ thấp xuống, đôi mắt nhỏ đảo khắp nơi, sợ có người của Hạ gia đi qua nghe thấy.
"Đừng nhìn nữa, nhà họ Hạ bây giờ không có tâm trạng ra ngoài đâu." Một phu nhân khác có vẻ biết chuyện hơn, chen vào nói: "Tiểu thiếu gia kia đã sốt suốt một ngày một đêm, hôm qua trời còn tuyết rơi mà nhà họ đã cho người đánh xe bò lên huyện mời đại phu của Bảo An Đường để xem bệnh. Tiền bạc đổ ra như nước, mà bệnh thì không thuyên giảm, cả nhà giờ đều phải túc trực bên giường bệnh."
"Bảo An Đường á, phí khám bệnh ở chỗ đó tốn bao nhiêu bạc nhỉ!" Vị phu nhân đó nghe chuyện không khỏi líu lưỡi. Dân trong thôn nghèo khó, hễ có đau đầu nhức óc, chỉ biết tự tìm bài thuốc dân gian mà chữa, không thì đi mua ít thảo dược rẻ tiền từ thầy lang trong vùng. Đến dược đường ở trên huyện họ còn chẳng dám đặt chân tới, huống chi là mời đại phu đến tận nhà.
"Hạ gia đã đổ cả núi bạc để chữa bệnh cho tiểu tử ngốc đó, tiền đó đủ để mua đất tốt rồi mà lại phí phạm trên một tiểu tử ngốc thật không đáng." Vị phu nhân béo tỏ vẻ bất mãn, như thể tiền bạc đó là của chính bà, "Đổ bao nhiêu tiền bạc mà cũng chỉ uổng phí thôi, Diêm Vương đã điểm danh rồi, ai mà giữ được, dù lần này cứu được thì cũng chỉ là tiểu tử ngốc mà thôi."
"Ngươi đúng là hồ đồ! Đã là tiểu tử ngốc rồi, còn lo gì ngốc hơn, chẳng lẽ sốt có thể khiến đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn hay sao?" Một vị phu nhân mặt tròn bật cười, nhưng rồi lại thở dài, "Ta đã nghĩ từ lâu rồi, tiểu thiếu gia đó e là không qua nổi. Đứa trẻ nào mà sinh ra được như hắn, có khi chỉ có tiên đồng trên trời mới thế thôi. Hạ lão gia... nếu không phải trời sinh ngu ngốc, e rằng cũng chẳng sống được tới bây giờ."
Các phụ nhân chợt nhớ đến dáng vẻ của tiểu thiếu gia nhà họ Hạ ngày trước, đều rối rít gật đầu khen ngợi, ngay cả vị phu nhân hơi béo, đầy lòng ác ý, cũng không nói được lời phản bác nào.
"Dáng vẻ thật quá đỗi xuất chúng, ta từng đi khắp huyện, từng gặp thoáng qua nhiều công tử của huyện lão gia, nhưng cũng không sánh nổi với sự linh tú của tiểu thiếu gia nhà họ Hạ."
"Nói ra cũng lạ thay, rõ ràng là một kẻ ngốc, nhưng trông vẫn sáng sủa như người bình thường, cũng biết nghe lời, đáng tiếc thay, có lẽ là số mệnh an bài, trời cao có lẽ muốn mang hắn đi sớm."
“Cũng không phải là……”
Những lời bàn tán của đám phu nhân vẫn tiếp tục, nhưng những lời đó không khiến tiểu tử ngốc có cảm giác sắp bị trời cao triệu hồi. Ngược lại, hắn đang kích động đến mức hận không thể chạy ra ngoài hai vòng.
Dĩ nhiên, điều đó là không thể thực hiện được bởi tuy ý thức của hắn đã rõ ràng, nhưng thân thể vẫn nằm trên giường sốt cao không dứt. Bên mép giường, mẫu thân của hắn đang khóc đến sưng cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.