Chương 77: Kết thúc
Chu Nguyên
23/06/2021
Vào ngày 1 tháng 3 năm 2019,L-Monste, xe tự động lái đầu tiên của tập đoàn Thượng Dữ, cũng là chiếc đầu tiên trong nước, chính thức công khai đối mặt với tất cả phương tiện truyền thông làm cuộc thử nghiệm chạy xe lần đầu tiên.
Địa điểm thực nghiệm là đoạn đường chuyên dụng Hoài Thành, một khi thông qua thực nghiệm đoạn đường chuyên dụng là có thể tiến vào giai đoạn phê duyệt tiếp theo của trí tuệ nhân tạo, chính thức tiến vào con đường sử dụng bình thường.
Chương trình phát sóng trực tiếp đã sớm bắt đầu, toàn bộ truyền thông vào chỗ.
Ánh nắng sáng sớm từ cửa kính sát đất chiếu từ xa tiến vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ Tưởng Lâm Dữ, ngũ quan hắn càng được ánh sáng khắc càng thêm sâu. Trên sống mũi cao thẳng gọng mắt kính mỏng, ánh mặt trời chiếu lên trên mắt kính phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Lông mi hắn nồng đậm dày và dài, đổ ra một cái bóng.
Đồng hồ màu bạc đeo lên trên cổ tay, nhẹ nhàng cài lên, phát ra tiếng vang nhỏ.
“Không cần lo lắng, không có việc gì.” Tay Tưởng Lâm Dữ vuốt tai Lâm Hi, nói, “Chờ tôi trở lại.”
Lâm Hi mặc áo gió màu xanh nhạt, thân hình mảnh khảnh cao gầy, một đường cong vòng eo tuyệt đẹp. Cô trang điểm nhẹ, xinh đẹp duyên dáng. Giơ tay lên cổ áo Tưởng Lâm Dữ, điều chỉnh vị trí cà vạt cho hắn.
Lùi một bước nhỏ về phía sau, vươn tay, “Chờ anh.”
Với tư cách là người quảng bá L3 Tưởng Lâm Dữ, người đưa ra quyết định duy nhất, hôm nay hắn sẽ bước lên L-Monste, tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, chứng minh hệ thống an toàn trí tuệ nhân tạo L3.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay Lâm Hi, hắn đứng thẳng tắp, sống lưng thẳng âu phục hiện ra hình dáng. Hắn vẫn y như năm đó, vĩnh viễn không sợ.
Thư kí Trần tiến lên, đầu tiên hướng tới Lâm Hi gật đầu, quay đầu đối mặt với Tưởng Lâm Dữ, “Tưởng tổng, truyền thông đã vào chỗ.”
Hành lang đá cẩm thạch thật dài phủ lên đá cẩm thạch màu trắng, toàn bộ mặt tường được làm bằng cửa kính sát đất. Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất, phủ kín hành lang.
Tưởng Lâm Dữ buông tay xuống, khóe môi hơi giương lên, hướng Lâm Hi gật đầu, xoay người bước nhanh một phương hướng khác.
Đoàn đội người chờ cuối hành lang, Tưởng Lâm Dữ đi qua giơ tay sờ kẹp cà vạt, bước chân dài vào thang máy, những người khác đi theo phía sau hắn.
Một tay Lâm Hi bỏ trong túi đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn quảng trường rộng lớn của khu xưởng chi nhánh công ty Thượng Dữ, các mô hình xe của Thượng Dữ đều đậu ngay ngắn, từ chiếc xe Thượng Dữ đầu tiên năm 1988 cho tới bây giờ năm 2019, 31 năm.
Cô rất thích ô tô, vẫn luôn rất thích. Nhưng cô sẽ không bước vào lại ngành sản xuất ô tô, cô có trách nhiệm của mình, về điểm tình cảm này cô liền để trên người Tưởng Lâm Dữ.
Đối với L-Monste, cô là khát khao chờ mong, nhưng lại lo lắng đề phòng. Bởi vì người đầu tiên ngồi trên chiếc xe kia để lên đường chính là bạn trai cô, mặc dù biết đường xe chạy chuyên dụng sẽ không xuất hiện nguy hiểm, nhưng cô vẫn lo sợ bất an.
Di động vang lên, Lâm Hi cầm lấy nhìn thấy người gọi là Lâm Hạo Dương, cô nghe điện thoại xoay người đi tới địa điểm mở cuộc họp báo, “Anh.”
Lâm Hạo Dương gọi điện thoại làm gì?
“Em đang ở Thượng Dữ Hoài Thành sao?”
“Ừm.”
“Tầng mấy?”
Lâm Hi trầm mặc vài giây, nói, “Lầu một, địa điểm cuộc họp báo, sao anh lại tới đây? Chừng nào thì anh đối với ô tô cảm thấy hứng thú như vậy?”
Ban đầu Tưởng Lâm Dữ muốn để cô tới xem khu hậu trường kiểm tra đo lường, nhưng đề cập này có rất nhiều cơ mật thương nghiệp, dù sao Lâm Hi cũng là người ngoài, cô lựa chọn khu mở.
“Anh tính toán đầu tư vào L3, khảo sát hạng mục trước.” Tiếng nói Lâm Hạo Dương vững vàng, nghe không ra được phần tâm tư nào khác.
“Lâm tổng, sao ngài lại có ý nghĩ đầu tư ô tô?”
“Nghề phụ.” Lâm Hạo Dương chỉnh lại áo vest âu phục, nhàn nhạt nói, “Có quá nhiều tiền, không có biện pháp.”
Lâm Hi: “……”
Lâm Hi ra khỏi thang máy liền thấy Lâm Hạo Dương mặc bộ âu phục màu lam một tay bỏ trong túi, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mang theo một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.
Từ đầu đến chân lộ ra một chữ: Quý.
Lâm Hi cất di động, cùng hắn cùng nhau đi tới khu quan sát, truyền thông bên này có phát sóng trực tiếp. Trên đài có người chủ trì, giới thiệu mô hình xe Thượng Dữ.
Lâm Hi kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Dương, “Em cảm thấy Ngọc tổng, khả năng sẽ thích người đàn ông ấm áp, anh có phải ăn mặc quá —— tận lực hay không?”
Lâm Hạo Dương nhíu mày chậm rãi quay đầu nhìn lên người Lâm Hi, “Em gái, ai cho em ảo giác, anh là mặc cho cô ấy xem?”
Lâm Hi chỉ chỉ vào mặt Lâm Hạo Dương, “Trên mặt anh viết hai chữ: tán tỉnh.”
Lâm Hạo Dương: “……”
Lâm Hạo Dương tháo nút áo vest dựa vào phía sau ghế dựa, nhìn về phía màn hình điện tử lớn. Hôm nay Tưởng Lâm Dữ cùng Ngọc Tuyên sẽ lên xe, một người là tổng tài tập đoàn Thượng Dữ, một người là kỹ sư trưởng của công trình L-Monste.
Đột nhiên màn ảnh trên màn hình lớn đảo qua, Tưởng Lâm Dữ một thân âu phục đi phía trước, Ngọc Tuyên đi phía sau hắn nửa bước, dáng người mảnh khảnh mặc đồ công sở ôm văn kiện.
Lâm Hạo Dương ngồi thẳng, nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm.
Sau đó màn ảnh lại chuyển đi, Lâm Hạo Dương xoay đồng hồ, quay đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Hi. Lâm Hạo Dương hắng giọng, lấy cà phê của nhân viên công tác đưa tới uống một ngụm, điềm đạm tự nhiên nói, “Anh chính là lo lắng cho Tưởng cẩu.”
Lâm Hi cũng bưng cà phê lên, dáng ngồi cô đẹp khí chất lại tốt, rất nhanh có truyền thông chú ý tới cô.
“Ngài là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị đúng không?”
Lâm Hi buông ly cà phê giương mắt nhìn qua, duỗi tay cùng người tới bắt tay, “Xin chào, tôi là Lâm Hi.”
“Xin chào, tôi là phóng viên cho báo chiều thành thị.” Phóng viên lại nhìn thấy Lâm Hạo Dương bên cạnh, khó có được huynh muội Lâm thị cùng chung một khung hình, vội vàng chụp mấy tấm ảnh, “Các vị đối với L-Monste thấy thế nào?”
“Chúng ta tự chủ nghiên cứu phát minh siêu xe, chuyện này đáng giá để mọi người chờ mong.” Lâm Hạo Dương mỉm cười, nói, “Đương nhiên, tôi cũng rất chờ mong. Nếu hôm nay kết quả đạt được tiêu chuẩn, tương lai khả năng chúng ta sẽ cùng hợp tác.”
Lâm Hi một lần nữa bưng cà phê lên.
Kế hoạch hợp tác này của Lâm Hạo Dương cùng cô không quan hệ, cô cũng không cảm kích.
Lâm Hạo Dương anh tuấn lại dí dỏm, phóng viên nhỏ liên tiếp hỏi hắn nhiều vấn đề, quả thực là muốn đem Lâm Hạo Dương hỏi xuyên tiết tấu.
“Cô cũng hỏi tôi một chút đi.” Lâm Hi đánh gãy câu hỏi của phóng viên nhỏ, giải vây cho Lâm Hạo Dương.
“Lâm tổng lớn lên xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”
Lâm Hi: “……”
Vì cái gì tới cô lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy? Vừa lúc trên màn hình lớn, màn ảnh chiếu lên trên người Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi giơ tay chỉ vào, “Vị kia Thượng Dữ, chính là.”
Phóng viên: “……”
Quấy rầy.
Cho nên còn muốn hỏi Lâm Hi vì cái gì tới đây sao? Đương nhiên là ủng hộ bạn trai.
Lâm Hi tự tin lại hào phóng, nguyên bản cô chính là người rất cường đại, chỉ là đã từng bị tình cảm trói buộc, lâm vào khốn cảnh. Hiện giờ bọn họ đều đã bước ra, Lâm Hi có thể đối mặt với tất cả vấn đề.
Trên màn hình lớn L-Monste chính thức khởi động, thời gian bọn họ bên này truyền thông phát trực tiếp tình huống bên trong xe.
Ghế phía sau Tưởng Lâm Dữ ngồi thẳng tắp, lòng bàn tay Lâm Hi bắt đầu ra mồ hôi.
Xe lái ra khỏi khu xưởng Thượng Dữ, chậm rãi lái lên đoạn đường xe chuyên dụng.
Tưởng Lâm Dữ thành thạo trả lời vấn đề của phóng viên.
“Em đối với L-Monste thấy thế nào?” Lâm Hạo Dương hỏi Lâm Hi.
“Siêu xe.” Khóe môi Lâm Hi giơ lên, dựa vào phía sau ghế dựa, “Em tin tưởng hắn.”
Xe chạy trên đường, tốc độ không đổi, tài xế mở hình thức tự động điều khiển.
Lâm Hi gần như muốn ngừng hô hấp lại.
Chướng ngại vật trên đường đèn tín hiệu kiểm tra đo lường, tốc độ xe 40.
100 mét đầu tiên kết thúc, muốn tăng tốc.
Dự án này năm đầu tiên Tưởng Lâm Dữ về nước đã nói ra, nhưng lúc ấy hắn không cầm quyền, không có năng lực thúc đẩy dự án này. Năm 2016 hắn lại một lần nữa đưa ra ý tưởng và hành trình, thuyết phục các cổ đông.
Năm 2017, chính thức tiến vào giai đoạn nghiên cứu phát minh, nhưng không có thiết bị kỹ thuật, tất cả đồ vật đều cần phải mua độc quyền của người khác. Đi đến một bước hôm nay, thoát khỏi người khác dùng thế lực bắt ép, thoát khỏi dư luận.
L-Monste đột nhiên xuất hiện, chạy đến trước mặt mọi người.
“Đây chính là siêu xe ô tô của chúng ta.” Trên màn ảnh Tưởng Lâm Dữ cười giới thiệu với ống kính.
Năm đó Tưởng Lâm Dữ uống quá nhiều, đứng trên tầng thượng nhà hàng, quan sát toàn bộ thành thị, hắn quay đầu nói với Lâm Hi, “Em tin hay không, tôi có thể làm ra siêu xe?”
Lúc ấy Lâm Hi đã tin hắn.
Tăng tốc 60, xe vững vàng chạy trên quốc lộ.
Xe tăng tốc một chút, thực nghiệm cao nhất 120 mã lực.
Lâm Hi gắt gao nhìn màn hình chằm chằm, tốc độ từng chút một tăng lên. Xe không giống với các đồ vật khác, loại kiểm tra đo lường này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào, một điểm vấn đề nhỏ cũng thể xảy ra.
Mỗi một số liệu đều phải làm được hoàn mỹ nhất.
Thời điểm tốc độ xe nâng lên 120, trái tim Lâm Hi cũng nhảy lên đến 120, thậm chí cao hơn. Tưởng Lâm Dữ ở trong xe ngay cả dáng ngồi cũng chưa thay đổi, vẫn giới thiệu số liệu như cũ, khoản giới thiệu này đến từ siêu cấp quái thú của vũ trụ.
Ánh mắt hắn kiên định, cả người tự tin.
Tốc độ vượt chướng ngại vật ổn định quay đầu xe lại, thông qua từng bài kiểm tra một, tốc độ xe dần dần chậm lại. Sắp đến điểm cuối cùng, đây là giai đoạn mang tính cải cách nghành sản xuất ô tô.
“Ô tô quan trọng nhất chính là cái gì? An toàn.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Trí tuệ nhân tạo an toàn ổn định là mục đích chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, trí tuệ nhân tạo xuất hiện mục đích hàng đầu nhất định phải là an toàn, tiếp theo mới là nhanh và tiện, tốc độ.”
Hắn chỉ là không nói, cũng không phải hoàn toàn lạnh nhạt không có tâm, chỉ là phương thức hắn biểu đạt phương diện khác.
Lâm Dương Hi đi lạc, từ chiếc xe ô tô cũ không có nhắc nhở mở cửa, đã có một bi kich đau đớn xảy ra. Sau này lại nghiên cứu phát triển xe ô tô, thêm chế độ an toàn cho trẻ em.
Cha mẹ bị tai nạn xe cộ đến từ số liệu dữ liệu nên xảy ra vấn đề, hệ thống điều khiển bị can thiệp, ô tô mất khống chế, đó là đời thứ hai của trí tuệ nhân tạo ô tô. Thượng Dữ mua độc quyền, quyền khống chế ở trong tay người khác.
Đây là nguyên nhân hắn nhất định phải cầm quyền khống chế.
Buổi tối ngày hôm đó, hắn với Lâm Hi trên đoạn đường Trần Gia Hà gặp tai nạn xe cộ. Khoảng cách không đủ để phanh lại, một nhà ba người chỉ còn lại có một người, khóc khàn cả giọng.
“Đây là ý nghĩa trí tuệ nhân tạo của chúng tôi vẫn luôn theo đuổi.”
Xe chậm rãi dừng lại, hiển thị ra chức năng thông minh cuối cùng của trí tuệ nhân tạo, đậu xe.
Triểm lãm rất hoàn mỹ, các kỹ sư đồng nghiệp phía sau hậu trường kiểm tra đo lường số liệu bật dậy ôm nhau hoan hô. Bên tai Ngọc Tuyên nghe được tiếng hoan hô, khóe môi cô giơ lên.
Cơ sở dữ liệu khổng lồ, từng người kiểm tra lại số liệu đo lường, tai nghe mỗi người trở về bình thường, để cho xe bọn họ vững vàng chạy trên quốc lộ.
Một tràng pháo tay ngay tại hiện trường, trí tuệ nhân tạo L3 có thể sử dụng trên bất kỳ mẫu xe ô tô nào, đây là một cuộc cải cách rất lớn, cũng tiến vào một thời đại mới.
Lâm Hi đứng lên, phóng viên truyền thông dũng mãnh lao tới trước cổng. Muốn phỏng vấn Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi dừng lại bước chân, cằm khẽ nâng, bỏ tay vào trong túi.
“Không đi để cho hắn ôm nữ thần may mắn một cái.”
“Anh ấy sẽ tới ôm nữ thần may mắn của anh ấy.” Ngữ điệu Lâm Hi mềm nhẹ, giống như năm đó. Nhưng biểu tình lại không giống, cô tự tin tỏa sáng.
Lâm Hi đứng nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận bước phỏng vấn đầu tiên xong, hắn ngước mắt nhìn qua. Cách đám người, bọn họ đối diện, Lâm Hi liền nở nụ cười.
Tưởng Lâm Dữ đối với người bên cạnh nói, “Tôi còn có một việc muốn xử lý trước, vấn đề còn lại để đến cuộc họp báo, tôi sẽ trả lời.”
Tưởng Lâm Dữ đi về hướng Lâm Hi, càng đi càng gần, đi thẳng đến trước mặt Lâm Hi.
“Chúc mừng.” Lâm Hi giang hai tay.
Tưởng Lâm Dữ ôm cô, ngay sau đó hắn buông ra, lùi về phía sau nửa bước.
“Tôi có một việc muốn nói với em.” Thái độ Tưởng Lâm Dữ nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng.
Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Lâm Hi không nghĩ ra được, chẳng lẽ Tưởng Lâm Dữ tính toán đem độc quyền này đưa cho cô? Tưởng Lâm Dữ không đến mức điên cuồng như vậy được?
Bốn phía rất nhiều người nhìn lại đây, cũng có người chụp ảnh.
Lâm Hi vẫn duy trì vẻ mặt ưu nhã, khẩu hình lại nhịn không được hỏi, “Chyện gì? Không cần xằng bậy.”
Ý cười trong đôi mắt đen Tưởng Lâm Dữ tràn ngập, tiếng nói trầm thấp, “Bạn trai em rất tùy hứng.”
Hắn nắm tay Lâm Hi, quỳ một gối xuống đất.
Lâm Hi ngơ ngẩn nhìn hắn, đại não trống rỗng.
Tưởng Lâm Dữ lấy nhẫn kim cương ra, nhẫn kim cương hình trái tim màu đỏ, để phía trên đầu ngón tay thon dài của hắn, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía.
Nhẫn là do chính Tưởng Lâm Dữ làm, chỉ thuộc về mối tình lãng mạn của hắn.
Hắn đã để dành thời gian một năm, chiếc nhẫn kim cương được khắc tinh tế, bên trong khắc tên của hắn. Mặt nhẫn là vụn kim cương vây quanh trái tim màu đỏ, viên kim cương được nạm từng viên một, cuối cùng để kim cương trái tim màu đỏ đặt ở chính giữa.
Viên kim cương màu đỏ trải qua ba lần gia công, lần đầu tiên hắn làm nhẫn, không đưa ra Lâm Hi đã rời đi. Lần thứ hai hắn đổi thành vòng cổ, Lâm Hi trả lại cho hắn. Đây là lần thứ ba, bọn họ thẳng thắn thành khẩn với nhau, một lần nữa bắt đầu đoạn quan hệ này. Nhân sinh của bọn họ bước vào giai đoạn mới, bọn họ một lần nữa yêu nhau.
Kim cương là chất trong tự nhiên cứng rắn nhất, kiên cố không phá vỡ nổi, như tình yêu của bọn họ.
“Lâm Hi.” Sống lưng Tưởng Lâm Dữ thẳng tắp, bộ tây âu phục không chút cẩu thả, cài nút áo vest đến nút cuối cùng.
Trường hợp hôm nay không được tính màn cầu hôn tốt nhất, không lãng mạn, cũng không to lớn, chỉ là một cuộc họp báo có phóng viên bình thường, chỉ là có mấy trăm người vây xem.
Hắn từ trên xe bước xuống, có một loại xúc động, hắn muốn cầu hôn Lâm Hi.
Hắn nhìn thấy Lâm Hi, hắn đã bước tới.
“Hôm nay là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, mắt đen thẳng tắp nhìn cô, “Tôi muốn cùng em chia sẻ từng niềm vui, cũng muốn chia sẻ cho em quãng đời còn lại của tôi.”
“Chuyện cầu hôn này, khả năng em sẽ cảm thấy rất đột ngột, nhưng tôi đã lên kế hoạch rất lâu, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu.” Tưởng Lâm Dữ dương môi nở nụ cười, màn cầu hôn này so với trong tưởng tượng chậm mất nửa năm, mắt đen hắn thâm thúy phiếm hồng, “Tôi yêu em, Lâm Hi.”
“Monste là mộng tưởng chung của chúng ta, em là mộng tưởng của tôi.” Tại một khắc này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có Lâm Hi, “Tôi vẫn luôn đi tìm em.”
Lâm Hi nghĩ tới khả năng năm nay Tưởng Lâm Dữ sẽ cầu hôn, nhưng không nghĩ tới sẽ trong trường hợp này. Hắn xuống xe liền đi nhanh tới đây, không có một chút nào do dự, vẫn luôn đi đến trước mặt cô, quỳ xuống đất cầu hôn.
Màn cầu hôn này không được tốt lắm, thậm chí rất không xong. Cảm giác mong đợi cũng không có tốt đẹp. Tưởng Lâm Dữ mới vừa kết thúc thực nghiệm sản phẩm mới, hành động này rất đột ngột.
Không phải thời cơ tốt.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Cảnh tượng lại rất mất khống chế, Lâm Hi bụm mặt, cô rất muốn duy trì ưu nhã.
Cô đã nghĩ tới sẽ kết hôn cùng Tưởng Lâm Dữ, tuy rằng nghĩ không ra kết quả. Nhưng cô vẫn nghiêm túc nghĩ tới, cô không bài xích.
Tưởng Lâm Dữ thật sự cầm nhẫn quỳ một gối ở trước mặt cô, mắt Lâm Hi mơ hồ. Một khắc này đây cô đã có đáp án, hành trình cuộc sống mới, tựa hồ cũng khá tốt.
“Được không?” Tưởng Lâm Dữ gắt gao nắm chặt ngón tay cô, “Hi Nhi, tôi chờ ngày này, đợi thật lâu.”
Lâm Hi duỗi tay đưa bàn tay đến trước mặt Tưởng Lâm Dữ, gật đầu.
Cô cũng đợi thật lâu, cô đã từng thật cẩn thận cất giấu cảm xúc, bảo hộ tâm của chính mình, không dám biểu hiện ra một chút thích. Cô nhìn trộm sườn mặt Tưởng Lâm Dữ, lặng lẽ yêu thầm hắn, cất giấu vui mừng.
Giữa bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện, cô đem tình yêu chôn sâu, chặt đứt tất cả tình cảm.
Bọn họ tách ra, Tưởng Lâm Dữ theo con đường kia đi tới, đi từng bước một đến trước mặt cô, dắt lấy tay cô.
Lâm Hi không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng cô nguyện ý thử tín nhiệm người đàn ông trước mặt.
Tưởng Lâm Dữ đem nhẫn đeo lên ngón áp út Lâm Hi, đứng dậy lau nước mắt trên mặt Lâm Hi. Cúi đầu hôn lên đôi mắt Lâm Hi, ngay sau đó gắt gao đem cô ôm vào trong lồng ngực, khi hắn mở miệng tiếng nói không tự chủ được nghẹn ngào, “Tôi yêu em.”
Lần đầu tiên Tưởng Lâm Dữ thấy Lâm Hi, hắn viết xuống số điện thoại trong bàn tay Lâm Hi. Gần trong gang tấc, trên người cô gái nhỏ hơi thở trong veo sạch sẽ. Trước kia hắn cảm thấy nam nữ không có cái gì khác nhau, nhưng đụng tới tay cô, đại não hắn ngắn ngủi có chỗ trống. Thời điểm viết lên, hắn hiện lên một ý niệm.
Nếu cô là tới muốn mạng của hắn, chết ở trong tay cô, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Một ý niệm khởi đầu, đó là cả đời.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ mọi người chân chính ủng hộ, cảm ơn ~
Chính văn kết thúc, phía sau là phiên ngoại.
Trước đưa hai trăm bao lì xì.
Địa điểm thực nghiệm là đoạn đường chuyên dụng Hoài Thành, một khi thông qua thực nghiệm đoạn đường chuyên dụng là có thể tiến vào giai đoạn phê duyệt tiếp theo của trí tuệ nhân tạo, chính thức tiến vào con đường sử dụng bình thường.
Chương trình phát sóng trực tiếp đã sớm bắt đầu, toàn bộ truyền thông vào chỗ.
Ánh nắng sáng sớm từ cửa kính sát đất chiếu từ xa tiến vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ Tưởng Lâm Dữ, ngũ quan hắn càng được ánh sáng khắc càng thêm sâu. Trên sống mũi cao thẳng gọng mắt kính mỏng, ánh mặt trời chiếu lên trên mắt kính phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Lông mi hắn nồng đậm dày và dài, đổ ra một cái bóng.
Đồng hồ màu bạc đeo lên trên cổ tay, nhẹ nhàng cài lên, phát ra tiếng vang nhỏ.
“Không cần lo lắng, không có việc gì.” Tay Tưởng Lâm Dữ vuốt tai Lâm Hi, nói, “Chờ tôi trở lại.”
Lâm Hi mặc áo gió màu xanh nhạt, thân hình mảnh khảnh cao gầy, một đường cong vòng eo tuyệt đẹp. Cô trang điểm nhẹ, xinh đẹp duyên dáng. Giơ tay lên cổ áo Tưởng Lâm Dữ, điều chỉnh vị trí cà vạt cho hắn.
Lùi một bước nhỏ về phía sau, vươn tay, “Chờ anh.”
Với tư cách là người quảng bá L3 Tưởng Lâm Dữ, người đưa ra quyết định duy nhất, hôm nay hắn sẽ bước lên L-Monste, tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, chứng minh hệ thống an toàn trí tuệ nhân tạo L3.
Tưởng Lâm Dữ nắm tay Lâm Hi, hắn đứng thẳng tắp, sống lưng thẳng âu phục hiện ra hình dáng. Hắn vẫn y như năm đó, vĩnh viễn không sợ.
Thư kí Trần tiến lên, đầu tiên hướng tới Lâm Hi gật đầu, quay đầu đối mặt với Tưởng Lâm Dữ, “Tưởng tổng, truyền thông đã vào chỗ.”
Hành lang đá cẩm thạch thật dài phủ lên đá cẩm thạch màu trắng, toàn bộ mặt tường được làm bằng cửa kính sát đất. Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất, phủ kín hành lang.
Tưởng Lâm Dữ buông tay xuống, khóe môi hơi giương lên, hướng Lâm Hi gật đầu, xoay người bước nhanh một phương hướng khác.
Đoàn đội người chờ cuối hành lang, Tưởng Lâm Dữ đi qua giơ tay sờ kẹp cà vạt, bước chân dài vào thang máy, những người khác đi theo phía sau hắn.
Một tay Lâm Hi bỏ trong túi đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn quảng trường rộng lớn của khu xưởng chi nhánh công ty Thượng Dữ, các mô hình xe của Thượng Dữ đều đậu ngay ngắn, từ chiếc xe Thượng Dữ đầu tiên năm 1988 cho tới bây giờ năm 2019, 31 năm.
Cô rất thích ô tô, vẫn luôn rất thích. Nhưng cô sẽ không bước vào lại ngành sản xuất ô tô, cô có trách nhiệm của mình, về điểm tình cảm này cô liền để trên người Tưởng Lâm Dữ.
Đối với L-Monste, cô là khát khao chờ mong, nhưng lại lo lắng đề phòng. Bởi vì người đầu tiên ngồi trên chiếc xe kia để lên đường chính là bạn trai cô, mặc dù biết đường xe chạy chuyên dụng sẽ không xuất hiện nguy hiểm, nhưng cô vẫn lo sợ bất an.
Di động vang lên, Lâm Hi cầm lấy nhìn thấy người gọi là Lâm Hạo Dương, cô nghe điện thoại xoay người đi tới địa điểm mở cuộc họp báo, “Anh.”
Lâm Hạo Dương gọi điện thoại làm gì?
“Em đang ở Thượng Dữ Hoài Thành sao?”
“Ừm.”
“Tầng mấy?”
Lâm Hi trầm mặc vài giây, nói, “Lầu một, địa điểm cuộc họp báo, sao anh lại tới đây? Chừng nào thì anh đối với ô tô cảm thấy hứng thú như vậy?”
Ban đầu Tưởng Lâm Dữ muốn để cô tới xem khu hậu trường kiểm tra đo lường, nhưng đề cập này có rất nhiều cơ mật thương nghiệp, dù sao Lâm Hi cũng là người ngoài, cô lựa chọn khu mở.
“Anh tính toán đầu tư vào L3, khảo sát hạng mục trước.” Tiếng nói Lâm Hạo Dương vững vàng, nghe không ra được phần tâm tư nào khác.
“Lâm tổng, sao ngài lại có ý nghĩ đầu tư ô tô?”
“Nghề phụ.” Lâm Hạo Dương chỉnh lại áo vest âu phục, nhàn nhạt nói, “Có quá nhiều tiền, không có biện pháp.”
Lâm Hi: “……”
Lâm Hi ra khỏi thang máy liền thấy Lâm Hạo Dương mặc bộ âu phục màu lam một tay bỏ trong túi, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mang theo một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.
Từ đầu đến chân lộ ra một chữ: Quý.
Lâm Hi cất di động, cùng hắn cùng nhau đi tới khu quan sát, truyền thông bên này có phát sóng trực tiếp. Trên đài có người chủ trì, giới thiệu mô hình xe Thượng Dữ.
Lâm Hi kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Dương, “Em cảm thấy Ngọc tổng, khả năng sẽ thích người đàn ông ấm áp, anh có phải ăn mặc quá —— tận lực hay không?”
Lâm Hạo Dương nhíu mày chậm rãi quay đầu nhìn lên người Lâm Hi, “Em gái, ai cho em ảo giác, anh là mặc cho cô ấy xem?”
Lâm Hi chỉ chỉ vào mặt Lâm Hạo Dương, “Trên mặt anh viết hai chữ: tán tỉnh.”
Lâm Hạo Dương: “……”
Lâm Hạo Dương tháo nút áo vest dựa vào phía sau ghế dựa, nhìn về phía màn hình điện tử lớn. Hôm nay Tưởng Lâm Dữ cùng Ngọc Tuyên sẽ lên xe, một người là tổng tài tập đoàn Thượng Dữ, một người là kỹ sư trưởng của công trình L-Monste.
Đột nhiên màn ảnh trên màn hình lớn đảo qua, Tưởng Lâm Dữ một thân âu phục đi phía trước, Ngọc Tuyên đi phía sau hắn nửa bước, dáng người mảnh khảnh mặc đồ công sở ôm văn kiện.
Lâm Hạo Dương ngồi thẳng, nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm.
Sau đó màn ảnh lại chuyển đi, Lâm Hạo Dương xoay đồng hồ, quay đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Hi. Lâm Hạo Dương hắng giọng, lấy cà phê của nhân viên công tác đưa tới uống một ngụm, điềm đạm tự nhiên nói, “Anh chính là lo lắng cho Tưởng cẩu.”
Lâm Hi cũng bưng cà phê lên, dáng ngồi cô đẹp khí chất lại tốt, rất nhanh có truyền thông chú ý tới cô.
“Ngài là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị đúng không?”
Lâm Hi buông ly cà phê giương mắt nhìn qua, duỗi tay cùng người tới bắt tay, “Xin chào, tôi là Lâm Hi.”
“Xin chào, tôi là phóng viên cho báo chiều thành thị.” Phóng viên lại nhìn thấy Lâm Hạo Dương bên cạnh, khó có được huynh muội Lâm thị cùng chung một khung hình, vội vàng chụp mấy tấm ảnh, “Các vị đối với L-Monste thấy thế nào?”
“Chúng ta tự chủ nghiên cứu phát minh siêu xe, chuyện này đáng giá để mọi người chờ mong.” Lâm Hạo Dương mỉm cười, nói, “Đương nhiên, tôi cũng rất chờ mong. Nếu hôm nay kết quả đạt được tiêu chuẩn, tương lai khả năng chúng ta sẽ cùng hợp tác.”
Lâm Hi một lần nữa bưng cà phê lên.
Kế hoạch hợp tác này của Lâm Hạo Dương cùng cô không quan hệ, cô cũng không cảm kích.
Lâm Hạo Dương anh tuấn lại dí dỏm, phóng viên nhỏ liên tiếp hỏi hắn nhiều vấn đề, quả thực là muốn đem Lâm Hạo Dương hỏi xuyên tiết tấu.
“Cô cũng hỏi tôi một chút đi.” Lâm Hi đánh gãy câu hỏi của phóng viên nhỏ, giải vây cho Lâm Hạo Dương.
“Lâm tổng lớn lên xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”
Lâm Hi: “……”
Vì cái gì tới cô lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy? Vừa lúc trên màn hình lớn, màn ảnh chiếu lên trên người Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi giơ tay chỉ vào, “Vị kia Thượng Dữ, chính là.”
Phóng viên: “……”
Quấy rầy.
Cho nên còn muốn hỏi Lâm Hi vì cái gì tới đây sao? Đương nhiên là ủng hộ bạn trai.
Lâm Hi tự tin lại hào phóng, nguyên bản cô chính là người rất cường đại, chỉ là đã từng bị tình cảm trói buộc, lâm vào khốn cảnh. Hiện giờ bọn họ đều đã bước ra, Lâm Hi có thể đối mặt với tất cả vấn đề.
Trên màn hình lớn L-Monste chính thức khởi động, thời gian bọn họ bên này truyền thông phát trực tiếp tình huống bên trong xe.
Ghế phía sau Tưởng Lâm Dữ ngồi thẳng tắp, lòng bàn tay Lâm Hi bắt đầu ra mồ hôi.
Xe lái ra khỏi khu xưởng Thượng Dữ, chậm rãi lái lên đoạn đường xe chuyên dụng.
Tưởng Lâm Dữ thành thạo trả lời vấn đề của phóng viên.
“Em đối với L-Monste thấy thế nào?” Lâm Hạo Dương hỏi Lâm Hi.
“Siêu xe.” Khóe môi Lâm Hi giơ lên, dựa vào phía sau ghế dựa, “Em tin tưởng hắn.”
Xe chạy trên đường, tốc độ không đổi, tài xế mở hình thức tự động điều khiển.
Lâm Hi gần như muốn ngừng hô hấp lại.
Chướng ngại vật trên đường đèn tín hiệu kiểm tra đo lường, tốc độ xe 40.
100 mét đầu tiên kết thúc, muốn tăng tốc.
Dự án này năm đầu tiên Tưởng Lâm Dữ về nước đã nói ra, nhưng lúc ấy hắn không cầm quyền, không có năng lực thúc đẩy dự án này. Năm 2016 hắn lại một lần nữa đưa ra ý tưởng và hành trình, thuyết phục các cổ đông.
Năm 2017, chính thức tiến vào giai đoạn nghiên cứu phát minh, nhưng không có thiết bị kỹ thuật, tất cả đồ vật đều cần phải mua độc quyền của người khác. Đi đến một bước hôm nay, thoát khỏi người khác dùng thế lực bắt ép, thoát khỏi dư luận.
L-Monste đột nhiên xuất hiện, chạy đến trước mặt mọi người.
“Đây chính là siêu xe ô tô của chúng ta.” Trên màn ảnh Tưởng Lâm Dữ cười giới thiệu với ống kính.
Năm đó Tưởng Lâm Dữ uống quá nhiều, đứng trên tầng thượng nhà hàng, quan sát toàn bộ thành thị, hắn quay đầu nói với Lâm Hi, “Em tin hay không, tôi có thể làm ra siêu xe?”
Lúc ấy Lâm Hi đã tin hắn.
Tăng tốc 60, xe vững vàng chạy trên quốc lộ.
Xe tăng tốc một chút, thực nghiệm cao nhất 120 mã lực.
Lâm Hi gắt gao nhìn màn hình chằm chằm, tốc độ từng chút một tăng lên. Xe không giống với các đồ vật khác, loại kiểm tra đo lường này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào, một điểm vấn đề nhỏ cũng thể xảy ra.
Mỗi một số liệu đều phải làm được hoàn mỹ nhất.
Thời điểm tốc độ xe nâng lên 120, trái tim Lâm Hi cũng nhảy lên đến 120, thậm chí cao hơn. Tưởng Lâm Dữ ở trong xe ngay cả dáng ngồi cũng chưa thay đổi, vẫn giới thiệu số liệu như cũ, khoản giới thiệu này đến từ siêu cấp quái thú của vũ trụ.
Ánh mắt hắn kiên định, cả người tự tin.
Tốc độ vượt chướng ngại vật ổn định quay đầu xe lại, thông qua từng bài kiểm tra một, tốc độ xe dần dần chậm lại. Sắp đến điểm cuối cùng, đây là giai đoạn mang tính cải cách nghành sản xuất ô tô.
“Ô tô quan trọng nhất chính là cái gì? An toàn.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Trí tuệ nhân tạo an toàn ổn định là mục đích chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, trí tuệ nhân tạo xuất hiện mục đích hàng đầu nhất định phải là an toàn, tiếp theo mới là nhanh và tiện, tốc độ.”
Hắn chỉ là không nói, cũng không phải hoàn toàn lạnh nhạt không có tâm, chỉ là phương thức hắn biểu đạt phương diện khác.
Lâm Dương Hi đi lạc, từ chiếc xe ô tô cũ không có nhắc nhở mở cửa, đã có một bi kich đau đớn xảy ra. Sau này lại nghiên cứu phát triển xe ô tô, thêm chế độ an toàn cho trẻ em.
Cha mẹ bị tai nạn xe cộ đến từ số liệu dữ liệu nên xảy ra vấn đề, hệ thống điều khiển bị can thiệp, ô tô mất khống chế, đó là đời thứ hai của trí tuệ nhân tạo ô tô. Thượng Dữ mua độc quyền, quyền khống chế ở trong tay người khác.
Đây là nguyên nhân hắn nhất định phải cầm quyền khống chế.
Buổi tối ngày hôm đó, hắn với Lâm Hi trên đoạn đường Trần Gia Hà gặp tai nạn xe cộ. Khoảng cách không đủ để phanh lại, một nhà ba người chỉ còn lại có một người, khóc khàn cả giọng.
“Đây là ý nghĩa trí tuệ nhân tạo của chúng tôi vẫn luôn theo đuổi.”
Xe chậm rãi dừng lại, hiển thị ra chức năng thông minh cuối cùng của trí tuệ nhân tạo, đậu xe.
Triểm lãm rất hoàn mỹ, các kỹ sư đồng nghiệp phía sau hậu trường kiểm tra đo lường số liệu bật dậy ôm nhau hoan hô. Bên tai Ngọc Tuyên nghe được tiếng hoan hô, khóe môi cô giơ lên.
Cơ sở dữ liệu khổng lồ, từng người kiểm tra lại số liệu đo lường, tai nghe mỗi người trở về bình thường, để cho xe bọn họ vững vàng chạy trên quốc lộ.
Một tràng pháo tay ngay tại hiện trường, trí tuệ nhân tạo L3 có thể sử dụng trên bất kỳ mẫu xe ô tô nào, đây là một cuộc cải cách rất lớn, cũng tiến vào một thời đại mới.
Lâm Hi đứng lên, phóng viên truyền thông dũng mãnh lao tới trước cổng. Muốn phỏng vấn Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi dừng lại bước chân, cằm khẽ nâng, bỏ tay vào trong túi.
“Không đi để cho hắn ôm nữ thần may mắn một cái.”
“Anh ấy sẽ tới ôm nữ thần may mắn của anh ấy.” Ngữ điệu Lâm Hi mềm nhẹ, giống như năm đó. Nhưng biểu tình lại không giống, cô tự tin tỏa sáng.
Lâm Hi đứng nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận bước phỏng vấn đầu tiên xong, hắn ngước mắt nhìn qua. Cách đám người, bọn họ đối diện, Lâm Hi liền nở nụ cười.
Tưởng Lâm Dữ đối với người bên cạnh nói, “Tôi còn có một việc muốn xử lý trước, vấn đề còn lại để đến cuộc họp báo, tôi sẽ trả lời.”
Tưởng Lâm Dữ đi về hướng Lâm Hi, càng đi càng gần, đi thẳng đến trước mặt Lâm Hi.
“Chúc mừng.” Lâm Hi giang hai tay.
Tưởng Lâm Dữ ôm cô, ngay sau đó hắn buông ra, lùi về phía sau nửa bước.
“Tôi có một việc muốn nói với em.” Thái độ Tưởng Lâm Dữ nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng.
Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Lâm Hi không nghĩ ra được, chẳng lẽ Tưởng Lâm Dữ tính toán đem độc quyền này đưa cho cô? Tưởng Lâm Dữ không đến mức điên cuồng như vậy được?
Bốn phía rất nhiều người nhìn lại đây, cũng có người chụp ảnh.
Lâm Hi vẫn duy trì vẻ mặt ưu nhã, khẩu hình lại nhịn không được hỏi, “Chyện gì? Không cần xằng bậy.”
Ý cười trong đôi mắt đen Tưởng Lâm Dữ tràn ngập, tiếng nói trầm thấp, “Bạn trai em rất tùy hứng.”
Hắn nắm tay Lâm Hi, quỳ một gối xuống đất.
Lâm Hi ngơ ngẩn nhìn hắn, đại não trống rỗng.
Tưởng Lâm Dữ lấy nhẫn kim cương ra, nhẫn kim cương hình trái tim màu đỏ, để phía trên đầu ngón tay thon dài của hắn, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía.
Nhẫn là do chính Tưởng Lâm Dữ làm, chỉ thuộc về mối tình lãng mạn của hắn.
Hắn đã để dành thời gian một năm, chiếc nhẫn kim cương được khắc tinh tế, bên trong khắc tên của hắn. Mặt nhẫn là vụn kim cương vây quanh trái tim màu đỏ, viên kim cương được nạm từng viên một, cuối cùng để kim cương trái tim màu đỏ đặt ở chính giữa.
Viên kim cương màu đỏ trải qua ba lần gia công, lần đầu tiên hắn làm nhẫn, không đưa ra Lâm Hi đã rời đi. Lần thứ hai hắn đổi thành vòng cổ, Lâm Hi trả lại cho hắn. Đây là lần thứ ba, bọn họ thẳng thắn thành khẩn với nhau, một lần nữa bắt đầu đoạn quan hệ này. Nhân sinh của bọn họ bước vào giai đoạn mới, bọn họ một lần nữa yêu nhau.
Kim cương là chất trong tự nhiên cứng rắn nhất, kiên cố không phá vỡ nổi, như tình yêu của bọn họ.
“Lâm Hi.” Sống lưng Tưởng Lâm Dữ thẳng tắp, bộ tây âu phục không chút cẩu thả, cài nút áo vest đến nút cuối cùng.
Trường hợp hôm nay không được tính màn cầu hôn tốt nhất, không lãng mạn, cũng không to lớn, chỉ là một cuộc họp báo có phóng viên bình thường, chỉ là có mấy trăm người vây xem.
Hắn từ trên xe bước xuống, có một loại xúc động, hắn muốn cầu hôn Lâm Hi.
Hắn nhìn thấy Lâm Hi, hắn đã bước tới.
“Hôm nay là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, mắt đen thẳng tắp nhìn cô, “Tôi muốn cùng em chia sẻ từng niềm vui, cũng muốn chia sẻ cho em quãng đời còn lại của tôi.”
“Chuyện cầu hôn này, khả năng em sẽ cảm thấy rất đột ngột, nhưng tôi đã lên kế hoạch rất lâu, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu.” Tưởng Lâm Dữ dương môi nở nụ cười, màn cầu hôn này so với trong tưởng tượng chậm mất nửa năm, mắt đen hắn thâm thúy phiếm hồng, “Tôi yêu em, Lâm Hi.”
“Monste là mộng tưởng chung của chúng ta, em là mộng tưởng của tôi.” Tại một khắc này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có Lâm Hi, “Tôi vẫn luôn đi tìm em.”
Lâm Hi nghĩ tới khả năng năm nay Tưởng Lâm Dữ sẽ cầu hôn, nhưng không nghĩ tới sẽ trong trường hợp này. Hắn xuống xe liền đi nhanh tới đây, không có một chút nào do dự, vẫn luôn đi đến trước mặt cô, quỳ xuống đất cầu hôn.
Màn cầu hôn này không được tốt lắm, thậm chí rất không xong. Cảm giác mong đợi cũng không có tốt đẹp. Tưởng Lâm Dữ mới vừa kết thúc thực nghiệm sản phẩm mới, hành động này rất đột ngột.
Không phải thời cơ tốt.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Cảnh tượng lại rất mất khống chế, Lâm Hi bụm mặt, cô rất muốn duy trì ưu nhã.
Cô đã nghĩ tới sẽ kết hôn cùng Tưởng Lâm Dữ, tuy rằng nghĩ không ra kết quả. Nhưng cô vẫn nghiêm túc nghĩ tới, cô không bài xích.
Tưởng Lâm Dữ thật sự cầm nhẫn quỳ một gối ở trước mặt cô, mắt Lâm Hi mơ hồ. Một khắc này đây cô đã có đáp án, hành trình cuộc sống mới, tựa hồ cũng khá tốt.
“Được không?” Tưởng Lâm Dữ gắt gao nắm chặt ngón tay cô, “Hi Nhi, tôi chờ ngày này, đợi thật lâu.”
Lâm Hi duỗi tay đưa bàn tay đến trước mặt Tưởng Lâm Dữ, gật đầu.
Cô cũng đợi thật lâu, cô đã từng thật cẩn thận cất giấu cảm xúc, bảo hộ tâm của chính mình, không dám biểu hiện ra một chút thích. Cô nhìn trộm sườn mặt Tưởng Lâm Dữ, lặng lẽ yêu thầm hắn, cất giấu vui mừng.
Giữa bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện, cô đem tình yêu chôn sâu, chặt đứt tất cả tình cảm.
Bọn họ tách ra, Tưởng Lâm Dữ theo con đường kia đi tới, đi từng bước một đến trước mặt cô, dắt lấy tay cô.
Lâm Hi không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng cô nguyện ý thử tín nhiệm người đàn ông trước mặt.
Tưởng Lâm Dữ đem nhẫn đeo lên ngón áp út Lâm Hi, đứng dậy lau nước mắt trên mặt Lâm Hi. Cúi đầu hôn lên đôi mắt Lâm Hi, ngay sau đó gắt gao đem cô ôm vào trong lồng ngực, khi hắn mở miệng tiếng nói không tự chủ được nghẹn ngào, “Tôi yêu em.”
Lần đầu tiên Tưởng Lâm Dữ thấy Lâm Hi, hắn viết xuống số điện thoại trong bàn tay Lâm Hi. Gần trong gang tấc, trên người cô gái nhỏ hơi thở trong veo sạch sẽ. Trước kia hắn cảm thấy nam nữ không có cái gì khác nhau, nhưng đụng tới tay cô, đại não hắn ngắn ngủi có chỗ trống. Thời điểm viết lên, hắn hiện lên một ý niệm.
Nếu cô là tới muốn mạng của hắn, chết ở trong tay cô, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Một ý niệm khởi đầu, đó là cả đời.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ mọi người chân chính ủng hộ, cảm ơn ~
Chính văn kết thúc, phía sau là phiên ngoại.
Trước đưa hai trăm bao lì xì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.