Không Làm Thế Thân!

Chương 94: Lâm Hạo Dương Và Ngọc Tuyên

Chu Nguyên

01/08/2021

Ngày 20 tháng 5 Lâm Hạo Dương đi Hoài Thành để đón Ngọc Tuyên, bọn họ vẫn tách ra. Lâm Thế muốn sang năm về hưu, muốn chọn ra một người thừa kế từ Lâm Hạo Dương và Lâm Hi, mặc dù Lâm Hạo Dương nhiều lần kháng nghị, hắn đối với người thừa kế không có hứng thú. Nhưng lão gia tử yêu cầu, hắn cùng Lâm Hi nhất định phải ở lại Yến Thành.

Lệnh chuyển công tác của Lâm Hi đã bị hủy, tháng tám năm nay trở về Yến Thành. Dự án ở Hoài Thành thành công viên mãn, cô thực sự thích thương trường, cô cũng có thiên phú có thể bắt lấy toàn bộ cơ hội.

Điểm này với Lâm Hạo Dương lại không giống, Lâm Hạo Dương cũng có năng lực, có một số việc cũng có thể làm. Nhưng trong lòng của hắn rất rõ ràng, những thứ kia không thể mang đến vui vẻ cho hắn.

Hiện tại Lâm Hạo Dương chỉ đợi Lâm Hi thượng vị thuận lợi, cô có thể tiếp quản tập đoàn Lâm thị, Lâm Hạo Dương được giải phóng. Hắn từ nhỏ bị ràng buộc, quyền tiền không có gì để theo đuổi, những sự tình kia của Lâm gia, hắn cõng trên mình hơn ba mươi năm, hắn cũng rất mệt mỏi, muốn có cuộc sống của chính mình. Lúc trước về tổng bộ là người khác dẫm lên trên đầu Lâm gia, hắn là đàn ông, phải bảo vệ người nhà.

Ngọc Tuyên nhất định là định cư ở Hoài Thành, Thượng Dữ sẽ không dễ dàng dời chuyển khu xưởng, điểm này ngay từ đầu Lâm Hạo Dương đã biết rất rõ ràng, hắn cần đi theo địa điểm làm việc của Ngọc Tuyên. Khả năng sau này, bọn họ sẽ định cư Hoài Thành.

Lâm Hạo Dương mở cửa xe ra nhìn Ngọc Tuyên từ trên lầu đi xuống, cô mặc áo sơ mi màu trắng phối hợp với chân váy, tinh tế nhẹ nhàng. Lâm Hạo Dương một tay bỏ trong túi, nhướng mày trên môi ý cười tràn đầy.

Trước khi đến, Ngọc Tuyên gửi tin nhắn hỏi hắn hôm nay mặc cái gì, Lâm Hạo Dương đã gửi một bức ảnh tự sướng qua. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng, Ngọc Tuyên cố ý cùng hắn phối đồ tình nhân.

“Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu còn gì nữa?” Ngọc Tuyên mang theo ba lô kiểm tra đồ vật, điện thoại túi tiền chìa khóa toàn bộ bỏ vào, ngẩng đầu.

Lâm Hạo Dương cúi đầu hôn lên môi của cô, thản nhiên như không có việc gì xảy ra đứng dậy, hai tay bỏ vào túi lùi về sau một bước, rút một bàn tay đưa đến trước mặt cô, “Còn em.”

Trên mặt Ngọc Tuyên rất nóng, cười nhìn hắn, mi mắt cong cong. Nắm lấy tay Lâm Hạo Dương, mang theo ba lô, “Cảm ơn anh tới đón em.”

Ngọc Tuyên không biết lái xe, Lâm Hạo Dương liền đến tìm cô, cô muốn đi Yến Thành tìm Lâm Hạo Dương rất phiền phức, cô phải ngồi đường cao tốc rồi đón xe. Cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ ở bên nhau, vẫn luôn là Lâm Hạo Dương đến tìm cô, Ngọc Tuyên rất sợ ủy khuất hắn.

Lâm Hạo Dương một người đàn ông cẩu thả với trái tim thủy tinh, chạm vào một cái liền vỡ.

“Vậy anh đây phải cảm ơn em gả cho anh sao?” Lâm Hạo Dương cầm lấy ba lô Ngọc Tuyên, nắm tay cô đi ra cửa, “Cùng lão công của em tôn trọng nhau như khách? Mỗi một câu đều cảm ơn. ”

Ánh nắng vừa phải, Ngọc Tuyên dừng bước.

"Hạo Dương."

Lâm Hạo Dương đi xuống bậc thang đầu tiên quay lại nhìn cô, nhìn chăm chú vào cô.

Ngọc Tuyên tiến lên trước một bước, ôm lấy cổ Lâm Hạo Dương hôn lên trán của hắn một cái, môi cô như lông vũ, mềm nhẹ xẹt qua da thịt Lâm Hạo Dương.

"Em yêu anh, Lâm Hạo Dương." Ngọc Tuyên hôn liền chạy xuống bậc thang, bước nhanh đi qua mở cửa xe ngồi vào, “Về sau em sẽ không nói cảm ơn với anh, anh là chồng hợp pháp của em, em có quyền sử dụng. ”

Lâm Hạo Dương đứng nguyên tại chỗ, hắn sửng sốt một thời gian rất lâu mới nâng khóe môi lên, cười vào trong xe, nghiên người ôm lấy cô hôn xuống.

Trước kia Lâm Hạo Dương chơi rất lớn, mỗi một hạng mục vận động đều là những trò chơi chết chóc. Lần đầu tiên Ngọc Tuyên thấy những vết thương của hắn trầm mặc thật lâu, cô cái gì cũng không có nói. Cô mua thuốc, trở về cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc cho hắn.

Cô cũng không mở lời yêu cầu Lâm Hạo Dương, cô chỉ là đi cùng, sai đúng cô cùng Lâm Hạo Dương đi một lần, cô đau Lâm Hạo Dương sẽ thu tay lại. Lâm Hạo Dương cùng người đua xe đánh cuộc tính mạng, sau khi cô biết không có cản hắn, chỉ là nói cô muốn lên xe.

Ngọc Tuyên là một người cực kỳ sợ tốc độ cao, lá gan cô rất nhỏ, cô cho đến bây giờ cũng không biết lái xe.

Ngày đó cô ngồi xuống ghế phụ, ngồi bên cạnh Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương đi chơi, muốn chơi như thế nào hắn cũng có thể chơi được, chỉ cần hắn không quan tâm người bên cạnh cùng hắn chết.

Lần đua xe cuối cùng của Lâm Hạo Dương, ghế phụ của hắn có người, hắn không phải kẻ liều mạng.

Ngọc Tuyên không có thay đổi, cô trước sau như một.



Cô tin tưởng Lâm Hạo Dương, hôn nhân giống như chiếc xe, cô đem sinh mạng giao vào trong tay Lâm Hạo Dương. Cùng với năm đó giống nhau, cô không quan tâm nguy hiểm, đơn giản bởi vì hắn là Lâm Hạo Dương.

Ngọc Tuyên cùng Lâm Hạo Dương đi lĩnh chứng chụp ảnh tự sướng, chiêu cáo thiên hạ, vòng bạn bè bùng nổ.

Hai người âm thầm kết hôn.

Lâm Hạo Dương ngồi trong xe với Ngọc Tuyên, đem hai cái điện thoại đặt chung một chỗ, cảm thụ tiếng chuông điên cuồng. Lâm Hạo Dương ôm một ly kem lớn, múc một muôi kem đút cho Ngọc Tuyên, hắn cũng ăn một miếng, khóe môi nâng lên. Đôi mắt sáng lên, cười phá lệ khoa trương

Không giải thích, bọn họ kết hôn.

Mời đến tham gia hôn lễ.

Ngọc Tuyên cùng Lâm Hạo Dương dự định năm sau tổ chức hôn lễ, Lâm Hạo Dương muốn đi hải đảo tổ chức, hắn không học Tưởng Lâm Dữ vội vàng như vậy, hôn lễ một chút cũng không lãng mạn. Hắn phải làm thật tốt, làm hôn lễ hoành tráng và lãng mạn nhất.

Kế hoạch của hắn rất tốt, cuối năm cùng Ngọc Tuyên đi một chuyến tới Nam cực, cầu hôn lại một lần nữa. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng lần đầu tiên cầu hôn là Ngọc Tuyên chủ động, hắn có tiếc nuối. Mùa hè sang năm kết hôn, rất đẹp.

Tuy nhiên, đến giữa tháng 6 Ngọc Tuyên phát hiện mình mang thai.

Cô không có bất kỳ phản ứng gì, tất cả như bình thường. Công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe, cô đi khám, phát hiện đã mang thai được sáu tuần, tính thời gian có thể là lần đầu tiên cùng Lâm Hạo Dương.

Lúc đó hai người bọn họ đều không có ý thức đến phương diện này, sau đó Lâm Hạo Dương bắt đầu sử dụng biện pháp tránh thai. Nhưng chuyện này ngay từ đầu đã vào rồi, tránh có lợi ích gì? Rốt cuộc là tránh cái gì?

Phản ứng đầu tiên của Ngọc Tuyên là ngốc, phản ứng thứ hai là, môi trường công việc hiện tại có thể ảnh hưởng đến đứa bé hay không. Tính lại thời gian, lúc cô sinh chắc sẽ không quá bận rộn. Cô cùng Lâm Hạo Dương lần đầu tiên phát sinh quan hệ, đêm đó có giấc mộng báo trước, đứa bé muốn tới, nói trước cho cô sao? Vậy hắn đã có sinh mệnh? Ngọc Tuyên không dám nghĩ, trong bụng đã có một tiểu hài nhi đi vào. Đứa bé là con trai hay là con gái? Lớn lên giống Lâm Hạo Dương hay là giống cô? Cuối cùng, cô có chút sợ hãi.

Cô nghĩ tới chính mình, cô nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của cha mình. Trước năm cô 18 tuổi, mỗi năm đêm giao thừa đều phải đi đến trước cửa nhà cha mình đứng trong nửa ngày. Ánh mắt chán ghét của cha, người phụ nữ kia chỉ cây dâu mắng cây hòe, cùng con của bọn họ bén nhọn châm chọc.

Cô ngồi ở chỗ đó, tứ cố vô thân. Cô muốn đi, nhưng không thể đi. Nhiệm vụ của mẹ, cô nhất định phải ngồi xuống. Cô đối với cha mẹ có sợ hãi, cô cùng Lâm Hạo Dương sẽ trở thành dạng cha mẹ như thế nào? Con của cô phải đối mặt với thế giới như thế nào?

Lâm Hạo Dương đang họp ở tổng bộ, nhận điện thoại để thư kí thay mình chủ trì cuộc họp. Hắn cầm chìa khóa xe ra cửa, chạy như điên tới Hoài Thành. Hắn ở trên đường tư duy dời sông lấp biển, hắn vừa mới ăn mặn, trực tiếp tiến vào hình thức ăn chay sao? Sao đã mang thai? Đứa bé của hắn cùng Ngọc Tuyên, đến vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng chính là đến.

Ngọc Tuyên có thể muốn hay không? Công việc của cô bận bịu như vậy. Cô sẽ nghĩ như thế nào? Tuy rằng tuổi của bọn họ không nhỏ, nhưng sự nghiệp cũng không tính là ổn định.

Về đến nhà Ngọc Tuyên là buổi chiều, hoàng hôn phủ kín phòng khách, cô ngồi trên sô pha nhỏ bên cửa sổ tự hỏi. Lâm Hạo Dương đổi giày đi vào cửa, từ phía sau ôm lấy cô.

Trái tim treo lơ lửng của Ngọc Tuyên rơi xuống, cô dựa vào trong lòng Lâm Hạo Dương, “Anh có muốn không?”

"Em—— muốn không? " Lâm Hạo Dương thanh âm run rẩy, hắn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ nhanh như vậy. Sự nghiệp của bọn họ cũng không ổn định, 30 tuổi, hai người đều bận rộn.

Lần đầu tiên hắn không kinh nghiệm, sau khi cẩn thận phòng ngừa, phòng cái tịch mịch.

Không có chuẩn bị mang thai, không có chuẩn bị tinh thần, hắn đã tới.

“Nói em dọn sang Yến Thành, em không biết lái xe, đi qua bên này lại không có thuận tiện.” Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương, nói, “Nếu không anh chuyển tới Hoài Thành?”

"Được." Lâm Hạo Dương nói, “Ban đầu anh định chuyển đến Hoài Thành, vậy trong hai ngày anh dọn toàn bộ qua đây. ”

Ngọc Tuyên nhìn Lâm Hạo Dương, bỗng nhiên nước mắt lăn cuồn cuộn xuống, “Lâm Hạo Dương, chúng ta quyết định muốn đứa bé, vậy sẽ phải phụ trách. Anh gánh chịu trách nhiệm làm ba ba, em gánh chịu trách nhiệm làm mụ mụ. Anh vĩnh viễn không được lừa dối, không ở trước mặt con trẻ nói chán ghét nó. Bất kể đưa bé là con trai hay là con gái, anh đều không được phép chán ghét đứa bé. Cho dù tương lai chúng ta không còn tình cảm, anh muốn đi, đứa bé không liên quan gì. Anh như cũ vẫn là ba ba của đứa bé, anh phải yêu thương đứa bé . "



Trong mắt của Lâm Hạo Dương cũng có chút đỏ, Ngọc Tuyên cũng không có cảm giác an toàn, hắn nửa quỳ trên mặt đất giơ tay lên lau nước mặt Ngọc Tuyên, “Tuyên, anh yêu em, anh như thế nào rời bỏ em? Bất kể có đứa bé hay không, anh cũng đều sẽ không vượt quá giới hạn. Anh cũng sẽ không ly hôn với em, tình cảm của chúng ta sẽ không có kết thúc. Đứa bé của chúng ta, anh cũng sẽ yêu thương đứa bé thật tốt, anh bảo vệ hai người. ”

Trước đó Lâm Hạo Dương điên cuồng phàn nàn Tưởng Lâm Dữ tổ chức hôn lễ ngày 1 tháng 5 bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng? Trăm triệu không nghĩ tới, hôn lễ của hắn xếp vào ngày 1 tháng 10, vì vậy so với Tưởng Lâm Dữ lại càng nghĩ không ra. Ngày 1 tháng 10 so với ngày 1 tháng 5 kỳ nghỉ dài, càng chen.

Ngọc Tuyên mang thai đến tháng thứ ba bắt đầu nôn nghén, không hề có dấu hiệu liền nôn đến thần trí không tỉnh táo, Lâm Hạo Dương hủy bỏ hôn lễ ở hải đảo, hôn lễ được tổ chức ở khách sạn nhà hắn. Ngày 1 tháng 10 không khí chuyển lạnh, hôn lễ ngoài trời cũng hủy bỏ, đổi thành trong nhà.

Lâm Hi trở về tổng bộ Yến Thành, Lâm Hạo Dương dọn tới Hoài Thành.

Cầu hôn là ngày 7 tháng 7, Lâm Hạo Dương đã đặt chỗ nhà hàng trên tầng cao nhất lần trước bọn họ hẹn nhau, hẹn cô ăn cơm, nhưng không có đón cô tan làm. Ngọc Tuyên cũng không biết kích thích hooc-môn, hay là tác dụng tâm lý, cô ngồi trên xe tài xế lái xe thế nhưng cô lại bị say xe.

Say xe muốn nôn, bên cạnh lại không có Lâm Hạo Dương, cô liền rất tức giận.

Cô một đường kìm nén bực bội không nói chuyện, dự định gặp mặt Lâm Hạo Dương ăn miếng trả miếng.

Thang máy đi đến tầng thượng, nhà hàng trống trải.

Đêm Thất Tịch có thể như vậy không, Ngọc Tuyên đi theo nhân viên phục vụ vào cửa đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm quen thuộc, cô giương mắt nhìn qua. Giữa nhà hàng đặt một cây dương cầm màu đen, một người đàn ông mặc đồ tây áo sơ mi trắng ngồi trước đàn dương cầm.

Rũ mắt xuống, ngón tay thon dài rơi trên phím đàn.

Ngọc Tuyên dừng bước chân lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Toàn bộ tuổi thanh xuân của cô đều là những bài hát của Châu Kiệt Luân, dựa vào những bài hát đó vượt qua thời trung học đau khổ, cao trung nặng nề áp lực. Sau đó gặp được Lâm Hạo Dương, cô từ ca từ thống khổ biến thành bản tình ca ngọt ngào. Lâm Hạo Dương đã hát tặng cô rất nhiều bài hát, duy nhất chỉ một bài kiềm chế tình cảm là chiếc áo len màu đen, các bài hát khác đều là giai điệu ngọt ngào.

Giọng Lâm Hạo Dương rất tốt, hắn hát cũng rất êm tai. Hắn đang hát cô gái đáng yêu, hắn ngước mắt lên hướng tới cô chớp chớp mắt, “Cô gái đáng yêu của anh”.

Ấu trĩ!

Ngọc Tuyên ở trong lòng hét lên một tiếng, bụm mặt bắt đầu nhìn xung quanh bốn phía, sau đó ổn định nhịp tim đập chậm rãi đi tới chỗ Lâm Hạo Dương.

"Muốn làm gì?" Cô dùng khẩu hình nói.

Lâm Hạo Dương cười nhìn cô, phía sau là cửa sổ sát sàn, có thể nhìn thấy vòng đu quay cách đó không xa. Ánh đèn phía sau hắn trải rộng phảng phất như dải ngân hà, những ngôi sao di chuyển lấp lánh, người đàn ông trước mặt chói mắt.

Lâm Hạo Dương đang hát nốt xuyến, từ cô gái đáng yêu đến say đắm cô, hắn đem cô gái đổi thành em rồi, nốt nhạc đơn giản cuối cùng đánh xuống.

Lâm Hạo Dương đánh đàn piano so với đàn ghi-ta tốt hơn, nốt cuối cùng anh yêu em rơi xuống.

Mi mắt Ngọc Tuyên cười cong cong, “Anh làm gì?”

Lâm Hạo Dương đứng dậy, chỉnh lại áo vest, đứng dậy đi tới chỗ Ngọc Tuyên. Cô đột nhiên khẩn trương, không biết khẩn trương cái gì, cô cùng Lâm Hạo Dương sớm chiều nhìn mặt với nhau.

"Ngọc Tuyên." Lâm Hạo Dương quỳ một gối xuống mặt đất, hắn nắm chặt lấy ngón tay cô, nhân viên phục vụ nhà hàng đẩy một xe đầy hoa hồng đỏ tới đây, Lâm Hạo Dương cầm hộp nhẫn ở phía trên.Tuy rằng bọn họ cầu hôn, cũng thật sự đã kết hôn, như những phụ nữ khác đều có nghi thức cầu hôn long trọng, Ngọc Tuyên cũng phải có. Ngọc Tuyên mạnh mẽ, lại cường thế nữa, cô cũng chỉ là một người phụ nữ cần chăm sóc, Lâm Hạo Dương mở hộp nhẫn, trịnh trọng cầu hôn, “Ngọc Tuyên, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.”

Cô bụm mặt trong ánh mắt lập loè nước mắt, cô không nghĩ tới Lâm Hạo Dương còn để ý đến hình thức này.

“Mặc dù anh không thể làm được chiếc xe em có thể lái, nhưng trong lòng anh đã làm một chiếc xe mang tên xe tình yêu, anh mang tình yêu để đón em. Em nguyện ý, lên xe của anh không?” Lâm Hạo Dương khóe môi cười mang theo ý, mắt nhưng lại có chút hồng, “Ngọc Tuyên, anh muốn chở em, chạy trên con đường nhân sinh này, cho đến điểm cuối cùng.”

Ngọc Tuyên đưa bàn tay cho Lâm Hạo Dương, “Em nguyện ý.”..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Thế Thân!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook