Chương 104: Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã
Chu Nguyên
12/08/2021
Lâm Hạo Dương xác thực thay đổi triệt để một lần nữa làm người, hắn mời Tưởng Lâm Dữ làm thầy dạy kèm tại nhà. Chu Oánh trợn mắt há miệng, cảm thấy Tưởng Lâm Dữ nhất định sẽ cự tuyệt, đều là cao tam, Tưởng Lâm Dữ cũng phải tham gia thi.
Tưởng Lâm Dữ lại đồng ý.
Hiệu suất làm của Tưởng Lâm Dữ quả thực rất cao, làm gia sư cho Lâm Hạo Dương một tháng, thành tích thi tháng của Lâm Hạo Dương đã cải thiện được đến vị trí thứ 150. Từ lão sư đến phụ huynh được mở rộng tầm mắt, nếu Lâm Hạo Dương ổn định hắn có thể đạt được kết quả tốt.
Lâm Hạo Dương cũng thật ngoài ý muốn, không biết Tưởng Lâm Dữ trúng gió gì, đột nhiên mang theo roi da nhỏ ở phía sau thúc đẩy hắn học tập. Tưởng Lâm Dữ giảng dạy rất nghiêm túc, đề ra một cái mục tiêu, để cho Lâm Hạo Dương đậu đại học Yến Đại.
Lâm Hạo Dương há miệng thành chữ o, nửa ngày sau mới nói, “Đại ca, anh chắc chắn? Chỉ với ta? ”
Tưởng Lâm dựa vào ghế đọc sách, trên ngón tay thon dài kẹp bút bi quay tròn, hình ảnh đẹp mắt ngã người về sau. Hắn không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn vào trang sách, tiếng nói lãnh đạm, “Thi giữa kì thành tích của cậu tiến vào vị trí tốp 50 liền có cơ hội.”
Tưởng Lâm Dữ mặc áo phông trắng tay dài, tay áo hơi dài, che khuất mu bàn tay. Lông mi rất dài, nồng đậm đen nhánh, ở dưới mắt đổ bóng, mắt không chớp đọc sách, “Thi vào năng khiếu.”
"Ta có sở trường gì?" Lâm Hạo Dương cắn nắp bút bi với vẻ mặt sững sờ, hắn có năng khiếu sao? Sao hắn lại không biết?
Tưởng Lâm Dữ thu hồi ánh mắt nhìn sách, mắt nhìn vào Lâm Hạo Dương một lát, “Chỉ cần cậu muốn phát triển, cái gì cũng có thể là năng khiếu. Phương án đầu tiên, để cho ba cậu làm phòng thí nghiệm, mời chuyên gia hợp tác đăng ký cho cậu một cái sở trường. ”
Lâm Hạo Dương trợn mắt há mồm, “A?”
“Phương án thứ hai, tham gia thi, toán học, hóa học, vật lý đều được, có thể cầm được quán quân trong cuộc thi toàn quốc, thi toàn cầu có thể cầm được huy chương.”
Lâm Hạo Dương: “……”
“Dữ ca, ngài quá để mắt đến ta.” Trình độ của Lâm Hạo Dương, nhiều nhất chỉ có thể giành được giải quán quân thi cờ trong cộng đồng người cao tuổi.
Tưởng Lâm Dữ lại một lần nữa ngã người ra sau, lật tiếp một trang sách, nói, “Còn có một phương án cuối cùng.”
"Ngài nói."
“Buổi sáng ngày mai tôi mang —— em gái của cậu đi học.”
Lâm Hạo Dương cắn bút giương mắt, "Gì?"
Từ sau khi Lâm Hạo Dương cố gắng nỗ lực phấn đấu, hắn cảm thấy chặng đường năm phút cũng rất xa liền mua xe đạp địa hình, hắn không có thời gian, đã nói Chu Oánh mua. Chu Oánh liền mua hai chiếc, đưa cho Tưởng Lâm Dữ một chiếc. Lâm Hi sẽ không đạp xe, xe của Lâm Hạo Dương bỏ thêm ghế sau, mỗi ngày đều sẽ chở Lâm Hi đi học.
Lâm Hạo Dương vặn lông mày nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ mặt không đổi sắc, trong trẻo lạnh lùng trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, nhàn nhạt đọc sách.
“Con mẹ nó đã rõ ràng.” Lâm Hạo Dương ném bút đi.
Tưởng Lâm Dữ động lông mi, giương mắt nhìn thẳng vào hắn, “Thật sao?”
“Chính là ghen ghét ta có em gái cậu thì không, cậu có phải muốn chọc em gái ta? Cậu phải giữ mặt mũi. ”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
“Cậu muốn sao không để mẹ cậu sinh một đứa nữa đi.” Lâm Hạo Dương tựa lưng vào ghế, cả người đều dựa vào bám lấy Tưởng Lâm Dữ nheo mắt, “Người này tâm cơ sao lại nặng như vậy!”
“Ba mẹ tôi hiện tại sinh con chính là con riêng, bọn họ sẽ không cho phép đối phương làm ra con riêng.” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, Lâm Hạo Dương tên ngu xuẩn, quả nhiên không nhìn ra được, ngữ khí lãnh đạm, “Bọn họ trước sau cũng đánh nhau.”
Ba mẹ Tưởng Lâm Dữ mỗi người tự đóng vai trò của mình, ai cũng có tình nhân riêng, bởi vì cổ phần công ty không thể bị chia cắt. Ly hôn bọn họ sẽ mất đi quyền khống chế với Thượng Dữ, vì lợi ích chung, bọn họ duy trì quan hệ vợ chồng, ai cũng không thể ở bên ngoài chơi ra mạng người.
Lâm Hạo Dương có chút đồng tình với Tưởng Lâm Dữ, ngồi lại nhặt bút lên, “Vậy cậu cũng không thể bắt em gái ta.”
“Vậy cậu có muốn học đại học Yến Đại hay không?”
Lâm Hạo Dương hẳn là đang nghĩ, nếu hắn có thể vào được Yến Đại, bao nhiêu người sẽ nhìn hắn ngưỡng mộ, hắn một con cá ướp muối rốt cuộc cũng xoay người. Hắn suy tư đại khái có hai phút, cảm thấy có nhiều anh trai tới chiếu cố Lâm Hi, cũng không có chuyện gì xấu.
“Ngày mai đổi xe.”
"Thành giao." Tưởng Lâm Dữ đứng dậy gấp sách lại, ném một xấp giấy chỉnh tề tới trên bàn Lâm Hạo Dương, “Đi tham gia cuộc thi này, lấy quán quân.”
Lâm Hạo Dương cầm giấy lên nhìn thấy phiếu báo danh công nghệ khoa học trí tuệ, giải đấu thế giới, trận chung kết năm nay tổ chức ở Yến Thành, còn ba ngày nữa là hết hạn báo danh. Tưởng Lâm Dữ đã sớm biết, cố ý không lấy ra, giả bộ chờ đợi hắn.
Tưởng Lâm Dữ là chó! Hắn là chó!
Tưởng Lâm Dữ xách cặp lên đi ra bên ngoài, “Cuộc đời, cũng nên liều một lần. Toàn bộ nỗ lực, phấn đấu quên mình thi đua một lần. ”
Tay của hắn để trên nắm cửa, quay lại, lạnh lùng khẽ hất cằm lên, ánh mắt kiêu ngạo, “đừng làm phế vật vĩnh viễn”.
Tưởng Lâm Dữ tiếp máu gà cho Lâm Hạo Dương xong, kéo cửa đi ra ngoài, vừa lúc Lâm Hi ở phòng ngủ đối diện chạm mặt. Lâm Hi thay áo ngủ màu hồng, tóc cô dài hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt, cả người mềm mại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hi bỗng nhiên lùi về sau đóng cửa lại. Một thanh âm vang lên, Tưởng Lâm Dữ hoàn hồn, lập tức nhíu mày, gần đây Lâm Hi đang tránh hắn.
Hắn đã làm gì? Để Lâm Hi bài xích như vậy, Tưởng Lâm Dữ nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng cũng không đứng lại ở chỗ này, nhanh chân mang theo cặp sách đi ra ngoài cửa.
Lâm Hi đóng cái cửa kia lại liền hối hận, có vẻ như cố tình, nhưng lại chạy tới mở cửa rất không tốt, càng giống cố tình. Từ khi Tưởng Lâm Dữ mua băng vệ sinh cho cô, mỗi lần cô thấy Tưởng Lâm Dữ nhịn không được mà khẩn trương. Mà Tưởng Lâm Dữ lại thường xuyên xuất hiện ở nhà cô, buổi sáng cùng nhau đi học, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trong lớp nữ sinh bí mật bát quái về bạn trai lý tưởng, mọi người đều thống nhất thẩm mỹ, Tưởng Lâm Dữ.
Lâm Hi không có trả lời vấn đề này, nhưng cô nghĩ tới. Có một số chuyện không thể tưởng tượng, một khi có ảo tưởng, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi.
Buổi đêm Lâm Hi nằm mơ, mơ thấy có một nam sinh vẫn luôn nắm tay cô. Cùng nam sinh nắm tay là việc to gan phản nghịch, lúc cô lý trí cũng không dám nghĩ tới, nhưng một cảnh tượng cuối cùng, cô nhìn thấy rõ mặt nam sinh.
Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi đen quần đen, cười nhìn cô.
Lâm Hi lập tức tỉnh lại, cô lấy tay che lại trái tim, ngồi trên giường nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức. Chột dạ ra một thân mồ hôi, mơ thấy cùng Tưởng Lâm Dữ nắm tay, cô điên rồi sao?
Lâm Hi chui vào toilet, rửa mặt để cho chính mình tỉnh táo.
Lúc ăn sáng, Chu Oánh nói để Lâm Hạo Dương mang cho Tưởng Lâm Dữ một phần ăn sáng, nghe nói gần đây bảo mẫu nhà Tưởng Lâm Dữ đổi thành người giúp việc làm thêm giờ, hắn vẫn luôn mua bữa sáng ở bên ngoài.
Lâm Hi nghe được tên Tưởng Lâm Dữ nhịp tim bắt đầu đập nhanh, cô nhanh chóng uống sữa bò.
“Hi Nhi mặt con làm sao mà hồng như vậy?” Chu Oánh sờ soạng trán Lâm Hi một phen nói, “Phát sốt sao?”
“Không có, tối qua có chút nóng.” Lâm Hi tránh thoát khỏi tay của mẹ, lấy giấy lau tay, nói, “Con đi học.”
“Đừng nóng vội, anh của con ăn xong mang con đi.”
Lâm Hi không muốn đi cùng Lâm Hạo Dương, đi học cùng với Lâm Hạo Dương nhất định sẽ gặp Tưởng Lâm Dữ, cô đối với Tưởng Lâm Dữ rất không được tự nhiên.
Lâm Hi xuống lầu trước, bọn họ ở lầu 20, thang máy tới lầu 19 thì dừng lại, Lâm Hi nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ mặc áo len màu đen. Một tay hắn đang cầm áo khoác đồng phục, một tay khác cầm cặp sách, ánh mắt trong trẻo nhìn Lâm Hi.
Cỏ mọc én bay, Lâm Hi giống như dây tơ liễu mùa xuân, bay múa đầy trời.
Cô lùi về sau một bước.
"Sớm." Giọng nói buổi sáng của Tưởng Lâm Dữ hơi trầm, ngữ điệu yên tĩnh.
"Sớm." Lâm Hi lại lùi về phía sau một bước, từ trong cặp lấy ra sách tiếng Anh học từ đơn, trên thực tế cũng không có nhớ gì cả.
"Anh trai đâu?"
“Anh ấy đang còn ăn cơm.” Lâm Hi nói, "Em đi tới trường học trước."
Cô ở trong lòng có vạn con ngựa đang lao qua, vì cái gì mà không chờ Lâm Hạo Dương? Chờ Lâm Hạo Dương, ba người ở trong thang máy sẽ không có xấu hổ như vậy.
Lại có người vào thang máy, Tưởng Lâm Dữ lui về bên phía cô một chút, ngăn chặn người chen vào thang máy. Bên này khu phòng học, ở đều là học sinh, thời gian đi học là thang máy giờ cao điểm.
Tưởng Lâm Dữ đã hoàn toàn mặc áo khoác vào, nghiêng người cầm cặp sách, đưa tay chặn cho Lâm Hi một khoảng không gian.
Trên quần áo Tưởng Lâm Dữ có mùi hương gỗ, không biết dùng cái gì, rất dễ chịu. Lâm Hi gần như muốn ngừng thở, nghĩ lại giấc mộng tối hôm qua.
Cuối cùng cũng tới lầu một, người ở phía trước lần lượt rời đi, Lâm Hi gần như là muốn chạy khỏi thang máy, đem sách tiếng Anh bỏ vào cặp, bước nhanh chân ra bên ngoài.
Bỗng nhiên cặp bị níu lại, Lâm Hi chợt quay đầu.
"Đi ra phía sau." Trong tiểu khu lối đi xe đạp tách biệt với lối đi bộ.
"Em không đạp xe." Lâm Hi nói, “Em muốn đi bộ.”
"Tôi đèo em." Tưởng Lâm Dữ lấy cặp sách của Lâm Hi, cảm nhận được sức nặng bên trong, “Em đem toàn bộ sách về nhà?”
“Có mấy quyển có thể sử dụng.” Lâm Hi vừa dứt lời.
Tưởng Lâm Dữ đã lấy đi cặp sách của cô, cầm trong tay.
Cặp sách bị lấy đi, Lâm Hi không thể không đi cùng Tưởng Lâm Dữ đi ra phía sau, Tưởng Lâm Dữ mở khóa xe, chân dài bước lên xe đạp. Xe hắn cũng lắp chỗ ngồi phía sau, hắn đeo cả hai cái cặp lên vai, nghiêng đầu nhìn Lâm Hi, “Lên xe.”
Chân của hắn rất dài, thẳng tắp thon dài, mảnh khảnh đặt trên mặt đất. Mặt mày sáng sủa, áo khoác tùy ý mở, mái tóc đen sạch sẽ rũ xuốn trán.
“Em cầm cặp sách đi.” Lâm Hi lấy cặp sách, Tưởng Lâm Dữ không có thả ra, vẫn luôn nhìn cô.
“Em ôm, ngồi xe không cần đeo lên vai.” Trong lòng Lâm Hi tràn đầy sợi bông, điên cuồng bay múa.
Khi Lâm Hạo Dương xuống lầu, Tưởng Lâm Dữ đã chở Lâm Hi chạy.
Từ đó về sau, Lâm Hi đến trường hay tan học đều là Tưởng Lâm Dữ chở cô. Có đôi khi cô cầm lấy dây cặp của Tưởng Lâm Dữ, có đôi khi lại nắm lấy góc áo khoác đồng phục của hắn.
Tiến vào tháng mười hai, trời lạnh, Yến Thành đã bước vào thời kỳ sưởi ấm.
Bọn họ không còn đạp xe đạp, tiếp tục đi bộ đến trường học. Có đôi khi buổi sáng Tưởng Lâm Dữ sẽ mang cho cô một hộp sữa bò ngọt, có đôi khi sẽ đưa cho cô một viên sô-cô-la. Đều là việc thuận tay, ví dụ như giúp cô giảng đề, thuận tay đưa cho cô một viên sô-cô-la. Lâm Hi giống trống khua chiêng ra vẻ cự tuyệt, chưa kịp cự tuyệt đã rơi vào túi của cô.
Cuối tháng mười hai, Lâm Hi nghe được một cái tin đồn, nói Tưởng Lâm Dữ không thích nữ sinh, tin đồn kia là bạn ngồi cùng bàn bát quái, Lâm Hi ngốc mấy giây, còn chưa giải thích đó là ý tứ gì. Bạn cùng bàn thần thần bí bí nói với cô, nam sinh cũng có thể thích nam sinh.
Tam qua của Lâm Hi bị tái tạo lại một lần nữa.
*tam quan gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Sau đó cô nói bóng nói gió hỏi Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương đang chăm chú làm việc với mô hình máy móc của hắn, đầu cũng không ngẩng lên, “Đúng vậy.”
“Thích cái gì cũng đều là tự do lựa chọn của người khác, mỗi người đều có thể tự do lựa chọn cảm xúc tốt nhất của chính mình.” Lâm Hạo Dương tận dụng mọi thứ hỗ trợ giải thích, “Hắn là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, không cần thiết bởi vì nguyên nhân cảm thấy chúng ta không giống nhau, mọi người đều giống nhau. Anh thích nữ sinh, em thích nam sinh, hắn thích nam sinh, yêu thích của mỗi người đều là sự tồn tại bình thường. ”
Lâm Hi né tránh Tưởng Lâm Dữ một tháng, Tưởng Lâm Dữ cũng không biết xảy ra chuyện gì, Lâm Hạo Dương cũng không biết.
Không thể hiểu được, buổi sáng Lâm Hi không cùng bọn họ đi tới trường học, buổi tối cố ý kéo dài thời gian học tới khi bọn hắn có lớp tự học buổi tối mới ra khỏi cổng trường. Cao trung lớp mười một không có lớp tự học buổi tối, cho nên rất dễ dàng tránh đi. Lâm Hạo Dương muốn một mình tâm sự với cô, nhưng vẫn luôn không có thời gian, cao tam thật sự quá bận, hắn vội vàng tham gia thi đấu.
Ngày 1 tháng 1 Lâm Hạo Dương đã đi, hắn đã thi vào vòng bán kết. Đợt huấn luyện sau là cách thức khép kín, cần thời gian một tuần, trận chung kết mới có thể kết thúc.
Lâm Hạo Dương rời đi, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ càng không có gặp nhau.
Lâm Hi lại lần nữa nói chuyện với Tưởng Lâm Dữ là vào ngày 6, ba cô đi công tác, Lâm Hạo Dương đi tham gia thi đấu, vừa lúc bảo mẫu đêm nay về nhà. Bệnh tim của mẹ cô phát tác, hai giờ rạng sáng, Lâm Hi ôm mẹ hoang mang lo sợ, lúc cô phản ứng lại đã bấm gọi số điện thoại của Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi khóc nói, “Anh, mẹ của em thở không nổi. ”
Tưởng Lâm Dữ không thay quần áo, mặc áo ngủ đi dép lê xông lên lầu. Hắn bình tĩnh để Lâm Hi đi lấy toàn bộ giấy tờ tùy thân, lấy thuốc sơ cứu đưa vào miệng Chu Oánh, tùy tiện lấy một chiếc áo lông vũ trùm lên người Chu Oánh, cõng chạy ra bên ngoài.
Lúc xe cứu thương đến dưới lầu, Tưởng Lâm Dữ cũng đã cõng người xuống đến lầu một.
3 giờ sáng hành lang phòng cấp cứu yên tĩnh, ánh đèn neon chiếu sáng hành lang, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ngồi trên ghế dài ở hành lang, hai người đều mặc áo ngủ, nhìn thâp phần thảm hại.
Hộ sĩ đưa qua tới một cái áo khoác dài, Tưởng Lâm Dữ đem áo khoác đắp lên người Lâm Hi, Lâm Hi ngẩng đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô gọi điện thoại cho ba ba, ba ba đang trên đường về nhà. Cô buộc chính mình bình tĩnh, cúp điện thoại, đầu óc cô trống rỗng.
Tưởng Lâm Dữ lau nước mắt cho Lâm Hi, chần chờ hồi lâu, đem cô ôm vào trong lòng, “Không sợ”.
Lâm Hi xoay người ôm Tưởng Lâm Dữ, khóc thành tiếng.
Cô thực sự rất sợ.
Mẹ cô thở không được ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng nhợt. Cô bị dọa sợ, tay cũng run lợi hại.
Chu Oánh được cứu trở về, cấp cứu kịp thời, đưa đến bệnh viện cũng kịp thời.
Lâm Hạo Dương tham gia thi đấu trí tuệ công nghệ khoa học kĩ thuật giành được giải đặc biệt, sau khi hắn về nhà phát hiện bảy ngày hắn không có ở nhà, trong nhà đã xảy ra chuyện long trời lở đất, hắn ôm mẹ khóc một trận.
Về sau, hắn phát hiện Tưởng Lâm Dữ với Lâm Hi lại khôi phục lại quan hệ như xưa.
Mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau tan học. Ngẫu nhiên Tưởng Lâm Dữ đạp xe, Lâm Hi sẽ ngồi ở ghế sau của hắn.
Tưởng Lâm Dữ suy đoán không sai, trí tuệ khoa học công nghệ là hạng mục phát triển kiểu mới của quốc gia. Khoa máy tính Yến Đại năm nay có một danh sách đặc biệt, cái danh sách này chính là thiết lập khi có thể thi đấu.
Tưởng Lâm Dữ quả nhiên là một người đàn ông nghiên cứu tất cả trường đại học từ cao trung, nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Kết quả thành tích kỳ thi giữa kỳ, Lâm Hạo Dương đứng ở top 50, có một giải thi đấu quán quân, được tiến cử đi học.
Lâm Thế cùng Chu Oánh nhận được thông báo, một phút sau mới phản ứng lại được, Lâm Hạo Dương cũng được tiến cử đi học Yến Đại, đây là kỳ tích gì? Lâm Thế muốn mở một bữa tiệc đơn giản, bữa tiệc để cho Lâm Hạo Dương cảm ơn, đặc biệt cảm ơn Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng Lâm Dữ nghĩ xa hơn với những phụ huynh này, hắn nghĩ hết tất cả biện pháp, hắn đối với Lâm Hạo Dương là thật để bụng. Vì kéo Lâm Hạo Dương vào Yến Đại, hắn đúng là hao phí hết tâm tư.
Có người vui mừng có người sầu, trên lầu Lâm gia vui mừng, dưới lầu, hai vợ chồng Tưởng gia ngồi trên sô pha mây mù giăng lối.
Thành tích của con trai vẫn luôn là kiêu ngạo của hai vợ chồng bọn họ, con trai quá ưu tú, không cần bọn họ can thiệp quá nhiều, lớn lên rất tốt. Tưởng Lâm Dữ từ cao trung năm nhất đã nói với bọn họ, sẽ xin học Harvard.
Cao trung năm ba, hắn đều vì Harvard mà chuẩn bị.
Nhưng hắn hiện tại thông báo với ba mẹ, hắn từ bỏ, hắn muốn đi Yến Đại.
Tưởng Hành hút xong một điếu thuốc, dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn. Trong phòng khói thuốc bay lơ lửng, chậm rãi hòa vào trong không khí.
Tưởng Lâm Dữ chau mày, rất không thích mùi khói thuốc.
“Bây giờ xin cũng không muộn, chúng ta có thể liên hệ với trường học bên kia, chỉ cần con nguyện ý, nhất định có thể vào.” Tưởng Hành thở dài ra một hơi, khủy tay đặt trên đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ nói, “Hai trường đại học này, xếp hạng kém tới hơn mười bậc, khoảng cách thứ hạng này quyết định tương lai học tập, quyết định sự phát triển nghề nghiệp trong tương lai. ”
Tưởng Lâm Dữ dựa vào phía sau ghế sô pha, rất phiền, không muốn cùng ba mẹ nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, chênh lệch này quá lớn.” Mẹ hắn cũng không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ sẽ không có tiền đồ như vậy, quyết định này làm cho bà thật sự không nói nên lời, “Mẹ không biết con vì cái gì làm ra quyết định này, mẹ chỉ có thể nói quyết định này rất ngu xuẩn. Lâm Dữ, mẹ hy vọng con có thể cẩn thận cân nhắc. ”
“Con cẩn thận cân nhắc qua, con thích Yến Đại.”
"Mày thối lắm!" Tưởng Hành mắng xong cảm thấy có điểm thất thố, hung hăng ho khan một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng phải tranh đứng thứ nhất. Con sẽ buông tha cho vị trí thứ nhất? Vì cái gì? ”
Cả người Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên sô pha, hai tay khoanh lại ấn ấn vào mi tâm một lát, giương mắt lúc này trong mắt đen đã hoàn toàn lạnh xuống, “Con chính là thích Yến Đại, hai người đồng ý cũng được không đồng ý cũng vậy. Con không phải là đang trưng cầu ý kiến của hai người, con chỉ là thông báo cho hai người một tiếng, con quyết định đi Yến Đại. ”
Hắn với Lâm Hi cùng nhau tham gia trại hè Yến Đại, Lâm Hi viết nguyện vọng chính là thi đậu Yến Đại.
Vợ chồng Tưởng Hành: “……”
Trước khi Tưởng Hành tức giận, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, khóe môi giương lên cười cay nghiệt lạnh lùng.
“Con, ngoại trừ hai người khoe thành tích ở bên ngoài, con là con người.” Dưới hàng lông mi dày trong đôi mắt đen của Tưởng Lâm Dữ tất cả đều là châm chọc, “Con cũng không phải trò chơi để hai người tùy ý ném tiền dưỡng thành, con sẽ không sống theo ý nguyện của hai người. Con có thất tình lục dục, con là một người sống sờ sờ. ”
“Ngày 1 tháng 1 năm nay, con đã là người trưởng thành, con có tất cả quyền lựa chọn.”
Tất cả âm thanh của Tưởng Hành đều kẹt ở trong cổ họng, muốn nói cắt đứt phí sinh hoạt của hắn, phát hiện ra phương thức căn bản là không uy hiếp được Tưởng Lâm Dữ, con của ông ta quá có chủ kiến.
Tưởng Lâm Dữ là người rất có kế hoạch, từ trước tới giờ hắn cũng không xài tiền lung tung, lúc mười tuổi, hắn tự nhiên lấy hết tiền mừng tuổi thương lượng cùng mẹ mua nhà. Căn nhà trong chín năm qua đã sửa lại mấy lần, lúc đó bọn họ chỉ cảm thấy Tưởng Lâm Dữ rất có kế hoạch, trẻ con làm được kế hoạch này, khá tốt. Hiện giờ suy nghĩ lại, tất cả đều có kế hoạch, Tưởng Lâm Dữ là vị thành niên, trừ bỏ mua nhà đầu tư những cái khác rất khó hoàn toàn thuộc về hắn.
Mười tuổi tâm cơ đã sâu như vậy.
Cha mẹ cho tiền tiêu vặt, ông ngoại để lại tiền cho hắn, mười sáu tuổi, hắn đem số tiền đó đi đầu tư, ánh mắt hắn rất tốt, tỉ lệ lãi suất cực kỳ cao.
Cho dù cha mẹ có lấy lại tiền vốn, những khoản tiền đó cũng đủ cho Tưởng Lâm Dữ tự do, hắn sẽ không vì tiền bạc mà gặp khó khăn.
Tưởng Hành cùng phu nhân bốn mắt nhìn nhau, đây thời điểm mối quan hệ của bọn họ tốt nhất trong nhiều năm qua, tâm ý tương thông. Đối với con trai không có bất kỳ biện pháp nào, muốn đánh bài tình cảm với hắn, lại phát hiện tình cảm đã thiếu thốn rất nhiều năm, tình cảm của Tưởng Lâm Dữ đối với bọn họ còn không có sâu như nhà Lâm gia trên lầu.
Nhắc tới Lâm gia, Tưởng Hành tức giận đến giơ chân, Tưởng Lâm Dữ vào Yến Đại phần lớn là do đứa trẻ nghịch ngợm của nhà trên lầu đeo đấy. Lâm gia cũng là đủ hiếm thấy, vì làm con trai học được đại học tốt, vậy mà dọn nhà đến trên lầu nhà bọn họ. Lâm gia ngược lại được toại nguyện, Tưởng Hành tức giận muốn lên lầu đánh với Lâm Thế một trận.
Tưởng Lâm Dữ cự tuyệt danh sách tiến cử đi học, hắn lựa chọn phương thức thi đại học bình thường.
Hai ngày trước kì thi đại học, hắn tránh Lâm Hạo Dương đạp xe chở Lâm Hi đi một vòng công viên gần trường học. Hắn đưa cho Lâm Hi một cây kẹo cầu vồng thật lớn, đạp vịt tới giữa hồ, mặc cho thuyền tùy ý trôi giạt. Hắn xác định ở chỗ Lâm Hi sẽ không chạy, mới nghiêm túc đem hộp trang sức trong tay đưa cho Lâm Hi.
Lâm Hi ngây ngốc nhìn hắn, cái hộp này rất giống với hộp nhẫn, cô xem qua TV.
“Cao trung không cần yêu đương, chăm chỉ học hành.” Tưởng Lâm Dữ đánh lùi một đám người theo đuổi Lâm Hi, nhưng lập tức hắn phải học đại học, không thể thời khắc chú ý Lâm Hi bên này có người theo đuổi hay không.
Mặt Lâm Hi có chút nóng, Tưởng Lâm Dữ thật sự muốn làm chị dâu của cô sao? Còn quản cái này.
“Đại học thì có thể.” Tưởng Lâm Dữ mở hộp ra, đem vòng cổ đeo lên trên cổ Lâm Hi. Ngón tay của hắn thon dài, đầu ngón tay có hơi lạnh, dây chuyền bạch kim cũng rất lạnh.
Gió lay động áo sơ mi trắng của hắn, Lâm Hi ngửi được mùi hương gỗ trên người hắn, rất dễ chịu, rất ấm rất thơm. Cô có một đoạn thời gian thường xuyên cùng Lâm Hạo Dương đi phòng Tưởng Lâm Dữ dùng máy tính, trong phòng của hắn cũng có mùi hương này, cô mím môi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ là một cái nhẫn, cô ngẩng đầu đụng vào đôi mắt đen thâm thúy của Tưởng Lâm Dữ.
“Tôi ở Yến Đại chờ em.”
Tưởng Lâm Dữ lại đồng ý.
Hiệu suất làm của Tưởng Lâm Dữ quả thực rất cao, làm gia sư cho Lâm Hạo Dương một tháng, thành tích thi tháng của Lâm Hạo Dương đã cải thiện được đến vị trí thứ 150. Từ lão sư đến phụ huynh được mở rộng tầm mắt, nếu Lâm Hạo Dương ổn định hắn có thể đạt được kết quả tốt.
Lâm Hạo Dương cũng thật ngoài ý muốn, không biết Tưởng Lâm Dữ trúng gió gì, đột nhiên mang theo roi da nhỏ ở phía sau thúc đẩy hắn học tập. Tưởng Lâm Dữ giảng dạy rất nghiêm túc, đề ra một cái mục tiêu, để cho Lâm Hạo Dương đậu đại học Yến Đại.
Lâm Hạo Dương há miệng thành chữ o, nửa ngày sau mới nói, “Đại ca, anh chắc chắn? Chỉ với ta? ”
Tưởng Lâm dựa vào ghế đọc sách, trên ngón tay thon dài kẹp bút bi quay tròn, hình ảnh đẹp mắt ngã người về sau. Hắn không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn vào trang sách, tiếng nói lãnh đạm, “Thi giữa kì thành tích của cậu tiến vào vị trí tốp 50 liền có cơ hội.”
Tưởng Lâm Dữ mặc áo phông trắng tay dài, tay áo hơi dài, che khuất mu bàn tay. Lông mi rất dài, nồng đậm đen nhánh, ở dưới mắt đổ bóng, mắt không chớp đọc sách, “Thi vào năng khiếu.”
"Ta có sở trường gì?" Lâm Hạo Dương cắn nắp bút bi với vẻ mặt sững sờ, hắn có năng khiếu sao? Sao hắn lại không biết?
Tưởng Lâm Dữ thu hồi ánh mắt nhìn sách, mắt nhìn vào Lâm Hạo Dương một lát, “Chỉ cần cậu muốn phát triển, cái gì cũng có thể là năng khiếu. Phương án đầu tiên, để cho ba cậu làm phòng thí nghiệm, mời chuyên gia hợp tác đăng ký cho cậu một cái sở trường. ”
Lâm Hạo Dương trợn mắt há mồm, “A?”
“Phương án thứ hai, tham gia thi, toán học, hóa học, vật lý đều được, có thể cầm được quán quân trong cuộc thi toàn quốc, thi toàn cầu có thể cầm được huy chương.”
Lâm Hạo Dương: “……”
“Dữ ca, ngài quá để mắt đến ta.” Trình độ của Lâm Hạo Dương, nhiều nhất chỉ có thể giành được giải quán quân thi cờ trong cộng đồng người cao tuổi.
Tưởng Lâm Dữ lại một lần nữa ngã người ra sau, lật tiếp một trang sách, nói, “Còn có một phương án cuối cùng.”
"Ngài nói."
“Buổi sáng ngày mai tôi mang —— em gái của cậu đi học.”
Lâm Hạo Dương cắn bút giương mắt, "Gì?"
Từ sau khi Lâm Hạo Dương cố gắng nỗ lực phấn đấu, hắn cảm thấy chặng đường năm phút cũng rất xa liền mua xe đạp địa hình, hắn không có thời gian, đã nói Chu Oánh mua. Chu Oánh liền mua hai chiếc, đưa cho Tưởng Lâm Dữ một chiếc. Lâm Hi sẽ không đạp xe, xe của Lâm Hạo Dương bỏ thêm ghế sau, mỗi ngày đều sẽ chở Lâm Hi đi học.
Lâm Hạo Dương vặn lông mày nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ mặt không đổi sắc, trong trẻo lạnh lùng trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, nhàn nhạt đọc sách.
“Con mẹ nó đã rõ ràng.” Lâm Hạo Dương ném bút đi.
Tưởng Lâm Dữ động lông mi, giương mắt nhìn thẳng vào hắn, “Thật sao?”
“Chính là ghen ghét ta có em gái cậu thì không, cậu có phải muốn chọc em gái ta? Cậu phải giữ mặt mũi. ”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
“Cậu muốn sao không để mẹ cậu sinh một đứa nữa đi.” Lâm Hạo Dương tựa lưng vào ghế, cả người đều dựa vào bám lấy Tưởng Lâm Dữ nheo mắt, “Người này tâm cơ sao lại nặng như vậy!”
“Ba mẹ tôi hiện tại sinh con chính là con riêng, bọn họ sẽ không cho phép đối phương làm ra con riêng.” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, Lâm Hạo Dương tên ngu xuẩn, quả nhiên không nhìn ra được, ngữ khí lãnh đạm, “Bọn họ trước sau cũng đánh nhau.”
Ba mẹ Tưởng Lâm Dữ mỗi người tự đóng vai trò của mình, ai cũng có tình nhân riêng, bởi vì cổ phần công ty không thể bị chia cắt. Ly hôn bọn họ sẽ mất đi quyền khống chế với Thượng Dữ, vì lợi ích chung, bọn họ duy trì quan hệ vợ chồng, ai cũng không thể ở bên ngoài chơi ra mạng người.
Lâm Hạo Dương có chút đồng tình với Tưởng Lâm Dữ, ngồi lại nhặt bút lên, “Vậy cậu cũng không thể bắt em gái ta.”
“Vậy cậu có muốn học đại học Yến Đại hay không?”
Lâm Hạo Dương hẳn là đang nghĩ, nếu hắn có thể vào được Yến Đại, bao nhiêu người sẽ nhìn hắn ngưỡng mộ, hắn một con cá ướp muối rốt cuộc cũng xoay người. Hắn suy tư đại khái có hai phút, cảm thấy có nhiều anh trai tới chiếu cố Lâm Hi, cũng không có chuyện gì xấu.
“Ngày mai đổi xe.”
"Thành giao." Tưởng Lâm Dữ đứng dậy gấp sách lại, ném một xấp giấy chỉnh tề tới trên bàn Lâm Hạo Dương, “Đi tham gia cuộc thi này, lấy quán quân.”
Lâm Hạo Dương cầm giấy lên nhìn thấy phiếu báo danh công nghệ khoa học trí tuệ, giải đấu thế giới, trận chung kết năm nay tổ chức ở Yến Thành, còn ba ngày nữa là hết hạn báo danh. Tưởng Lâm Dữ đã sớm biết, cố ý không lấy ra, giả bộ chờ đợi hắn.
Tưởng Lâm Dữ là chó! Hắn là chó!
Tưởng Lâm Dữ xách cặp lên đi ra bên ngoài, “Cuộc đời, cũng nên liều một lần. Toàn bộ nỗ lực, phấn đấu quên mình thi đua một lần. ”
Tay của hắn để trên nắm cửa, quay lại, lạnh lùng khẽ hất cằm lên, ánh mắt kiêu ngạo, “đừng làm phế vật vĩnh viễn”.
Tưởng Lâm Dữ tiếp máu gà cho Lâm Hạo Dương xong, kéo cửa đi ra ngoài, vừa lúc Lâm Hi ở phòng ngủ đối diện chạm mặt. Lâm Hi thay áo ngủ màu hồng, tóc cô dài hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt, cả người mềm mại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hi bỗng nhiên lùi về sau đóng cửa lại. Một thanh âm vang lên, Tưởng Lâm Dữ hoàn hồn, lập tức nhíu mày, gần đây Lâm Hi đang tránh hắn.
Hắn đã làm gì? Để Lâm Hi bài xích như vậy, Tưởng Lâm Dữ nghĩ mãi cũng không rõ, nhưng cũng không đứng lại ở chỗ này, nhanh chân mang theo cặp sách đi ra ngoài cửa.
Lâm Hi đóng cái cửa kia lại liền hối hận, có vẻ như cố tình, nhưng lại chạy tới mở cửa rất không tốt, càng giống cố tình. Từ khi Tưởng Lâm Dữ mua băng vệ sinh cho cô, mỗi lần cô thấy Tưởng Lâm Dữ nhịn không được mà khẩn trương. Mà Tưởng Lâm Dữ lại thường xuyên xuất hiện ở nhà cô, buổi sáng cùng nhau đi học, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trong lớp nữ sinh bí mật bát quái về bạn trai lý tưởng, mọi người đều thống nhất thẩm mỹ, Tưởng Lâm Dữ.
Lâm Hi không có trả lời vấn đề này, nhưng cô nghĩ tới. Có một số chuyện không thể tưởng tượng, một khi có ảo tưởng, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi.
Buổi đêm Lâm Hi nằm mơ, mơ thấy có một nam sinh vẫn luôn nắm tay cô. Cùng nam sinh nắm tay là việc to gan phản nghịch, lúc cô lý trí cũng không dám nghĩ tới, nhưng một cảnh tượng cuối cùng, cô nhìn thấy rõ mặt nam sinh.
Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi đen quần đen, cười nhìn cô.
Lâm Hi lập tức tỉnh lại, cô lấy tay che lại trái tim, ngồi trên giường nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức. Chột dạ ra một thân mồ hôi, mơ thấy cùng Tưởng Lâm Dữ nắm tay, cô điên rồi sao?
Lâm Hi chui vào toilet, rửa mặt để cho chính mình tỉnh táo.
Lúc ăn sáng, Chu Oánh nói để Lâm Hạo Dương mang cho Tưởng Lâm Dữ một phần ăn sáng, nghe nói gần đây bảo mẫu nhà Tưởng Lâm Dữ đổi thành người giúp việc làm thêm giờ, hắn vẫn luôn mua bữa sáng ở bên ngoài.
Lâm Hi nghe được tên Tưởng Lâm Dữ nhịp tim bắt đầu đập nhanh, cô nhanh chóng uống sữa bò.
“Hi Nhi mặt con làm sao mà hồng như vậy?” Chu Oánh sờ soạng trán Lâm Hi một phen nói, “Phát sốt sao?”
“Không có, tối qua có chút nóng.” Lâm Hi tránh thoát khỏi tay của mẹ, lấy giấy lau tay, nói, “Con đi học.”
“Đừng nóng vội, anh của con ăn xong mang con đi.”
Lâm Hi không muốn đi cùng Lâm Hạo Dương, đi học cùng với Lâm Hạo Dương nhất định sẽ gặp Tưởng Lâm Dữ, cô đối với Tưởng Lâm Dữ rất không được tự nhiên.
Lâm Hi xuống lầu trước, bọn họ ở lầu 20, thang máy tới lầu 19 thì dừng lại, Lâm Hi nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ mặc áo len màu đen. Một tay hắn đang cầm áo khoác đồng phục, một tay khác cầm cặp sách, ánh mắt trong trẻo nhìn Lâm Hi.
Cỏ mọc én bay, Lâm Hi giống như dây tơ liễu mùa xuân, bay múa đầy trời.
Cô lùi về sau một bước.
"Sớm." Giọng nói buổi sáng của Tưởng Lâm Dữ hơi trầm, ngữ điệu yên tĩnh.
"Sớm." Lâm Hi lại lùi về phía sau một bước, từ trong cặp lấy ra sách tiếng Anh học từ đơn, trên thực tế cũng không có nhớ gì cả.
"Anh trai đâu?"
“Anh ấy đang còn ăn cơm.” Lâm Hi nói, "Em đi tới trường học trước."
Cô ở trong lòng có vạn con ngựa đang lao qua, vì cái gì mà không chờ Lâm Hạo Dương? Chờ Lâm Hạo Dương, ba người ở trong thang máy sẽ không có xấu hổ như vậy.
Lại có người vào thang máy, Tưởng Lâm Dữ lui về bên phía cô một chút, ngăn chặn người chen vào thang máy. Bên này khu phòng học, ở đều là học sinh, thời gian đi học là thang máy giờ cao điểm.
Tưởng Lâm Dữ đã hoàn toàn mặc áo khoác vào, nghiêng người cầm cặp sách, đưa tay chặn cho Lâm Hi một khoảng không gian.
Trên quần áo Tưởng Lâm Dữ có mùi hương gỗ, không biết dùng cái gì, rất dễ chịu. Lâm Hi gần như muốn ngừng thở, nghĩ lại giấc mộng tối hôm qua.
Cuối cùng cũng tới lầu một, người ở phía trước lần lượt rời đi, Lâm Hi gần như là muốn chạy khỏi thang máy, đem sách tiếng Anh bỏ vào cặp, bước nhanh chân ra bên ngoài.
Bỗng nhiên cặp bị níu lại, Lâm Hi chợt quay đầu.
"Đi ra phía sau." Trong tiểu khu lối đi xe đạp tách biệt với lối đi bộ.
"Em không đạp xe." Lâm Hi nói, “Em muốn đi bộ.”
"Tôi đèo em." Tưởng Lâm Dữ lấy cặp sách của Lâm Hi, cảm nhận được sức nặng bên trong, “Em đem toàn bộ sách về nhà?”
“Có mấy quyển có thể sử dụng.” Lâm Hi vừa dứt lời.
Tưởng Lâm Dữ đã lấy đi cặp sách của cô, cầm trong tay.
Cặp sách bị lấy đi, Lâm Hi không thể không đi cùng Tưởng Lâm Dữ đi ra phía sau, Tưởng Lâm Dữ mở khóa xe, chân dài bước lên xe đạp. Xe hắn cũng lắp chỗ ngồi phía sau, hắn đeo cả hai cái cặp lên vai, nghiêng đầu nhìn Lâm Hi, “Lên xe.”
Chân của hắn rất dài, thẳng tắp thon dài, mảnh khảnh đặt trên mặt đất. Mặt mày sáng sủa, áo khoác tùy ý mở, mái tóc đen sạch sẽ rũ xuốn trán.
“Em cầm cặp sách đi.” Lâm Hi lấy cặp sách, Tưởng Lâm Dữ không có thả ra, vẫn luôn nhìn cô.
“Em ôm, ngồi xe không cần đeo lên vai.” Trong lòng Lâm Hi tràn đầy sợi bông, điên cuồng bay múa.
Khi Lâm Hạo Dương xuống lầu, Tưởng Lâm Dữ đã chở Lâm Hi chạy.
Từ đó về sau, Lâm Hi đến trường hay tan học đều là Tưởng Lâm Dữ chở cô. Có đôi khi cô cầm lấy dây cặp của Tưởng Lâm Dữ, có đôi khi lại nắm lấy góc áo khoác đồng phục của hắn.
Tiến vào tháng mười hai, trời lạnh, Yến Thành đã bước vào thời kỳ sưởi ấm.
Bọn họ không còn đạp xe đạp, tiếp tục đi bộ đến trường học. Có đôi khi buổi sáng Tưởng Lâm Dữ sẽ mang cho cô một hộp sữa bò ngọt, có đôi khi sẽ đưa cho cô một viên sô-cô-la. Đều là việc thuận tay, ví dụ như giúp cô giảng đề, thuận tay đưa cho cô một viên sô-cô-la. Lâm Hi giống trống khua chiêng ra vẻ cự tuyệt, chưa kịp cự tuyệt đã rơi vào túi của cô.
Cuối tháng mười hai, Lâm Hi nghe được một cái tin đồn, nói Tưởng Lâm Dữ không thích nữ sinh, tin đồn kia là bạn ngồi cùng bàn bát quái, Lâm Hi ngốc mấy giây, còn chưa giải thích đó là ý tứ gì. Bạn cùng bàn thần thần bí bí nói với cô, nam sinh cũng có thể thích nam sinh.
Tam qua của Lâm Hi bị tái tạo lại một lần nữa.
*tam quan gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Sau đó cô nói bóng nói gió hỏi Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương đang chăm chú làm việc với mô hình máy móc của hắn, đầu cũng không ngẩng lên, “Đúng vậy.”
“Thích cái gì cũng đều là tự do lựa chọn của người khác, mỗi người đều có thể tự do lựa chọn cảm xúc tốt nhất của chính mình.” Lâm Hạo Dương tận dụng mọi thứ hỗ trợ giải thích, “Hắn là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, không cần thiết bởi vì nguyên nhân cảm thấy chúng ta không giống nhau, mọi người đều giống nhau. Anh thích nữ sinh, em thích nam sinh, hắn thích nam sinh, yêu thích của mỗi người đều là sự tồn tại bình thường. ”
Lâm Hi né tránh Tưởng Lâm Dữ một tháng, Tưởng Lâm Dữ cũng không biết xảy ra chuyện gì, Lâm Hạo Dương cũng không biết.
Không thể hiểu được, buổi sáng Lâm Hi không cùng bọn họ đi tới trường học, buổi tối cố ý kéo dài thời gian học tới khi bọn hắn có lớp tự học buổi tối mới ra khỏi cổng trường. Cao trung lớp mười một không có lớp tự học buổi tối, cho nên rất dễ dàng tránh đi. Lâm Hạo Dương muốn một mình tâm sự với cô, nhưng vẫn luôn không có thời gian, cao tam thật sự quá bận, hắn vội vàng tham gia thi đấu.
Ngày 1 tháng 1 Lâm Hạo Dương đã đi, hắn đã thi vào vòng bán kết. Đợt huấn luyện sau là cách thức khép kín, cần thời gian một tuần, trận chung kết mới có thể kết thúc.
Lâm Hạo Dương rời đi, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ càng không có gặp nhau.
Lâm Hi lại lần nữa nói chuyện với Tưởng Lâm Dữ là vào ngày 6, ba cô đi công tác, Lâm Hạo Dương đi tham gia thi đấu, vừa lúc bảo mẫu đêm nay về nhà. Bệnh tim của mẹ cô phát tác, hai giờ rạng sáng, Lâm Hi ôm mẹ hoang mang lo sợ, lúc cô phản ứng lại đã bấm gọi số điện thoại của Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi khóc nói, “Anh, mẹ của em thở không nổi. ”
Tưởng Lâm Dữ không thay quần áo, mặc áo ngủ đi dép lê xông lên lầu. Hắn bình tĩnh để Lâm Hi đi lấy toàn bộ giấy tờ tùy thân, lấy thuốc sơ cứu đưa vào miệng Chu Oánh, tùy tiện lấy một chiếc áo lông vũ trùm lên người Chu Oánh, cõng chạy ra bên ngoài.
Lúc xe cứu thương đến dưới lầu, Tưởng Lâm Dữ cũng đã cõng người xuống đến lầu một.
3 giờ sáng hành lang phòng cấp cứu yên tĩnh, ánh đèn neon chiếu sáng hành lang, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ngồi trên ghế dài ở hành lang, hai người đều mặc áo ngủ, nhìn thâp phần thảm hại.
Hộ sĩ đưa qua tới một cái áo khoác dài, Tưởng Lâm Dữ đem áo khoác đắp lên người Lâm Hi, Lâm Hi ngẩng đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô gọi điện thoại cho ba ba, ba ba đang trên đường về nhà. Cô buộc chính mình bình tĩnh, cúp điện thoại, đầu óc cô trống rỗng.
Tưởng Lâm Dữ lau nước mắt cho Lâm Hi, chần chờ hồi lâu, đem cô ôm vào trong lòng, “Không sợ”.
Lâm Hi xoay người ôm Tưởng Lâm Dữ, khóc thành tiếng.
Cô thực sự rất sợ.
Mẹ cô thở không được ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng nhợt. Cô bị dọa sợ, tay cũng run lợi hại.
Chu Oánh được cứu trở về, cấp cứu kịp thời, đưa đến bệnh viện cũng kịp thời.
Lâm Hạo Dương tham gia thi đấu trí tuệ công nghệ khoa học kĩ thuật giành được giải đặc biệt, sau khi hắn về nhà phát hiện bảy ngày hắn không có ở nhà, trong nhà đã xảy ra chuyện long trời lở đất, hắn ôm mẹ khóc một trận.
Về sau, hắn phát hiện Tưởng Lâm Dữ với Lâm Hi lại khôi phục lại quan hệ như xưa.
Mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau tan học. Ngẫu nhiên Tưởng Lâm Dữ đạp xe, Lâm Hi sẽ ngồi ở ghế sau của hắn.
Tưởng Lâm Dữ suy đoán không sai, trí tuệ khoa học công nghệ là hạng mục phát triển kiểu mới của quốc gia. Khoa máy tính Yến Đại năm nay có một danh sách đặc biệt, cái danh sách này chính là thiết lập khi có thể thi đấu.
Tưởng Lâm Dữ quả nhiên là một người đàn ông nghiên cứu tất cả trường đại học từ cao trung, nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Kết quả thành tích kỳ thi giữa kỳ, Lâm Hạo Dương đứng ở top 50, có một giải thi đấu quán quân, được tiến cử đi học.
Lâm Thế cùng Chu Oánh nhận được thông báo, một phút sau mới phản ứng lại được, Lâm Hạo Dương cũng được tiến cử đi học Yến Đại, đây là kỳ tích gì? Lâm Thế muốn mở một bữa tiệc đơn giản, bữa tiệc để cho Lâm Hạo Dương cảm ơn, đặc biệt cảm ơn Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng Lâm Dữ nghĩ xa hơn với những phụ huynh này, hắn nghĩ hết tất cả biện pháp, hắn đối với Lâm Hạo Dương là thật để bụng. Vì kéo Lâm Hạo Dương vào Yến Đại, hắn đúng là hao phí hết tâm tư.
Có người vui mừng có người sầu, trên lầu Lâm gia vui mừng, dưới lầu, hai vợ chồng Tưởng gia ngồi trên sô pha mây mù giăng lối.
Thành tích của con trai vẫn luôn là kiêu ngạo của hai vợ chồng bọn họ, con trai quá ưu tú, không cần bọn họ can thiệp quá nhiều, lớn lên rất tốt. Tưởng Lâm Dữ từ cao trung năm nhất đã nói với bọn họ, sẽ xin học Harvard.
Cao trung năm ba, hắn đều vì Harvard mà chuẩn bị.
Nhưng hắn hiện tại thông báo với ba mẹ, hắn từ bỏ, hắn muốn đi Yến Đại.
Tưởng Hành hút xong một điếu thuốc, dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn. Trong phòng khói thuốc bay lơ lửng, chậm rãi hòa vào trong không khí.
Tưởng Lâm Dữ chau mày, rất không thích mùi khói thuốc.
“Bây giờ xin cũng không muộn, chúng ta có thể liên hệ với trường học bên kia, chỉ cần con nguyện ý, nhất định có thể vào.” Tưởng Hành thở dài ra một hơi, khủy tay đặt trên đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào Tưởng Lâm Dữ nói, “Hai trường đại học này, xếp hạng kém tới hơn mười bậc, khoảng cách thứ hạng này quyết định tương lai học tập, quyết định sự phát triển nghề nghiệp trong tương lai. ”
Tưởng Lâm Dữ dựa vào phía sau ghế sô pha, rất phiền, không muốn cùng ba mẹ nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, chênh lệch này quá lớn.” Mẹ hắn cũng không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ sẽ không có tiền đồ như vậy, quyết định này làm cho bà thật sự không nói nên lời, “Mẹ không biết con vì cái gì làm ra quyết định này, mẹ chỉ có thể nói quyết định này rất ngu xuẩn. Lâm Dữ, mẹ hy vọng con có thể cẩn thận cân nhắc. ”
“Con cẩn thận cân nhắc qua, con thích Yến Đại.”
"Mày thối lắm!" Tưởng Hành mắng xong cảm thấy có điểm thất thố, hung hăng ho khan một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng phải tranh đứng thứ nhất. Con sẽ buông tha cho vị trí thứ nhất? Vì cái gì? ”
Cả người Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên sô pha, hai tay khoanh lại ấn ấn vào mi tâm một lát, giương mắt lúc này trong mắt đen đã hoàn toàn lạnh xuống, “Con chính là thích Yến Đại, hai người đồng ý cũng được không đồng ý cũng vậy. Con không phải là đang trưng cầu ý kiến của hai người, con chỉ là thông báo cho hai người một tiếng, con quyết định đi Yến Đại. ”
Hắn với Lâm Hi cùng nhau tham gia trại hè Yến Đại, Lâm Hi viết nguyện vọng chính là thi đậu Yến Đại.
Vợ chồng Tưởng Hành: “……”
Trước khi Tưởng Hành tức giận, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, khóe môi giương lên cười cay nghiệt lạnh lùng.
“Con, ngoại trừ hai người khoe thành tích ở bên ngoài, con là con người.” Dưới hàng lông mi dày trong đôi mắt đen của Tưởng Lâm Dữ tất cả đều là châm chọc, “Con cũng không phải trò chơi để hai người tùy ý ném tiền dưỡng thành, con sẽ không sống theo ý nguyện của hai người. Con có thất tình lục dục, con là một người sống sờ sờ. ”
“Ngày 1 tháng 1 năm nay, con đã là người trưởng thành, con có tất cả quyền lựa chọn.”
Tất cả âm thanh của Tưởng Hành đều kẹt ở trong cổ họng, muốn nói cắt đứt phí sinh hoạt của hắn, phát hiện ra phương thức căn bản là không uy hiếp được Tưởng Lâm Dữ, con của ông ta quá có chủ kiến.
Tưởng Lâm Dữ là người rất có kế hoạch, từ trước tới giờ hắn cũng không xài tiền lung tung, lúc mười tuổi, hắn tự nhiên lấy hết tiền mừng tuổi thương lượng cùng mẹ mua nhà. Căn nhà trong chín năm qua đã sửa lại mấy lần, lúc đó bọn họ chỉ cảm thấy Tưởng Lâm Dữ rất có kế hoạch, trẻ con làm được kế hoạch này, khá tốt. Hiện giờ suy nghĩ lại, tất cả đều có kế hoạch, Tưởng Lâm Dữ là vị thành niên, trừ bỏ mua nhà đầu tư những cái khác rất khó hoàn toàn thuộc về hắn.
Mười tuổi tâm cơ đã sâu như vậy.
Cha mẹ cho tiền tiêu vặt, ông ngoại để lại tiền cho hắn, mười sáu tuổi, hắn đem số tiền đó đi đầu tư, ánh mắt hắn rất tốt, tỉ lệ lãi suất cực kỳ cao.
Cho dù cha mẹ có lấy lại tiền vốn, những khoản tiền đó cũng đủ cho Tưởng Lâm Dữ tự do, hắn sẽ không vì tiền bạc mà gặp khó khăn.
Tưởng Hành cùng phu nhân bốn mắt nhìn nhau, đây thời điểm mối quan hệ của bọn họ tốt nhất trong nhiều năm qua, tâm ý tương thông. Đối với con trai không có bất kỳ biện pháp nào, muốn đánh bài tình cảm với hắn, lại phát hiện tình cảm đã thiếu thốn rất nhiều năm, tình cảm của Tưởng Lâm Dữ đối với bọn họ còn không có sâu như nhà Lâm gia trên lầu.
Nhắc tới Lâm gia, Tưởng Hành tức giận đến giơ chân, Tưởng Lâm Dữ vào Yến Đại phần lớn là do đứa trẻ nghịch ngợm của nhà trên lầu đeo đấy. Lâm gia cũng là đủ hiếm thấy, vì làm con trai học được đại học tốt, vậy mà dọn nhà đến trên lầu nhà bọn họ. Lâm gia ngược lại được toại nguyện, Tưởng Hành tức giận muốn lên lầu đánh với Lâm Thế một trận.
Tưởng Lâm Dữ cự tuyệt danh sách tiến cử đi học, hắn lựa chọn phương thức thi đại học bình thường.
Hai ngày trước kì thi đại học, hắn tránh Lâm Hạo Dương đạp xe chở Lâm Hi đi một vòng công viên gần trường học. Hắn đưa cho Lâm Hi một cây kẹo cầu vồng thật lớn, đạp vịt tới giữa hồ, mặc cho thuyền tùy ý trôi giạt. Hắn xác định ở chỗ Lâm Hi sẽ không chạy, mới nghiêm túc đem hộp trang sức trong tay đưa cho Lâm Hi.
Lâm Hi ngây ngốc nhìn hắn, cái hộp này rất giống với hộp nhẫn, cô xem qua TV.
“Cao trung không cần yêu đương, chăm chỉ học hành.” Tưởng Lâm Dữ đánh lùi một đám người theo đuổi Lâm Hi, nhưng lập tức hắn phải học đại học, không thể thời khắc chú ý Lâm Hi bên này có người theo đuổi hay không.
Mặt Lâm Hi có chút nóng, Tưởng Lâm Dữ thật sự muốn làm chị dâu của cô sao? Còn quản cái này.
“Đại học thì có thể.” Tưởng Lâm Dữ mở hộp ra, đem vòng cổ đeo lên trên cổ Lâm Hi. Ngón tay của hắn thon dài, đầu ngón tay có hơi lạnh, dây chuyền bạch kim cũng rất lạnh.
Gió lay động áo sơ mi trắng của hắn, Lâm Hi ngửi được mùi hương gỗ trên người hắn, rất dễ chịu, rất ấm rất thơm. Cô có một đoạn thời gian thường xuyên cùng Lâm Hạo Dương đi phòng Tưởng Lâm Dữ dùng máy tính, trong phòng của hắn cũng có mùi hương này, cô mím môi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ là một cái nhẫn, cô ngẩng đầu đụng vào đôi mắt đen thâm thúy của Tưởng Lâm Dữ.
“Tôi ở Yến Đại chờ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.