Chương 128: Ai đưa dược
Lovely Tân Nhan
09/08/2013
Nguyệt Linh đi ra phía trước: “Cho ta nhìn một cái?”
Nguyệt Niên đưa cho nàng,“Tùy tiện xem, ta còn chưa kịp mở ra đâu”
Nguyệt Linh tiếp nhận bình, mở ra, thấy cao thể màu trắng bên trong, sợ hãi kêu lên: “Đây là Thiên Sơn Tuyết
Liên cao a, người nào để?”
Nguyệt Quế nghe tiếng cũng chạy vào: “Thiên Sơn Tuyết Liên cao là cái gì?”
Phiêu Tuyết kiến thức rộng rãi, đương
nhiên biết.“Thiên Sơn tuyết liên cao là bí dược hiếm thấy, chuyên dùng
để trị tổn thương do va đập, thương tích trên mặt thường cũng dùng cái
này, chỉ là người bình thường khó có thể có để dùng……” Chẳng lẽ là A Li? Phiêu Tuyết nghĩ không ra còn ai có loại đồ vật này……
A Li, ngươi cần gì phải như vậy? Thật
ra mặc dù là dùng bao nhiêu thứ, bất mãn giữa hai người vẫn như trong
khe rãnh. (>”< chỉ có thể đi thẳng, không thể quay trở lại cũng
không thể rẽ sang hướng khác, tất cả đã được định đoạt, ta rất thích
kiểu so sánh này nha)
Mặc dù là như thế, Phiêu Tuyết vẫn thật cẩn thận ôm bình sứ nhỏ vào trong lòng,“Ta có chút mệt mỏi” Phiêu Tuyết nói với ba người các nàng.
“Nương nương, khó có được có người hảo tâm đưa thuốc tốt đến, ngài không bôi một chút sao?” Nguyệt Quế hỏi.
Phiêu Tuyết thật ra là không nỡ dùng……
Lắc đầu với Nguyệt Quế các nàng: “Không cần, hôm nay rất nháo, mệt
mỏi……” Phiêu Tuyết dùng khăn nhẹ nhàng lau vết thương trên trán, xác
định không còn chảy máu nữa, vì thế thật cẩn thận cầm bình sứ đứng
lên.“Các ngươi đi ra ngoài đi, để lại Thủy Bích giúp ta thay y phục là
được rồi”
Sau đó lại hướng Nguyệt Nô phân phó: “Nhớ truyền tin”
Nguyệt Nô gật gật đầu.“Cẩn tuân lời nương nương” Sau đó ngoại trừ Thủy Bích, toàn bộ đồng loạt lui xuống.
Phiêu Tuyết thay bộ y phục đã nhuốm bẩn trên người, trực tiếp ngã nhào lên giường, vùi đầu trong áo ngủ bằng
gấm mềm mại, ngày mai có lẽ sẽ có kết quả, là đi hay ở……
Phiêu Tuyết vừa cảm giác ngủ thẳng đến
khi trời sáng rõ, vết thương hôm qua đã tốt hơn khá nhiều, ánh mặt trời
trút xuống tiến vào, Phiêu Tuyết nhất thời cảm thấy ánh mắt có chút nhói đau.
“Thủy Bích…… Thủy Bích……” Phiêu Tuyết gọi hai tiếng, lấy tay che mắt.
Thủy Bích tiến vào, vén rèm: “Tiểu thư, thái dương cũng đã lên cao, người mau dậy đi”
“Thủy Bích, đóng cửa sổ lại cho ta đi…… Ánh nắng đâm vào mắt có chút đau” Phiêu Tuyết một tay che tầm mắt, một
tay nhu nhu huyệt đạo bên cạnh mắt.
Thủy Bích đi đóng cửa sổ, Phiêu Tuyết
lúc này mới cảm thấy ánh mắt có chút tốt hơn, Nguyệt Linh bê chậu nước
trên tay tiến vào, sau đó hầu hạ Phiêu Tuyết rửa mặt, Nguyệt Phàm
nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Nương nương!!” Nàng khóc nức nở, gào thét nói: “Khánh Hỉ công công mang thánh chỉ lại đây, nói là muốn đưa nương
nương vào lãnh cung”
Phiêu Tuyết tuy đã dự liệu trong lòng, nhưng cũng choáng váng, hắn thật sự làm như vậy, đây là lựa chọn của hắn……
“Nương nương —” Nguyệt Phàm trực tiếp khấu đầu trên mặt đất.
Nguyệt Linh vốn cầm chậu nước cũng
buông tay ra, chậu nước đập vào sàn nhà trải lông thú, thấm ướt một mảng lớn, tất cả đã tới…… Bị biếm vào lãnh cung đại diện cho cái gì? Cả đời
không còn vinh hoa phú quý, không còn sủng hạnh, phải cô độc suốt quãng
đời còn lại, việc này nương nương sao có thể tiếp nhận?
Nguyệt Linh đột nhiên tới trước mặt
Nguyệt Phàm, một cái tát chụp đến trên mặt nàng: “Nói ngươi đừng xúc
động! Ngươi thật sự đã hại thảm nương nương rồi”
Phiêu Tuyết lúc này mới phản ứng lại,
lập tức tiến lên ngăn cản Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh…… Không liên quan
đến chuyện Nguyệt Phàm”
“Không, nương nương, đây là ta hại, người đánh ta đi”
Phiêu Tuyết lắc lắc đầu, đây vốn chính
là nàng đưa thưa xin đến, không liên quan tới Nguyệt Phàm: “Việc này
cùng các ngươi đều không liên quan, là ta tự mình mong muốn” Phiêu Tuyết đỡ Nguyệt Phàm đứng lên, ngăn Nguyệt Linh lại,“Hiện tại ta chỉ có các
ngươi, các ngươi ai cũng không được xảy ra việc gì”
Nguyệt Phàm khóc rất to: “Nương nương…… Đây chính là phế phi a…… Cả đời không có ngày xuất đầu a…… Nguyệt Phàm
tình nguyện là Nguyệt Phàm bị phạt, nương nương người tại sao lại ôm hết tất cả, nương nương người nếu không đánh ta, cả đời Nguyệt Phàm này sao có thể tiếp tục sống?”
Phiêu Tuyết thấy nàng tự trách như vậy, sắc mặt thay đổi, ngồi xổm xuống trước mặt lau nước mắt cho nàng, cuối
cùng nhẹ giọng nói: “Đây là chuyện ta cầu xin Hoàng Thượng mà đến, không phải vì ngươi…… Ngoan ngoan, đừng khóc ”
Nguyệt Linh lặng lẽ ánh mắt, cổ họng
nuốt một hơi, thì ra là cầu đến, nàng ngã ngồi xuống, không biết làm thế nào cho phải. Không thể mắng, cũng không thể khóc, cũng không hiểu
Phiêu Tuyết làm vậy là có ý gì.
Vinh sủng và ân ái, trong bốn chữ đó,
nàng sao có thể ung dung như vậy? Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn Phiêu Tuyết, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thương tâm.
Phiêu Tuyết trấn an Nguyệt Phàm xong,
lập tức ra ngoài tiếp chỉ, Phiêu Tuyết cười cười, mọi người hâm mộ những thứ nàng sẽ mất đi, một cái hậu phi truyền kỳ cứ như thế mất đi…… Phiêu Tuyết an ủi chính mình như vậy, đột nhiên bật cười, Khánh Hỉ ho nhẹ một tiếng, giống như không ngờ Phiêu Tuyết có phản ứng như vậy.
“Cố nương nương, Hoàng Thượng ban
thưởng tám chữ: Thị sủng mà kiêu, mục vô lễ pháp…… Ngài bị phế, còn có
thể cười được sao? Trai Nguyệt cung này không còn là của ngài, ngài
không khổ sở?”
Phiêu Tuyết cười ngây ngô “Không khổ, không khổ……” Có thể không khổ sở sao…… Hắn vẫn lựa chọn như vậy.
“Khánh Hỉ công công, xin hỏi tẩm điện
mới của ta ở đâu? Hôm qua bị đập đầu, vẫn còn chút choáng váng, cần nằm
nghỉ” Phiêu Tuyết hỏi Khánh Hỉ.
Khánh Hỉ bất đắc dĩ lắc đầu,“Nương
nương, Hoàng Thượng để cho ngài ở trong Trúc Uyển” Nói xong sau đó gọi
một tiểu thái giám phía sau lấy thứ gì đó lên, hắn tiếp nhận, lại đưa
cho Phiêu Tuyết: “Nương nương, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên cao, Hoàng
Thượng để nương nương mang tới lãnh cung tĩnh dưỡng”
Phiêu Tuyết nhìn bình sứ trước mắt,
chậm chạp không biết phải bày ra phản ứng thế nào mới tính là bình
thường. Chiếc bình đêm qua là của ai?
“Nương nương, tiếp nhận đi……” Khánh Hỉ lên tiếng nhắc nhở.
Phiêu Tuyết lúc này mới trăm vị tạp
trần nhận lấy, trong đầu không có cảm giác gì…… Hai cái bình sứ giống
nhau như đúc, nếu không phải là tâm ý của một người, vậy người kia là
ai……
Phiêu Tuyết ôm phần quan tâm vốn có thể làm cho nàng vui vẻ nhảy nhót này, nhưng lại bi thương khó có thể nói thành lời.
Vì sao, A Li, chúng ta sao lại trở thành như hôm này?
“Nếu có thể, nương nương hiện tại lập tức chuẩn bị thu xếp đồ đạc, chuyển qua đó đi” Khánh Hỉ lưu lại những lời này rồi bước đi.
Phiêu Tuyết ôm bình sứ ngã ngồi xuống,
ngồi một hồi, đột nhiên đứng lên, chạy vào gian phòng bên trong lấy ra
chiếc bình sứ Nguyệt Niên nhặt được hôm qua, bí dược chứng tỏ thân phận, “hắn” kia rốt cuộc là ai……
Rốt cuộc là ai……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.