Chương 23: ANH DÁM BỎ TÔI!
Heochuchuu
26/06/2015
-Cùi là bạn gái tôi!!!
Âm thanh của cái mirro, ta nói~~~không phải là tầm thường mà. Nó vang lên, phản xạ vào tường và dội vào màng nhĩ của từng đứa trong lớp,trong đó có T-Ô-I.
Im lặng. Một sự im lặng đáng thương bao trùm lên mọi vật. Khỏi phải suy nghĩ cũng biết tình hình biểu cảm của tôi lúc giờ…y như có “ai đó” hất nguyên xô keo vào mặt vậy. Vâng, tôi đơ toàn tập trước câu nói của anh TvT
-Nếu vậy, cái đống quà kia tôi hy vọng đó là lần cuối tôi thấy//Vâng, cái giọng “âm dương” ấy đích thị là anh rồi! Anh vừa nói, vừa hướng mắt đến cái đống quà trên bàn tôi! Nhưng liệu đây có được tính là một câu nói “lãng mạn” không hỡi anh?
Nhưng anh à, anh quá lộ liễu rồi! Sao anh lại nỡ đi công bố chuyện “nhạy cảm” này giữa công chúng cơ chứ… “Anh điên rồi !!!”
-Anh nói gì vậy….// Tôi hét lên … nhưng có ai là đang để ý đến tôi không đấy! Sao mấy cha mấy mẹ dưới kia lại vỗ tay điên cuồng thế chứ?! Có gì HOT lắm à mấy cưng ^~^
Này nhá, cái đám loi nhoi ở dưới cứ hét hò, ú ớ tà la tà le đủ thứ:
“Hạnh phúc ghê chưa!”
“Lãng mạn vãi à!”
“Châu và Hải tới luônn”
Đây nè anh, kết quả của câu nói”lãng mạn” của anh nè. Anh đang làm nội loạn cái lớp 12A4 này đấy nhé! Trong cái tình trạng này, tôi chỉ biết nhìn, nhìn và nhìn. Lạ nhễ, tôi tưởng tôi là chị Đại của cái trường này cơ mà TvT… Tôi thì như vậy đó, còn anh thì sao chớ! Quá nhàn nhã, quá bình thường, vẫn hiên ngang mà siết chặt lấy cái eo tội nghiệp của tôi
“Anh thần kinh thật rồi”
~~~Reng…reng…reng~~~
Dẹp…dẹp hết đi. Tới giờ cô dô rồi và anh thì lại đây!!! Cái tiếng chuông “thần thánh”vang lên có nghĩa là đến lúc tôi anh lên dĩa nha GÁI ^~^ Tôi nắm lấy cổ áo anh và kéo vào chỗ ngồi, hướng mắt xoáy sâu vào đôi mắt anh!
-Nhìn em đi!!! Anh có bị nóng ở đâu không đó! Sao anh điên vậy! Thần kinh lắm rồi …
-Ừ! Thần kinh rồi…. Em đi mà hỏi cái chữ GHEN ấy, tại nó mà anh bị điên lên đây này.
G-H-E-N!!! Là ghen sao! Tôi có nên lật từ điển ra để hiểu rõ thêm không nhỡ! Nhưng mà nếu ghen thì~~~ Tại sao chứ???
-Tại sao?
-Tại”người ta” tặng quà cho em, tặng sôcôla cho em!!!// Thiệt là càng nói, mặt anh lại nhăn lại…. Anh tức đến thế sao?!
-Thế anh thì sao? Có gì khác em!// Tôi cũng chả gì phải thua, cải lại anh.
-Anh quăng hết rồi, cái đó đâu quan trọng với anh cơ chứ, anh chỉ tập trung vào em thôi!!! // Càng nói, anh lại tiến đến gần tôi hơn… Anh đang chính minh cho tôi cái gì thế!
– …..
-Vậy em thì sao, em giữ lại mấy thứ đó! Cái đống sôcôla đó hơn tâm trạng của anh à? Như vậy đủ bằng chứng để anh ghen rồi chớ!
“Học sinh nghiêm” Cắt ngang dòng tâm sự của tôi và anh là giọng nói thánh thót của chị Trưởng. Nhưng nếu thật sự cải tiếp với anh thì tôi đây vẫy cờ đầu hàng vậy TvT
-Hải! Em có thể về!!!// Giọng cô Toán vang lên, kèm theo trên tay là tờ giấy xin nghỉ học đang quơ qua quơ lại…
Lớp quay sang nhìn tôi-Tôi quay sang nhìn anh!!! “Anh lại muốn bỏ tôi đi lần nữa? Nhưng tại sao lại là hôm nay!” Lạ nhễ …. sao anh lại cũng nhìn tôi với cái khuôn mặt giả điên kia chứ!
-Anh không biết Cùi ơi! Em đợi nha, nhất định anh sẽ gặp lại em thôi…
Vâng, theo dự báo thời tiết hôm nay sẽ có bão cấp lớn, động đất, sóng thần lum la… Sỡ dĩ là chỉ vài phút nữa sau khi anh Hải đi thì sẽ có một con nhỏ đập bàn, đá ghế, làm chuyện động trời động lớp… Và điều này lớp 12A4 này là hiểu rõ nhất! Tất nhiên, cái lớp này hứng hết cơ mà…
-Mẹ ơi!!!// Đang trong lúc dầu sôi sùng sục như vậy, lại có ai bước vào nữa đây!!!
______________________
Heo nhớ mọi người quá! Mọi người có nhớ Heo không!!?
Heo đã cố ra chap mặc cho lịch thi cứ đang chạy đua với Heo… Bởi nên truyện có vẻ bớt hay hơn trước nhỉ?! Mọi người đọc xong nhớ cho Heo cái Vote+Cmt nhá…
Âm thanh của cái mirro, ta nói~~~không phải là tầm thường mà. Nó vang lên, phản xạ vào tường và dội vào màng nhĩ của từng đứa trong lớp,trong đó có T-Ô-I.
Im lặng. Một sự im lặng đáng thương bao trùm lên mọi vật. Khỏi phải suy nghĩ cũng biết tình hình biểu cảm của tôi lúc giờ…y như có “ai đó” hất nguyên xô keo vào mặt vậy. Vâng, tôi đơ toàn tập trước câu nói của anh TvT
-Nếu vậy, cái đống quà kia tôi hy vọng đó là lần cuối tôi thấy//Vâng, cái giọng “âm dương” ấy đích thị là anh rồi! Anh vừa nói, vừa hướng mắt đến cái đống quà trên bàn tôi! Nhưng liệu đây có được tính là một câu nói “lãng mạn” không hỡi anh?
Nhưng anh à, anh quá lộ liễu rồi! Sao anh lại nỡ đi công bố chuyện “nhạy cảm” này giữa công chúng cơ chứ… “Anh điên rồi !!!”
-Anh nói gì vậy….// Tôi hét lên … nhưng có ai là đang để ý đến tôi không đấy! Sao mấy cha mấy mẹ dưới kia lại vỗ tay điên cuồng thế chứ?! Có gì HOT lắm à mấy cưng ^~^
Này nhá, cái đám loi nhoi ở dưới cứ hét hò, ú ớ tà la tà le đủ thứ:
“Hạnh phúc ghê chưa!”
“Lãng mạn vãi à!”
“Châu và Hải tới luônn”
Đây nè anh, kết quả của câu nói”lãng mạn” của anh nè. Anh đang làm nội loạn cái lớp 12A4 này đấy nhé! Trong cái tình trạng này, tôi chỉ biết nhìn, nhìn và nhìn. Lạ nhễ, tôi tưởng tôi là chị Đại của cái trường này cơ mà TvT… Tôi thì như vậy đó, còn anh thì sao chớ! Quá nhàn nhã, quá bình thường, vẫn hiên ngang mà siết chặt lấy cái eo tội nghiệp của tôi
“Anh thần kinh thật rồi”
~~~Reng…reng…reng~~~
Dẹp…dẹp hết đi. Tới giờ cô dô rồi và anh thì lại đây!!! Cái tiếng chuông “thần thánh”vang lên có nghĩa là đến lúc tôi anh lên dĩa nha GÁI ^~^ Tôi nắm lấy cổ áo anh và kéo vào chỗ ngồi, hướng mắt xoáy sâu vào đôi mắt anh!
-Nhìn em đi!!! Anh có bị nóng ở đâu không đó! Sao anh điên vậy! Thần kinh lắm rồi …
-Ừ! Thần kinh rồi…. Em đi mà hỏi cái chữ GHEN ấy, tại nó mà anh bị điên lên đây này.
G-H-E-N!!! Là ghen sao! Tôi có nên lật từ điển ra để hiểu rõ thêm không nhỡ! Nhưng mà nếu ghen thì~~~ Tại sao chứ???
-Tại sao?
-Tại”người ta” tặng quà cho em, tặng sôcôla cho em!!!// Thiệt là càng nói, mặt anh lại nhăn lại…. Anh tức đến thế sao?!
-Thế anh thì sao? Có gì khác em!// Tôi cũng chả gì phải thua, cải lại anh.
-Anh quăng hết rồi, cái đó đâu quan trọng với anh cơ chứ, anh chỉ tập trung vào em thôi!!! // Càng nói, anh lại tiến đến gần tôi hơn… Anh đang chính minh cho tôi cái gì thế!
– …..
-Vậy em thì sao, em giữ lại mấy thứ đó! Cái đống sôcôla đó hơn tâm trạng của anh à? Như vậy đủ bằng chứng để anh ghen rồi chớ!
“Học sinh nghiêm” Cắt ngang dòng tâm sự của tôi và anh là giọng nói thánh thót của chị Trưởng. Nhưng nếu thật sự cải tiếp với anh thì tôi đây vẫy cờ đầu hàng vậy TvT
-Hải! Em có thể về!!!// Giọng cô Toán vang lên, kèm theo trên tay là tờ giấy xin nghỉ học đang quơ qua quơ lại…
Lớp quay sang nhìn tôi-Tôi quay sang nhìn anh!!! “Anh lại muốn bỏ tôi đi lần nữa? Nhưng tại sao lại là hôm nay!” Lạ nhễ …. sao anh lại cũng nhìn tôi với cái khuôn mặt giả điên kia chứ!
-Anh không biết Cùi ơi! Em đợi nha, nhất định anh sẽ gặp lại em thôi…
Vâng, theo dự báo thời tiết hôm nay sẽ có bão cấp lớn, động đất, sóng thần lum la… Sỡ dĩ là chỉ vài phút nữa sau khi anh Hải đi thì sẽ có một con nhỏ đập bàn, đá ghế, làm chuyện động trời động lớp… Và điều này lớp 12A4 này là hiểu rõ nhất! Tất nhiên, cái lớp này hứng hết cơ mà…
-Mẹ ơi!!!// Đang trong lúc dầu sôi sùng sục như vậy, lại có ai bước vào nữa đây!!!
______________________
Heo nhớ mọi người quá! Mọi người có nhớ Heo không!!?
Heo đã cố ra chap mặc cho lịch thi cứ đang chạy đua với Heo… Bởi nên truyện có vẻ bớt hay hơn trước nhỉ?! Mọi người đọc xong nhớ cho Heo cái Vote+Cmt nhá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.