Chương 19: ANH ĐỊNH LÀM GÌ?!
Heochuchuu
26/06/2015
Heo:Cảnh báo! Trước khi đọc hãy mở đèn nhà và bật mở luôn đèn trong não… Hãy sáng đừng tối…Please!!>~<
--------------------------
- Cậu nên chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, có thể "nó" sẽ đến rất nhanh, nên cậu hãy chuẩn bị đi, hiện giờ tôi vẫn đang tìm người giúp cậu.
-------------------------
Cái bảng đen "thân yêu" mà ngày nào tôi cũng không muốn nhìn thấy nó thế mà bây giờ lại khác, lại cứ dán hai con mắt nhìn nó một cách kịch liệt...
Xin quý vị đừng hiểu nhầm nhá, không vì tôi đây chăm ngoan xem bài học trên bảng đâu. Nố nô nồ,dù sóng thần có ập tới thì tôi đây cũng chưa chắc gì làm như vậy, mà tôi đây chỉ đang chú tâm nhìn vào góc bên phải bảng kia kìa:
SS: 40
HD: 39
V: 1(Tiết Hải)
"Vắng 1: Tiết Hải" Cái dòng chữ đó nó có năng lực quá lớn ạ. Đã 3ngày kể từ lúc hai đứa tỏ qua tình lại ở vườn hoa hồng tới giờ, anh như mịt mù tung tích.Điện thoại, nhắn tin đều không có sự hồi âm
"Rốt cuộc anh đang trú ẩn nơi phương trời nao rồi... Hay là chán con Châu này rồi nên thèm nhỏ mắm ruốc nào khác"
------------------------
Hôm nay đã là chủ nhật, đáng lẽ ra là phải được nghỉ ngơi và rồi được đi chơi với anh chứ?Người ta thì dắt người mình yêu đi chơi ầm ầm nhìn phát thèm chảy dãi vậy mà tôi cũng có người yêu ,thế mà người yêu của tôi lại vác cái xác của mình đi đâu rồi không biết. Không lẽ số tôi "nhọ" đến nỗi yêu thương một ngày rồi "xê tê"... =~=
Nằm trên chiếc giường, hai chân ngoảy ngoảy, tay cầm chiếc điện thoại hoay hoay bấm gọi ai đó...
"Chủ nhật không thể đắp chăn mà ngủ được!!" -Tôi gật đầu lia lịa như đứa thần kinh rồi lại lần thứ trăm mấy điện cho anh người yêu của tôi..
"Reng...reng....re...Alô..."
-Mô phật! Anh nghe máy rồi à!
-Điện cho anh có gì không?
-.....Emm
-Sao sao em yêu?Nhớ anh chứ gì! Mới ba, bốn ngày mà chịu không nổi à em Cùi?!
Nhớ? Tôi nhớ anh ấy sao? Chỉ là lo lắng, chỉ là không thấy mặt...chỉ là..
-Ờ thì em nhớ anh đó...
"Tút...tút..''
Cái âm thanh này, ôi nó quen thuộc quá, quen đến nổi muốn quăng luôn cái điện thoai cho xong!Anh...anh dám tắt máy lúc tôi đang bộc lộ cảm xúc à... Tức...ta tức. Okie con dê, xác con mẹ nó định là hôm nay ở nhà ngủ.
Sau khi biết được tình hình sẽ chả có gì Hot hôm nay nên đành ăn uống, xem phim và ngủ để nhanh chóng cái ngày chủ nhật này biến mất...
Hôm nay tôi đã thực sự được giấy chứng nhận là một con heo ạ! Ăn uống,ngủ nghỉ! Cuộc đời con Châu này thật là sang! :]]
Bây giờ, cái con heo tên Trần Bảo Châu ta đây xin mạn phép lên giường và thực hiện cái nhiệm thật cao cả là một phát ngủ đến mai nhá..
"Z..zz.z" Một cô gái xinh đẹp đang ngủ, thoáng cô lại nở nụ cười với giấc mơ tuyệt đẹp của mình.
"Chỉ có thể là phim thôi cưng à"
Chị đây là hàng Việt Nam chất lượng cao chứ không mét in China nhá.
"Khò...khò" Đầu nằm hướng Nam, một chân phía Tây, chân nọ gác lên gối, nước dãi, nước mũi chảy tòng tong...
--->Thế mới là chị
Vẫn đang say sưa trong cõi mơ thì:
“Ding dong” Không nhầm nhò với chị nhá.
“Ding dong” Xin lỗi chị bận rồi.
“Ding dong ding….ding…dong…dong” Hết chịu đựng nổi rồi. Tôi ngồi bật dậy, hất tóc, săn tay áo- ống quần, chống nạnh đi hai hàng xuống mở cửa
*Rds cứ thỏa sức tưởng tượng *
-Thằng nào đó!
Ế! Giỡn mặt với ché à. Có thấy cái giống ôn nào đâu, chỉ có bầu trời đen thùi lùi thôi.
Bực mình tôi đóng sập cửa lại và bước vào nhà ,chưa được năm bước thì…
“Ding dong” Lại nữa! Nhất định…tôi phải tìm ra cái tên khùng điên nào dám phá nhà tôi lúc khuya khoắt như vậy.
-Là aiii?
1s..2s….3s…. “Cạch”
-Ế Cùi sao lại đóng cửa lại, là anh nè!!
Cái bản mặt đẹp thấy tía luôn sao không nhận ra được.Mọi người biết tại sao tôi lại đóng cửa lại khi thấy anh ấy rồi phải không? Bỏ tôi ba ngày rồi bây giờ lại về à. Xem tôi như hàng chùa chắc .Anh có cơ hội à? À mà thật ra là có ..
Tôi lại mở cửa ra cho anh ấy. Bởi, làm con gái cũng khổ, cái tật “hám trai”ấy mà.
-Chuyện gì? Không phải bỏ tôi rồi sao… Cái mặt tôi lúc giờ rất ” thương” ý là đáng thương á…
-Thì về thăm Cùi đây, anh nhớ Cùi muốn chết đây, cho anh vào nhà đi…
-Nonono…Tôi nhếch môi ,nhăn mặt nhìn anh…
Bỗng,”Rột… rột…” Cái tiếng này, tôi ngẩng người nhìn xuống, là từ trong bụng anh kêu sao? Thiếu gia của một căn biệt thự bự chà bá mà không có thứ để ăn sao? Khó tin nhưng mà cái âm thanh ấy không thể từ chối được, làm như vậy là phản khoa học…
Anh nhìn tôi rồi hé nở một nụ cười khá là e thẹn… Ôi !tôi thương người lắm, nên…”Thiện tai, thiện tai, thí chủ vô đi…”
Hiểu ý tôi, anh chạy nhanh vào nhà y hệt một đứa con nít ngây thơ … Nhìn mà dễ thương cực ấy…
“Cho anh đi tắm nhá”
À thì…cứ xem như tôi chưa nói cái gì ngây thơ nhá =.=…Mới vào nhà mà đã đòi tắm sao… Châu à! Nên suy nghĩ một cách trong sáng nào…
“Xoạt xoạt…” tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm một cách khiêu khích máu mũi của tôi đây mà…Nghe mà rùng mình, phải phá tan nó nhanh trước khi đầu óc của tôi trở nên đen tối… Tôi chạy đến bật TV và nhanh chân vào bếp nấu gì đó cho anh ấy ăn vì biết anh đang đói…
Bỗng đang bình yên thế mà, “Á!!!”
-Chuyện gì?Tôi hốt hoảng chạy vào cứu trợ cho anh…*Siêu nhân biến hình*
-Anh quên đem đồ rồi….=3=
-Ayy vậy lấy đồ em mặc vậy…
Stop!Hai anh chị có thấy gì không ổn không?Nhà tắm-Đang tắm-Không đồ-Trai-Gái…..
Cái khung cảnh này: Châu và Hải đứng nhìn nhau một cách tha thiết!Ôi thương ghê chưa!Châu trên tay cầm đôi đũa và bạn Hải nhà ta…. không một tấm vải che thân… Xin nhắc lại là: không một tấm vải che thân nhá
* trẻ em không nên biết, biết rồi mặc kệ*
Một lần nữa và lần này chúng tôi cùng song ca nhé ” Á!!!”
Tôi hoảng hốt chạy ra khỏi phòng tắm…
– Này, sao cô dám vào đây chứ!
– Ờ tại…tại anh la lên nên em….
Thôi rồi, cửa sổ tâm hồn của tôi đã bị tan nát hết kính rồi…Ôi cái thanh danh, cái sự trong sáng đời con gái… chắp cánh ước mơ bay xa.
– Yahhh… 18 năm gìn giữ của tôi… Không biết đâu bắt đền em đó…Còn không mau lấy đồ cho anh điiii!
-À biết rồi..
Nhưng mà nhìn cũng không tệ hén…hahaha
Cái gì mà không tệ chứ- “Được rồi, dám chọc tôi chớ gì!! Để xem tôi sẽ trả thù em thế nào đây”
Mặt anh Hải lại trở nên nham hiểm lạ thường.
Nghe lời, tôi chạy nhanh ra khỏi cái phòng tắm “xa hoa” ấy…Vâng, bây giờ tôi đã và đang trở thành một con sói già rồi ạ… Mang theo nụ cười nham hiểm giống như ai đó vào phòng ngủ, tôi lấy trong tủ một bộ đồ bi da ma màu hường hellokity khá là dễ thương và rất hợp với “anh”… Cầm bộ đồ trên tay và suy tưởng ra hình ảnh lúc ấy…
“Chắc là đẹp gái rồi”
Nhanh chóng, tôi chạy một mạch đến phòng tắm đưa cho anh”Nè”…
Lúc giờ, chim ngừng bay, gió ngừng thổi, tim tôi như ngừng thở… đứng đó hướng mắt đến phòng tắm và chờ đợi chàng hello kity sẽ xuất hiện…
~3phút à nhầm 30phút~
Bỗng,”Rầm” chiếc cửa phòng tắm được mở soạt ra, giây phút lịch sử thiêng liêng là đây!Một sinh vật màu hường, trên người thì đầy kitty, bộ đồ ôm chặt “đại sinh vật” này, đầu tóc thì ướt nhẹp, trên xương quai xanh còn lấm tấm vài giọt nước chảy một cách quyến rũ người nhìn…*phụt máu*
“Ực” tôi nuốt nước dãi trước hình ảnh 3D hiện giờ… Cơ sở não bộ ơi xin hãy bật hết công tắc đèn đi, sao đầu óc sáng như đêm 30 vậy trời!
Thôi rồi tía má ơi, anh ấy đang đang bước tới chỗ tôi…-“Anh giận hả!! Ế…Đừng có qua đây đó nga….Qua em cắn, em dữ lắm á!!!><
Một cách mạnh bạo anh xốc tôi lên, mặc cho tôi hành hung anh đủ kiểu:đánh,đấm,đá, ngắt, nhéo, dựt tóc và…chọc cù lét ∩__∩ mà mặt anh vẫn rất “ngầu” nhễ.
-Thả em ra cái tên vi sinh vật màu hường kia…
Một cách nhẹ nhàng, anh quăng tôi cái “đùng” lên giường, nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì cá (mập)nằm trên thớt…
“Ôi tía ơiii” Tôi la toáng lên khi bất hình lình anh chống tay lên giường,đè chặt bàn tay tôi nằm gọn trong tay anh, anh áp sát mặt với tôi, mắt đối mắt, trán chạm trán…
-Sao em dám???
Ôi tôi vẫn chưa muốn chết đâu, vẫn chưa trả ơn cho ba mẹ mà, vẫn chưa viết “di chúc” mà…và đời con gái của tôi nữa….
“Anh định làm gì tôi hả?!”
—————————-
End chap…
--------------------------
- Cậu nên chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, có thể "nó" sẽ đến rất nhanh, nên cậu hãy chuẩn bị đi, hiện giờ tôi vẫn đang tìm người giúp cậu.
-------------------------
Cái bảng đen "thân yêu" mà ngày nào tôi cũng không muốn nhìn thấy nó thế mà bây giờ lại khác, lại cứ dán hai con mắt nhìn nó một cách kịch liệt...
Xin quý vị đừng hiểu nhầm nhá, không vì tôi đây chăm ngoan xem bài học trên bảng đâu. Nố nô nồ,dù sóng thần có ập tới thì tôi đây cũng chưa chắc gì làm như vậy, mà tôi đây chỉ đang chú tâm nhìn vào góc bên phải bảng kia kìa:
SS: 40
HD: 39
V: 1(Tiết Hải)
"Vắng 1: Tiết Hải" Cái dòng chữ đó nó có năng lực quá lớn ạ. Đã 3ngày kể từ lúc hai đứa tỏ qua tình lại ở vườn hoa hồng tới giờ, anh như mịt mù tung tích.Điện thoại, nhắn tin đều không có sự hồi âm
"Rốt cuộc anh đang trú ẩn nơi phương trời nao rồi... Hay là chán con Châu này rồi nên thèm nhỏ mắm ruốc nào khác"
------------------------
Hôm nay đã là chủ nhật, đáng lẽ ra là phải được nghỉ ngơi và rồi được đi chơi với anh chứ?Người ta thì dắt người mình yêu đi chơi ầm ầm nhìn phát thèm chảy dãi vậy mà tôi cũng có người yêu ,thế mà người yêu của tôi lại vác cái xác của mình đi đâu rồi không biết. Không lẽ số tôi "nhọ" đến nỗi yêu thương một ngày rồi "xê tê"... =~=
Nằm trên chiếc giường, hai chân ngoảy ngoảy, tay cầm chiếc điện thoại hoay hoay bấm gọi ai đó...
"Chủ nhật không thể đắp chăn mà ngủ được!!" -Tôi gật đầu lia lịa như đứa thần kinh rồi lại lần thứ trăm mấy điện cho anh người yêu của tôi..
"Reng...reng....re...Alô..."
-Mô phật! Anh nghe máy rồi à!
-Điện cho anh có gì không?
-.....Emm
-Sao sao em yêu?Nhớ anh chứ gì! Mới ba, bốn ngày mà chịu không nổi à em Cùi?!
Nhớ? Tôi nhớ anh ấy sao? Chỉ là lo lắng, chỉ là không thấy mặt...chỉ là..
-Ờ thì em nhớ anh đó...
"Tút...tút..''
Cái âm thanh này, ôi nó quen thuộc quá, quen đến nổi muốn quăng luôn cái điện thoai cho xong!Anh...anh dám tắt máy lúc tôi đang bộc lộ cảm xúc à... Tức...ta tức. Okie con dê, xác con mẹ nó định là hôm nay ở nhà ngủ.
Sau khi biết được tình hình sẽ chả có gì Hot hôm nay nên đành ăn uống, xem phim và ngủ để nhanh chóng cái ngày chủ nhật này biến mất...
Hôm nay tôi đã thực sự được giấy chứng nhận là một con heo ạ! Ăn uống,ngủ nghỉ! Cuộc đời con Châu này thật là sang! :]]
Bây giờ, cái con heo tên Trần Bảo Châu ta đây xin mạn phép lên giường và thực hiện cái nhiệm thật cao cả là một phát ngủ đến mai nhá..
"Z..zz.z" Một cô gái xinh đẹp đang ngủ, thoáng cô lại nở nụ cười với giấc mơ tuyệt đẹp của mình.
"Chỉ có thể là phim thôi cưng à"
Chị đây là hàng Việt Nam chất lượng cao chứ không mét in China nhá.
"Khò...khò" Đầu nằm hướng Nam, một chân phía Tây, chân nọ gác lên gối, nước dãi, nước mũi chảy tòng tong...
--->Thế mới là chị
Vẫn đang say sưa trong cõi mơ thì:
“Ding dong” Không nhầm nhò với chị nhá.
“Ding dong” Xin lỗi chị bận rồi.
“Ding dong ding….ding…dong…dong” Hết chịu đựng nổi rồi. Tôi ngồi bật dậy, hất tóc, săn tay áo- ống quần, chống nạnh đi hai hàng xuống mở cửa
*Rds cứ thỏa sức tưởng tượng *
-Thằng nào đó!
Ế! Giỡn mặt với ché à. Có thấy cái giống ôn nào đâu, chỉ có bầu trời đen thùi lùi thôi.
Bực mình tôi đóng sập cửa lại và bước vào nhà ,chưa được năm bước thì…
“Ding dong” Lại nữa! Nhất định…tôi phải tìm ra cái tên khùng điên nào dám phá nhà tôi lúc khuya khoắt như vậy.
-Là aiii?
1s..2s….3s…. “Cạch”
-Ế Cùi sao lại đóng cửa lại, là anh nè!!
Cái bản mặt đẹp thấy tía luôn sao không nhận ra được.Mọi người biết tại sao tôi lại đóng cửa lại khi thấy anh ấy rồi phải không? Bỏ tôi ba ngày rồi bây giờ lại về à. Xem tôi như hàng chùa chắc .Anh có cơ hội à? À mà thật ra là có ..
Tôi lại mở cửa ra cho anh ấy. Bởi, làm con gái cũng khổ, cái tật “hám trai”ấy mà.
-Chuyện gì? Không phải bỏ tôi rồi sao… Cái mặt tôi lúc giờ rất ” thương” ý là đáng thương á…
-Thì về thăm Cùi đây, anh nhớ Cùi muốn chết đây, cho anh vào nhà đi…
-Nonono…Tôi nhếch môi ,nhăn mặt nhìn anh…
Bỗng,”Rột… rột…” Cái tiếng này, tôi ngẩng người nhìn xuống, là từ trong bụng anh kêu sao? Thiếu gia của một căn biệt thự bự chà bá mà không có thứ để ăn sao? Khó tin nhưng mà cái âm thanh ấy không thể từ chối được, làm như vậy là phản khoa học…
Anh nhìn tôi rồi hé nở một nụ cười khá là e thẹn… Ôi !tôi thương người lắm, nên…”Thiện tai, thiện tai, thí chủ vô đi…”
Hiểu ý tôi, anh chạy nhanh vào nhà y hệt một đứa con nít ngây thơ … Nhìn mà dễ thương cực ấy…
“Cho anh đi tắm nhá”
À thì…cứ xem như tôi chưa nói cái gì ngây thơ nhá =.=…Mới vào nhà mà đã đòi tắm sao… Châu à! Nên suy nghĩ một cách trong sáng nào…
“Xoạt xoạt…” tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm một cách khiêu khích máu mũi của tôi đây mà…Nghe mà rùng mình, phải phá tan nó nhanh trước khi đầu óc của tôi trở nên đen tối… Tôi chạy đến bật TV và nhanh chân vào bếp nấu gì đó cho anh ấy ăn vì biết anh đang đói…
Bỗng đang bình yên thế mà, “Á!!!”
-Chuyện gì?Tôi hốt hoảng chạy vào cứu trợ cho anh…*Siêu nhân biến hình*
-Anh quên đem đồ rồi….=3=
-Ayy vậy lấy đồ em mặc vậy…
Stop!Hai anh chị có thấy gì không ổn không?Nhà tắm-Đang tắm-Không đồ-Trai-Gái…..
Cái khung cảnh này: Châu và Hải đứng nhìn nhau một cách tha thiết!Ôi thương ghê chưa!Châu trên tay cầm đôi đũa và bạn Hải nhà ta…. không một tấm vải che thân… Xin nhắc lại là: không một tấm vải che thân nhá
* trẻ em không nên biết, biết rồi mặc kệ*
Một lần nữa và lần này chúng tôi cùng song ca nhé ” Á!!!”
Tôi hoảng hốt chạy ra khỏi phòng tắm…
– Này, sao cô dám vào đây chứ!
– Ờ tại…tại anh la lên nên em….
Thôi rồi, cửa sổ tâm hồn của tôi đã bị tan nát hết kính rồi…Ôi cái thanh danh, cái sự trong sáng đời con gái… chắp cánh ước mơ bay xa.
– Yahhh… 18 năm gìn giữ của tôi… Không biết đâu bắt đền em đó…Còn không mau lấy đồ cho anh điiii!
-À biết rồi..
Nhưng mà nhìn cũng không tệ hén…hahaha
Cái gì mà không tệ chứ- “Được rồi, dám chọc tôi chớ gì!! Để xem tôi sẽ trả thù em thế nào đây”
Mặt anh Hải lại trở nên nham hiểm lạ thường.
Nghe lời, tôi chạy nhanh ra khỏi cái phòng tắm “xa hoa” ấy…Vâng, bây giờ tôi đã và đang trở thành một con sói già rồi ạ… Mang theo nụ cười nham hiểm giống như ai đó vào phòng ngủ, tôi lấy trong tủ một bộ đồ bi da ma màu hường hellokity khá là dễ thương và rất hợp với “anh”… Cầm bộ đồ trên tay và suy tưởng ra hình ảnh lúc ấy…
“Chắc là đẹp gái rồi”
Nhanh chóng, tôi chạy một mạch đến phòng tắm đưa cho anh”Nè”…
Lúc giờ, chim ngừng bay, gió ngừng thổi, tim tôi như ngừng thở… đứng đó hướng mắt đến phòng tắm và chờ đợi chàng hello kity sẽ xuất hiện…
~3phút à nhầm 30phút~
Bỗng,”Rầm” chiếc cửa phòng tắm được mở soạt ra, giây phút lịch sử thiêng liêng là đây!Một sinh vật màu hường, trên người thì đầy kitty, bộ đồ ôm chặt “đại sinh vật” này, đầu tóc thì ướt nhẹp, trên xương quai xanh còn lấm tấm vài giọt nước chảy một cách quyến rũ người nhìn…*phụt máu*
“Ực” tôi nuốt nước dãi trước hình ảnh 3D hiện giờ… Cơ sở não bộ ơi xin hãy bật hết công tắc đèn đi, sao đầu óc sáng như đêm 30 vậy trời!
Thôi rồi tía má ơi, anh ấy đang đang bước tới chỗ tôi…-“Anh giận hả!! Ế…Đừng có qua đây đó nga….Qua em cắn, em dữ lắm á!!!><
Một cách mạnh bạo anh xốc tôi lên, mặc cho tôi hành hung anh đủ kiểu:đánh,đấm,đá, ngắt, nhéo, dựt tóc và…chọc cù lét ∩__∩ mà mặt anh vẫn rất “ngầu” nhễ.
-Thả em ra cái tên vi sinh vật màu hường kia…
Một cách nhẹ nhàng, anh quăng tôi cái “đùng” lên giường, nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì cá (mập)nằm trên thớt…
“Ôi tía ơiii” Tôi la toáng lên khi bất hình lình anh chống tay lên giường,đè chặt bàn tay tôi nằm gọn trong tay anh, anh áp sát mặt với tôi, mắt đối mắt, trán chạm trán…
-Sao em dám???
Ôi tôi vẫn chưa muốn chết đâu, vẫn chưa trả ơn cho ba mẹ mà, vẫn chưa viết “di chúc” mà…và đời con gái của tôi nữa….
“Anh định làm gì tôi hả?!”
—————————-
End chap…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.