Chương 6: CÒN TÔI THÌ KHÔNG…
Heochuchuu
26/06/2015
Hello everybody mọi người… Những chap vừa qua Heo thật sự rất vui khi mọi người ủng hộ fic khá nhiều, một vài người cũng động viên, ủng hộ Heo. Điều đó làm Heo rất vui. Nên tinh thần ra chap của Heo cũng rất SUNG…
Mọi người đọc fic xong nhớ cho Heo xin cái cmt góp ý nhá.
Nếu fic hay m.n vote cho fic nha.
Cảm Tạ
**********************
“Tíc tóc…tíc tóc…tíc…tóc….” Thằng nào khùng mà nt tôi điên cuồng vậy trời.”Tíc tóc” Hazz. Lại nữa…tôi cầm đt lên…
Thằng cờ hó nào mà nt miết thế. Hôm nay đã bệnh rồi mà cũq gặp mấy cái thứ tào lao nữa.
From Hải chó điin
6g30-Cùi ơi sao không đi học
7g-Cùi dậy trễ à. Nếu dậy rồi thì mau đi học đi
8g30-Ra chơi rồi đó bà dô đi
9g-Sao chưa dô nữa. Giờ là tiết bà chằn văn rồi đó.
10g-Sao không trả lời tin nhắn của tôi.
12g-trả lời tôi đi Cùiii.
12g30-Không cần trả lời nữa đâu. Tôi đi tìm bà đây…
What? Tin nhắn gì mà đống đống thế. Hắn nhắn vậy mà không tốn tiền đt à. Đúng là cái thứ chuyện rỗi hơi…
Ây da, nhức đầu, sỗ mũi…từa lưa hết. Cũng tại hôm qua dầm mưa nên giờ một đống trên giường. Thế mà ông trời cũng chả tha cho tôi, sáng không nghỉ ngơi được cứ nghe tiếng đt nhức óc à.
—————
“Đíng đong…” Ai lại tới nhà mình vậy. Ba mẹ hôm nay đi công tác mà ta… Hôm nay, là cái ngày đáng chết gì vậy. Khoác lên mình chiếc áo ấm, tôi chậm rãi đi bước xuống từng bậc thang. Ayda sao đi hoài mà vẫn chưa tới vậy. Biết vậy dọn xuống ở phòng khách cho rồi.
“Ding dong” xuống ngay đây… Trời hành tôi mà, cái đầu cứ quay vòng vòng mà con phải đi đi lại lại.
Ôi má ơi. Cuối cùng cũng tới cửa…
-Em bị sao vậy. Bệnh à
A! Anh Tuấn đây mà. Lúc nhận ra anh ấy thì tôi chả còn chút sức lực nào…
-Em tỉnh rồi à. Hồi nảy em xỉu làm anh hết hồn
Tôi..tôi ngã sao…may mà có anh nên bây giờ cũng được nằm trên giường mà nghỉ ngơi.
“Ding dong” Lại nó, tiếng chuông cửa đáng đập nhất hôm nay…
-Thôi em nằm đi, anh mở cửa cho. Đừng nên đi lại, em có vẻ yếu lắm.
Ôi cảm giác thần tiên là đây, yên tĩnh, không đi lại, chỉ biết nằm mà nghỉ ngơi…
-Cùi ơi. Bà bệnh hả. Sao rồi
*nhăn mặt* cái giọng này nó quen quen…hình như ngày nào cũng nghe…tôi cố mở mắt ra (chớ chả muốn mở làm gì) Hắn…sao hắn tới được đây… (5s) A!lần trước mình đem hắn về nhà mà…hớ biết vậy lúc đó dục đại ngõ ngách nào cho rồi… Hối hận khi đưa hắn về đây quá.
– ờ bệnh… Tại vì hôm qua vì Chi nên tôi mới về. Tôi thấy Chi lúc ấy rất cần ông đó.
Mà ông cũng không cần phải học nhóm với tôi nữa đâu. Tôi đây não phẳng học sao cũng rớt thôi…
Lúc ấy, anh Tuấn bước vào…
-Châu à anh có việc bận nên …
“À không sao, việc quan trọng mà, anh đi đi em ở nhà được”
-Dạ đúng á, anh đi đi em có thể chăm sóc cho Châu được ạ..
Tôi không để ý nhưng hình như Tuấn nhìn hắn có vẻ nghi ngờ…
-Vậy anh đi, anh có nấu cháo đó ,nếu có chuyện gì xảy ra em cứ đt cho anh. Nói rồi anh Tuấn vẫn không thôi nhìn chằm chằm Hải…
Bây giờ chỉ còn tôi và hắn trong một căn phòng. Bỗng hắn bước đến bên tôi, đặt tay lên trán tôi:
-Nóng quá.Để tôi lấy cháo cho bà ăn nha. Cứ nằm nghỉ đi…
Tôi cũng không thể từ chối được vì hiện giờ cơ thể tôi khônh còn chút sức lực nào.
Sáng đến giờ tôi cũng chả ăn thứ gì. Cái bụng cứ đánh trống ầm ầm trong đấy.
Hắn ngồi kế bên giường, đút tôi từng muỗng cháo… Tận tình chăm sóc cho tôi, nhưng đừng hòng tôi sẽ cảm ơn hắn, vì hắn nên tôi mới ra vậy mà…
-Bà đừng nghĩ tôi với Chi có chuyện gì được không? Đừng bao giờ để bản thân mình bị bệnh gì được không?
Hắn đang nói với tôi sao… Tôi không thèm trả lời hắn mà cứ im lặng
-Bà có biết vì sao tôi lại muốn ngồi kế bà trong lần học đầu tiên không?
Tại sao tôi lại muốn ôm bà và nói dối rằng bà xinh, dễ thương ?
Tại sao tôi lại ra tay bảo vệ khỏi cái đám hôm trước?
Tại sao tôi lại hôn lén lúc bà ngủ?
Tất cả thứ đó bà biết câu trả lời không?
Tôi lắc đầu”không” và vẫn có chút gì đó đứng tim trước câu hỏi của hắn
VÌ TÔI ĐÃ LỠ YÊU MỘT ĐỨA ĐẦU GẤU, MỘT ĐỨA MÀ TÔI VẪN YÊU THƯƠNG GỌI TÊN “CÙI”, ĐỨA TÊN TRẦN BẢO CHÂU,ĐỨA TÔI PHẢI RA TAY BẢO VỆ DÙ CHO ĐÁNH BẦM DẬP,ĐỨA TÔI ĐÃ KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC BẢN THÂN KHI NHÌN KHUÔN MẶT DỄ THƯƠNG ẤY…
Tôi… Ngỡ ngàng… Tim tôi lại nhảy loạn xạ trong ấy rồi… Nhưng mà…
-Còn tôi thì “Không”
——hết chap này—–
Mọi người đọc fic xong nhớ cho Heo xin cái cmt góp ý nhá.
Nếu fic hay m.n vote cho fic nha.
Cảm Tạ
**********************
“Tíc tóc…tíc tóc…tíc…tóc….” Thằng nào khùng mà nt tôi điên cuồng vậy trời.”Tíc tóc” Hazz. Lại nữa…tôi cầm đt lên…
Thằng cờ hó nào mà nt miết thế. Hôm nay đã bệnh rồi mà cũq gặp mấy cái thứ tào lao nữa.
From Hải chó điin
6g30-Cùi ơi sao không đi học
7g-Cùi dậy trễ à. Nếu dậy rồi thì mau đi học đi
8g30-Ra chơi rồi đó bà dô đi
9g-Sao chưa dô nữa. Giờ là tiết bà chằn văn rồi đó.
10g-Sao không trả lời tin nhắn của tôi.
12g-trả lời tôi đi Cùiii.
12g30-Không cần trả lời nữa đâu. Tôi đi tìm bà đây…
What? Tin nhắn gì mà đống đống thế. Hắn nhắn vậy mà không tốn tiền đt à. Đúng là cái thứ chuyện rỗi hơi…
Ây da, nhức đầu, sỗ mũi…từa lưa hết. Cũng tại hôm qua dầm mưa nên giờ một đống trên giường. Thế mà ông trời cũng chả tha cho tôi, sáng không nghỉ ngơi được cứ nghe tiếng đt nhức óc à.
—————
“Đíng đong…” Ai lại tới nhà mình vậy. Ba mẹ hôm nay đi công tác mà ta… Hôm nay, là cái ngày đáng chết gì vậy. Khoác lên mình chiếc áo ấm, tôi chậm rãi đi bước xuống từng bậc thang. Ayda sao đi hoài mà vẫn chưa tới vậy. Biết vậy dọn xuống ở phòng khách cho rồi.
“Ding dong” xuống ngay đây… Trời hành tôi mà, cái đầu cứ quay vòng vòng mà con phải đi đi lại lại.
Ôi má ơi. Cuối cùng cũng tới cửa…
-Em bị sao vậy. Bệnh à
A! Anh Tuấn đây mà. Lúc nhận ra anh ấy thì tôi chả còn chút sức lực nào…
-Em tỉnh rồi à. Hồi nảy em xỉu làm anh hết hồn
Tôi..tôi ngã sao…may mà có anh nên bây giờ cũng được nằm trên giường mà nghỉ ngơi.
“Ding dong” Lại nó, tiếng chuông cửa đáng đập nhất hôm nay…
-Thôi em nằm đi, anh mở cửa cho. Đừng nên đi lại, em có vẻ yếu lắm.
Ôi cảm giác thần tiên là đây, yên tĩnh, không đi lại, chỉ biết nằm mà nghỉ ngơi…
-Cùi ơi. Bà bệnh hả. Sao rồi
*nhăn mặt* cái giọng này nó quen quen…hình như ngày nào cũng nghe…tôi cố mở mắt ra (chớ chả muốn mở làm gì) Hắn…sao hắn tới được đây… (5s) A!lần trước mình đem hắn về nhà mà…hớ biết vậy lúc đó dục đại ngõ ngách nào cho rồi… Hối hận khi đưa hắn về đây quá.
– ờ bệnh… Tại vì hôm qua vì Chi nên tôi mới về. Tôi thấy Chi lúc ấy rất cần ông đó.
Mà ông cũng không cần phải học nhóm với tôi nữa đâu. Tôi đây não phẳng học sao cũng rớt thôi…
Lúc ấy, anh Tuấn bước vào…
-Châu à anh có việc bận nên …
“À không sao, việc quan trọng mà, anh đi đi em ở nhà được”
-Dạ đúng á, anh đi đi em có thể chăm sóc cho Châu được ạ..
Tôi không để ý nhưng hình như Tuấn nhìn hắn có vẻ nghi ngờ…
-Vậy anh đi, anh có nấu cháo đó ,nếu có chuyện gì xảy ra em cứ đt cho anh. Nói rồi anh Tuấn vẫn không thôi nhìn chằm chằm Hải…
Bây giờ chỉ còn tôi và hắn trong một căn phòng. Bỗng hắn bước đến bên tôi, đặt tay lên trán tôi:
-Nóng quá.Để tôi lấy cháo cho bà ăn nha. Cứ nằm nghỉ đi…
Tôi cũng không thể từ chối được vì hiện giờ cơ thể tôi khônh còn chút sức lực nào.
Sáng đến giờ tôi cũng chả ăn thứ gì. Cái bụng cứ đánh trống ầm ầm trong đấy.
Hắn ngồi kế bên giường, đút tôi từng muỗng cháo… Tận tình chăm sóc cho tôi, nhưng đừng hòng tôi sẽ cảm ơn hắn, vì hắn nên tôi mới ra vậy mà…
-Bà đừng nghĩ tôi với Chi có chuyện gì được không? Đừng bao giờ để bản thân mình bị bệnh gì được không?
Hắn đang nói với tôi sao… Tôi không thèm trả lời hắn mà cứ im lặng
-Bà có biết vì sao tôi lại muốn ngồi kế bà trong lần học đầu tiên không?
Tại sao tôi lại muốn ôm bà và nói dối rằng bà xinh, dễ thương ?
Tại sao tôi lại ra tay bảo vệ khỏi cái đám hôm trước?
Tại sao tôi lại hôn lén lúc bà ngủ?
Tất cả thứ đó bà biết câu trả lời không?
Tôi lắc đầu”không” và vẫn có chút gì đó đứng tim trước câu hỏi của hắn
VÌ TÔI ĐÃ LỠ YÊU MỘT ĐỨA ĐẦU GẤU, MỘT ĐỨA MÀ TÔI VẪN YÊU THƯƠNG GỌI TÊN “CÙI”, ĐỨA TÊN TRẦN BẢO CHÂU,ĐỨA TÔI PHẢI RA TAY BẢO VỆ DÙ CHO ĐÁNH BẦM DẬP,ĐỨA TÔI ĐÃ KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC BẢN THÂN KHI NHÌN KHUÔN MẶT DỄ THƯƠNG ẤY…
Tôi… Ngỡ ngàng… Tim tôi lại nhảy loạn xạ trong ấy rồi… Nhưng mà…
-Còn tôi thì “Không”
——hết chap này—–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.