Không Lẽ Là Yêu?!

Chương 11: NHẤT ĐỊNH PHẢI LÊN LỚP…

Heochuchuu

26/06/2015

“Hộc…hộc…Mệt đứt cả hơi…”Tôi thở điên cuồng, khi chạy gần 1cây số đến công viên gặp hắn*xe đạp ẻm bị hư do một sự cố không vui của ẻm nên… Nát tan*

-Ê… Có chuyện gì mà kêu ra gấp vậy… Cắn răng và bắt đầu phun trào hết tất cả sự mệt mỏi của tôi từ nảy đến giờ vào hắn…

“Thì đi xem kết quả thi, bà không muốn xem sao… Công sức như thế không muốn biết thành quả à.”

Nhờ hắn nhắc tôi mới nhớ. Cũng vài ngày rồi bây giờ mới có kết quả… Chỉ nghĩ lại cái buổi hôm đó, tim tôi lại đập liên hồi, cái mặt thì như trái cà chua chín mọng ấy…

Nói rồi, hắn lấy chiếc xe đạp của mình ra, nhìn tôi rồi hất mặt lên… Ý ra hiệu là lên xe ấy mà… Dạo này hắn cũng bắt đầu đại rồi nhỉ?

———————

Chúng tôi sững người trước bảng thông báo, lấy cái ngón tay chỉa từ dưới lên… Hạng 30 vẫn chưa thấy….hạng 15 vẫn chưa tìm được…Top 5 rồi vẫn không thấy… Dừng tay lại ngay cái tên 12a4 Bảo Châu-Tiết Hải. Liếc đôi mắt sang phải hạng …1

Chúng tôi nhìn nhau… A! Tôi và hắn cùng đưa mỏ và la, xém chút là ông bảo vệ dô chửi rồi…

Ôi, vui muốn chảy nước mắt luôn… Nhưng… Hình như có gì đó sai sai…

Á! Tôi đang ôm hắn. Không lẽ vui quá nên kích động tay chân à…

-Xin lỗi, tại… Vui thôi.

Tôi xin lỗi rồi tách ra khỏi người hắn. Không thôi hắn lại suy nghĩ chuyện gì đó.

Thôi rồi nhìn kìa, hắn vui muốn tét miệng, không biết có suy nghĩ gì không nữa… Phải phá tan nó ngay….

“Bốp” Một cái tát nhẹ lên má hắn”Tỉnh, tỉnh… Đứng đó cười làm gì đưa tôi về lẹ”

Cái tát ấy cuối cùng cũng làm hắn bất tỉnh à lộn thức tỉnh… Đèo lên xe hắn và đi về nhà nào…

——————

Nhà tôi đây nè

“Két” ôi mừng quá, ngôi nhà thân yêu ơi chị đã về đây… Nhanh chóng quay sang” Bye” rồi chạy vô nhà, đóng cửa…

Ơ hay! Sao chưa về nữa? Cứ đứng như tượng ở đó là sao

-Sao không về đi. Đứng đây làm gì?

Hắn đưa tay chỉ về hướng nhà tôi”Tôi phải dô chứ?”

What? Hắn nói cái quái quỷ gì thế này?

-Làm gì?

Nghe rồi, hắn lấy ra cái đt…

“Bảo Châu…! Em nhất định phải để Hải kèm, giữa hk2 này mà không trên Tb là em tiêu với cô”



Cái?Cái giọng nói này?Có nhầm cũng không lẫn được. Vâng, đó đích thị là chị Chằn lớp tôi .

Rồi ngước mắt lên nhìn hắn, hắn nhún vai tỏ ra”I don’t know”

-Mai nha…

-Now!!! Hắn nhất quyết

Rồi số hôm nay bị cái giống ôn gì ám thế này… “Dô đi ông nội” mở banh cửa ra đón vị khách mà chủ không muốn mời đến…

-Bà lấy tập ra đi… Chúng ta ôn Toán trước nhá…

Bắt đầu buổi học của tôi và hắn, ít ra tôi cũng hiểu được 1/3 bài… Cơ mà giờ tôi mới nhận ra, khi hắn giảng bài mặt hắn vô cùng nghiêm túc… Nói mẹ đại là ngầu đó…

“Châu… Bà có nghe tôi nói không đó” á… Nghe nghe, tôi gật đầu lia lịa, ghét… Ai biểu để khuôn mặt nghiêm túc đó làm gì để người ta ngắm, lần đầu thấy mà…

Ba mươi phút trôi qua, lần đầu… Lần đầu tôi cố ngồi yên một chỗ mà cầm viết, suy nghĩ trí óc.

-Thôi để tôi đi lấy nước uống nha…

Hơ..hơ ông nội này có nhầm lẫn không. Nhà ai đây? Tự tiện dữ vậy… Nhưng mà ” Oa~~~~~Oho ”

Mắt tôi giờ mở chả lên nữa… Vâng, nó đó cái căn bệnh khi đang học bài là đây… 5phút thôi chắc không sao nhỉ…

Mắt tôi nhắm lại… Nghỉ ngơi một chút thôi!!!…Một chút xí… Z.z.z

Tôi cứ thế nằm lên bàn mà ngủ mặc cho ánh mắt ai đó ngắm tôi…

Mơ hồ vẫn nằm đó yên giấc… Hắn cứ thế chống tay lên bàn mà ngắm nhìn khuôn mặt của tôi bây giờ

-Hàng lông mi, đôi mắt, và ngay cả đôi môi ấy… Nói đến đó hắn, đôi tay đã đặt trên đôi môi…

-Tại sao? Cô lại cuốn hút tôi đến thế? Tất cả đều…đều..

Nói rồi, hắn tiến đến, càng gần, càng gần…

Đến rồi, hắn đặt môi lên môi tôi… Một nụ hôn nhẹ, chỉ lướt qua môi tôi như một cơn gió… Một chút…nhưng nó rất ấm áp…

Rồi, lấy tay xoa xoa mái tóc tôi:

Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,cứ ngây thơ hiền như ánh trăng

Chỉ là do ánh mắt một người, làm cho anh ngây ngô cả đêm

Và anh bỗng muốn được ôm lấy em để mãi mãi chở che suốt đời

Có thể nào tình sẽ không bao giờ đổi thay…



Giọng hát ngọt ngào của hắn vang lên, làm tôi tỉnh giấc…

Mở nhẹ đôi mắt, hình ảnh trước mắt tôi được làm rõ dần… “Ông?” Ôi trời ơi, cái khuôn mặt giết người đó lại zoom trước mắt tôi…

-Bà mệt rồi, thôi nghỉ ngơi đi khi nào rảnh học tiếp…

Oimeoi, hạnh phúc là đây, cái đầu tôi cứ gật gật và rồi cứ thế vẫy tay”tạm biệt”

Hắn hiểu mà, cứ thế mà bước ra về với nụ cười mãn nguyện sau khi được ngắm nhìn và hôn lên môi tôi… ra khỏi nhà… Bước đi cũng xa…

Bỗng, chiếc đt hắn reo lên” Quay lại nhanh….”

Cái giọng nói run run, nhưng vẫn đại như chủ nó, vang lên…

Hắn tất tốc chạy về ngôi nhà của tôi… Trong đầu thì không khỏi lo lắng…

“Hộc…hộc…Cùi bà đâu rồi” Sao ngôi nhà tối thui vậy, hắn lấy đt ra và bật đen pin lên, mò tìm tôi…

“Hức…hức” Tiếng ấy, là Bảo Châu, hắn lập tức chạy đến một căn phòng… cầm chiếc đt đưa xung quanh tìm tôi…

Đây rôi, người con gái đang ôm chân, cúi mặt xuống và cứ hức hức mà khóc..

“Cùi” Hắn chạy đến, ôm lấy tôi , tay còn lại ngẩn mặt tôi lên…

Nước mắt tôi rơi, ướt đẫm hai gò má, tay chân run bầm bập”Hả..i, cúp điện…”

Tôi dựa vào lòng hắn, thân thể vẫn cứ thế run lên một cách lo sợ…

-Bà sao vậy…

-Tôi..tôi…bóng tôi..sợ…

Hắn nhìn tôi, đôi tay cứ thế ôm chặt tôi vào lòng”Bà đừng lo, có tôi ở đây rồi”

Nói rồi hắn đứng dậy, cứ như muốn tìm gì đó. Nhưng, tay tôi nắm lại”Ông…đi đâu vậy?”

-À.. tôi đi tìm nến, bà đừng sợ, nến sẽ tạo ra ánh sáng giúp bà đỡ sợ đó…

Nói rồi, hắn đi xung quanh… Cuối cùng cũng tìm thấy, lập tức thắp nến, để khuôn mặt lo sợ của tôi bớt đi phần nào…

Ngồi bên hắn, dựa vào trong người hắn, hơi ấm toả khắp nơi… dưới ánh nến, ánh sáng ấy đã giúp tôi đỡ lo hơn “Cảmm ơn” tôi nhẹ nói khẽ, giọng vẫn còn run run…

-Bà sợ bóng tối à… ahaha chị Đại sợ bóng tối nha…ble ble

Cái… cái tên đáng ghét…Ta hậnn… Nhưng mà…cảm ơn ông đã bên cạnh tôi…

***********************

Phần này không có gì đặc biệt nhưng dù sao m.n cũng ủng hộ cho Heo nhá… Yêu rds nhiều nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Lẽ Là Yêu?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook