Chương 9
Vân Tử
23/02/2017
Vô Hoa mỉm cười đắc ý, gật đầu, cũng không có uống canh Mạnh Bà, liền
hướng phía vòng luân hồi đi vào. Hắn đi trước đợi nàng vậy.
Hắn đã xây Tương Tư điện rồi. Hiện nay chỉ cần đi thu thập tiên tử kia, để nàng nguyện ý theo hắn là được.
Uống nhiều canh mạnh bà quá sẽ hóa ngốc, mà ngốc một chút mới dễ lừa.
Đương truyền, vị pháp sư trẻ tuổi nhất Chiêu Quốc chỉ mới hai mươi tuổi, lại có một dung nhan kinh diễm, được Hoàng Đế vô cùng tin tưởng.
Vị quốc sư kia là đồ đệ của quốc sư đời trước. Người đã phò trợ Hoàng Đế lên ngôi.
Vô Hoa vì vào vòng luân hồi, pháp lực cũng không còn, chỉ còn mảng ký ức, vì thế dựa theo mà tu luyện. Chỉ là, hắn luyện ma pháp, khiến đám đạo sĩ rỗi hơi cứ đuổi theo vây bắt.
Ban đầu, luyện chưa tới đâu, mấy lần còn bị đánh cho tả tơi phải trốn chạy.
Khi đó, hắn được Quốc Sư nhận làm đồ đệ. Chỉ là, hắn chưa bao giờ xem lão là sư phụ.
Pháp lực so ra có thể hơn hắn một chút. Hắn nương nhờ tại phủ của lão chỉ là muốn mượn thiên thời, địa lợi, nhân hòa để tu luyện.
Năm hắn chín tuổi, tìm được nàng, một đứa trẻ ngây ngốc ngồi ở một góc tường, trên tay là thanh kẹo hồ lô đã bẩn.
Hắn đau lòng, ngồi xuống trước mặt nàng “Tìm được rồi”.
Hắn biết, chỉ là một kiếp mà thôi, nhưng tâm vẫn không nhịn được mà đau.
Đứa trẻ nhìn hắn, mím mím môi, trên mặt lấm lem. Hắn cũng không ngại bẩn, kéo tay áo trắng tinh của mình lau mặt cho nàng, lại lau tay cho nàng.
“Ngoan, đi theo ta, ta chăm sóc muội”.
Đứa trẻ rụt tay lại, giọng run rẩy “Không được, cha mẹ nhất định sẽ đi tìm ta…ta mà đi rồi, cha mẹ sẽ rất tức giận”.
“Vậy nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về”.
“Ta… không nhớ”.
Đầu hắn xoay mấy cái, xoa xoa mặt nàng, giọng dịu dàng “Quả thực uống nhiều canh Mạnh Bà rồi, ngốc đến thế này”.
Nàng không đi, hắn cũng không đi, ngồi lại bên cạnh nàng.
Chờ đến tối cũng không có người đi tìm nàng.
Hắn vỗ nhẹ tay nàng “Không có ai tìm muội, hiện tại theo ta đi, sau này cha mẹ muội có thể đến chỗ ta tìm muội”.
Đứa trẻ mím môi “Cha mẹ ta làm sao biết chỗ huynh ở?”.
Vô Hoa day trán “Chỗ ta ở là chỗ Quốc Sư, mà Quốc Sư thì ai ai cũng biết, cha mẹ muội cũng sẽ biết”.
“Vậy sao ta không biết?”.
“Vì muội còn nhỏ, cha mẹ muội đều là người lớn, mà người lớn thì mới biết”.
Đứa trẻ “À” một tiếng.
Vô Hoa kéo nàng đứng dậy. Đứa trẻ vô tội nhìn hắn “Chân tê”.
Vô Hoa cõng nàng trên lưng, từng bước chậm nhưng vô cùng vững chắc. Hắn không chỉ cõng nàng lúc này, mà còn cõng nàng cả đời. Cả đời này rất dài.
Nước dãi nhỏ xuống áo hắn, ướt một mảng. Vô Hoa nghiêng đầu nhìn, ngẩn ngơ một hồi lâu rồi cười khổ.
Quốc Sư nhìn hắn cõng đứa trẻ về, ánh mắt ngạc nhiên, đáp lại, hắn chỉ lười nhát nhả một câu “Thê tử tương lai”.
Lão vuốt vuốt chòm râu. Khẽ nhíu mày.
Hai năm sau, Quốc Sư ngã bệnh rồi mất. Trước lúc chết, lão có nói với Vô Hoa “Trên đời có thứ gọi là nghiệt duyên, cố chấp cũng chỉ có một kết cục, không thể cãi được ý trời”.
Hắn nghe từ tai này qua tai kia. Bay mất. Cái gì là nghiệt duyên. Cũng chỉ là một kiếp.
Nếu sự thật phải cãi ý trời, hắn cũng muốn ở bên nàng.
Vô Hoa đang ngồi uống trà cùng Đại Tướng Quân Phó Vĩnh Phúc, lão già gần bốn mươi tuổi này dắt theo trưởng nữ của mình, ngồi ở chỗ của hắn gần nữa canh giờ. Lão nói huyên thuyên chuyện đánh giặt, luyện binh, con gái lão lại lâu lâu liếc hắn mấy cái, bộ dáng e lệ, cả người Vô Hoa nổi hết da gà.
Trong sảnh đường, một bóng dáng màu trắng nhạt chạy vụt vào, bất chấp ánh mắt của mọi người mà sà vào lòng hắn.
Vô Hoa ngây người, lo lắng kéo người trong ngực đang khóc rống ra “Sao lại khóc?”.
Tố Khê kéo cánh tay huơ trước mặt hắn, một vết răng rỉ máu đỏ tươi đâm nhức mắt hắn.
“Bị…chó cắn…hu hu…đau”.
Vô Hoa hét lên với hộ vệ bên cạnh “Đứng ngây đó làm gì? gọi đại phu”.
Sau đó khẽ vỗ nhẹ đầu nàng “Khê Nhi ngoan, đừng khóc, không đau...không đau” Còn làm động tác thổi phù phù vào vết thương trên tay nàng.
Phó Vĩnh Phúc nhìn một màn trước mặt, không nói được lời nào. Phó Thể Kỳ vẻ mặt ngơ ngác, sau đó lại có một tia oán hận nhìn về phía Tố Khê.
Đây chẳng phải ngốc tử trong lời đồn hay sao?
Vô Hoa khẽ hỏi “Làm sao lại bị cắn?”.
Tố Khê thút thít, giọng nghẹn ngào “Ta sơ ý dẫm phải đuôi nó…nhưng mà…sau đó…ta bẻ răng của nó rồi”.
Vô Hoa nhìn mấy vệt máu trên y phục nàng, mày kiếm nhíu lại “Không ngoan, sau này không được bẻ răng nó… trực tiếp đá chết là được rồi… không bẩn y phục”.
Phó Vĩnh Phúc nghe được, mặt chảy ba vạch đen… đây quả là rất nhanh gọn.
“Được… lần sau trực tiếp đá chết”. Tố Khê ngờ nghệch gật đầu, sau đó cứ như con mèo nhỏ, dán vào người Vô Hoa.
Phó Vĩnh Phúc hắng giọng một tiếng, dù sao ông cũng là Đại tướng quân, hôm nay còn tính đem con gái kết thân với Quốc Sư trẻ tuổi tài cao kia.
Vô Hoa làm như không hiểu ý lão, hắn nhàn nhạt nói “Thật có lỗi, ban nãy ta lo lắng, không biết chúng ta đang nói cái gì?”.
Phó Vĩnh Phúc muốn mở miệng, bên ngoài một đám người chạy hối hả vào, người đi sau còn cầm theo một cái hộp.
Phải đợi qua một màn trị thương nữa. Lão cũng không có tâm trạng chờ đợi. Liền cáo từ ra về.
Tố Khê nhìn đám người rời đi. Bỗng vểnh môi, ánh mắt bất mãn hừ một tiếng.
Vô Hoa nhìn vẻ mặt đó, nhịn không được nhéo nhéo má nàng, sủng nịnh nói “Làm sao vậy?” Hắn biết, một màn khóc lóc này là do nàng cố ý.
“Không thích lão già đó, cũng không thích xà nữ nhân kia”.
“Hửm? Xà nữ nhân?” Vô Hoa nhướng mày hỏi.
Tố Khê chớp chớp mắt, vô tội nói “Nhược tỷ tỷ nói, nữ nhân muốn leo lên giường của nam nhân của tỷ ấy thì đều là xà nữ nhân”.
Leo lên giường…nam nhân của nàng.
Ưng mâu híp lại, khóe môi nhếch lên “Vậy thì sao?”.
“Nữ nhân kia muốn leo lên giường của chàng, mà chàng là của ta, vì thế nàng ta chính là xà nữ nhân”.
Vô Hoa bật cười đắc ý, phóng khoáng mà hôn lên trán nàng một cái “đúng lắm… Khê Nhi giỏi thật”.
Đại phu vừa băng bó vết thương, vừa lau mồ hôi hột. Rất… rất bá đạo.
Chương 10:
Tố Khê không ngốc, năm đó khi nàng bị Đại Nương đuổi khỏi nhà.
May mắn gặp được hắn, biết bao nhiêu người qua lại, cũng chỉ có hắn quan tâm đến nàng, nàng vờ đáng thương, vờ ngốc nghếch. Khi ấy, chỉ là muốn có được sự thương hại của hắn.
Nhưng nàng thật không ngờ. Đó lại là quyết định đúng nhất đời nàng.
Có người cõng nàng mặc nàng ngủ trên vai hắn.
Có người ôm nàng khi nàng khóc, mặt nàng làm bẩn áo hắn.
Có người vì nàng mà nhóm lửa, nấu cơm.
Người đó xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Đừng sợ, có ta ở đây”.
Những kẻ khác có cha, có mẹ, có thúc thúc, bá bá, cửu cửu…
Nàng chỉ biết, nàng có Vô Hoa, có Vô Hoa là đủ rồi.
Hoàng Đế triệu Vô Hoa vào cung, mãi đến chiều hắn mới trở về, gương mặt có mấy phần cứng ngắc.
Vô Hoa hỏi “Khê Nhi, chúng ta đi ngao du tứ hải được không?”.
“Được”.
“Có thể không có nhà ở, không có đồ ăn ngon”. Hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng nói.
Tố Khê nét mặt không đổi, cười ngây ngô nói “Có chàng là được”.
Đi đâu cũng được, có Vô Hoa là được.
Lòng Vô Hoa ấm áp, chỉ vì một câu nói này, vì một tấm lòng này, hắn nguyện nghịch thiên vì nàng.
Người vì yêu mà yêu, là thần. Người vì bị yêu mà yêu, là người.
Hắn không phải người, cũng không phải thần. Nhưng hắn yêu nàng.
Vô Hoa đặt Tố Khê trên lưng ngựa, hắn ngồi phía sau, ôm nàng, giục ngựa chạy về phía bắc.
Nơi có thảo nguyên xanh bao la. Dựng một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh cánh rừng.
Ngày ngày cùng nàng đi hái thảo dược, đào sâm. Tối đến cùng nàng ngắm sao, chúng ta bên nhau, trọn kiếp này.
Lúc hắn nghĩ đến điều này, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Đi hết một đêm, trời cũng bắt đầu sáng.
Một loạt ký ức sống lại trong đầu Tố Khê. Khi ấy, trời cũng bắt đầu sáng, có người nắm tay nàng băng qua cánh rừng tưởng chừng vô tận.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, đánh tỉnh đầu óc đang mơ màng của Tố Khê. Qua một kiếp, bọn họ vẫn bị truy đuổi.
Vô Hoa trong lòng bắt đầu sợ hãi. Tuy kiếp này hắn có pháp lực, nhưng phía sau đuổi đến rất đông, hắn lo sợ, bản thân không thể bảo vệ được người ở trong lòng.
Lần trước, hắn để nàng ở lại một mình, nàng như thế không tỉnh lại nữa.
Vô Hoa cười nhạt nói “Ta thật sự muốn nhìn thấy chúng ta già đi, tóc bạc trắng, ngồi nhìn một đám trẻ đùa nghịch trong sân”.
Tố Khê rút vào lòng hắn, thấp giọng “Sẽ”.
Một mũi tên lướt qua vai Vô Hoa, cắm thẳng xuống đất. Máu từ bả vai hắn rỉ ra, nhiễm đỏ bạch y.
Máu của người đó, nhỏ lên tay nàng, ấm nóng. Người đó cõng nàng trên lưng, từng bước chạy trốn khó khăn. Người đó bảo nàng chờ… nhưng nàng chờ mãi… cũng không thấy người đó trở lại.
Trái tim nơi lồng ngực… đau đớn đến nghẹn thở.
Mưa tên từ phía sau vây lấy. Vô Hoa đặt dây cương vào hai tay Tố Khê, một nụ hôn lướt qua môi nàng, giọng hắn vẫn ấm áp như xưa “Ta sẽ đi tìm nàng”.
Nàng quay đầu, gào tên của hắn, bóng hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ẩn khuất trong màn mưa tên.
Vô Hoa quay đầu, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.
Tố Khê muốn kéo dây cương quay đầu lại, chỉ là nàng không làm được, con ngựa như phát điên, cứ cắm đầu chạy về phía trước. Nàng cách Vô Hoa ngày càng xa, tầm mắt phút chốc mờ mịt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng hận bản thân mình… quá vô dụng.
Hắn đã xây Tương Tư điện rồi. Hiện nay chỉ cần đi thu thập tiên tử kia, để nàng nguyện ý theo hắn là được.
Uống nhiều canh mạnh bà quá sẽ hóa ngốc, mà ngốc một chút mới dễ lừa.
Đương truyền, vị pháp sư trẻ tuổi nhất Chiêu Quốc chỉ mới hai mươi tuổi, lại có một dung nhan kinh diễm, được Hoàng Đế vô cùng tin tưởng.
Vị quốc sư kia là đồ đệ của quốc sư đời trước. Người đã phò trợ Hoàng Đế lên ngôi.
Vô Hoa vì vào vòng luân hồi, pháp lực cũng không còn, chỉ còn mảng ký ức, vì thế dựa theo mà tu luyện. Chỉ là, hắn luyện ma pháp, khiến đám đạo sĩ rỗi hơi cứ đuổi theo vây bắt.
Ban đầu, luyện chưa tới đâu, mấy lần còn bị đánh cho tả tơi phải trốn chạy.
Khi đó, hắn được Quốc Sư nhận làm đồ đệ. Chỉ là, hắn chưa bao giờ xem lão là sư phụ.
Pháp lực so ra có thể hơn hắn một chút. Hắn nương nhờ tại phủ của lão chỉ là muốn mượn thiên thời, địa lợi, nhân hòa để tu luyện.
Năm hắn chín tuổi, tìm được nàng, một đứa trẻ ngây ngốc ngồi ở một góc tường, trên tay là thanh kẹo hồ lô đã bẩn.
Hắn đau lòng, ngồi xuống trước mặt nàng “Tìm được rồi”.
Hắn biết, chỉ là một kiếp mà thôi, nhưng tâm vẫn không nhịn được mà đau.
Đứa trẻ nhìn hắn, mím mím môi, trên mặt lấm lem. Hắn cũng không ngại bẩn, kéo tay áo trắng tinh của mình lau mặt cho nàng, lại lau tay cho nàng.
“Ngoan, đi theo ta, ta chăm sóc muội”.
Đứa trẻ rụt tay lại, giọng run rẩy “Không được, cha mẹ nhất định sẽ đi tìm ta…ta mà đi rồi, cha mẹ sẽ rất tức giận”.
“Vậy nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về”.
“Ta… không nhớ”.
Đầu hắn xoay mấy cái, xoa xoa mặt nàng, giọng dịu dàng “Quả thực uống nhiều canh Mạnh Bà rồi, ngốc đến thế này”.
Nàng không đi, hắn cũng không đi, ngồi lại bên cạnh nàng.
Chờ đến tối cũng không có người đi tìm nàng.
Hắn vỗ nhẹ tay nàng “Không có ai tìm muội, hiện tại theo ta đi, sau này cha mẹ muội có thể đến chỗ ta tìm muội”.
Đứa trẻ mím môi “Cha mẹ ta làm sao biết chỗ huynh ở?”.
Vô Hoa day trán “Chỗ ta ở là chỗ Quốc Sư, mà Quốc Sư thì ai ai cũng biết, cha mẹ muội cũng sẽ biết”.
“Vậy sao ta không biết?”.
“Vì muội còn nhỏ, cha mẹ muội đều là người lớn, mà người lớn thì mới biết”.
Đứa trẻ “À” một tiếng.
Vô Hoa kéo nàng đứng dậy. Đứa trẻ vô tội nhìn hắn “Chân tê”.
Vô Hoa cõng nàng trên lưng, từng bước chậm nhưng vô cùng vững chắc. Hắn không chỉ cõng nàng lúc này, mà còn cõng nàng cả đời. Cả đời này rất dài.
Nước dãi nhỏ xuống áo hắn, ướt một mảng. Vô Hoa nghiêng đầu nhìn, ngẩn ngơ một hồi lâu rồi cười khổ.
Quốc Sư nhìn hắn cõng đứa trẻ về, ánh mắt ngạc nhiên, đáp lại, hắn chỉ lười nhát nhả một câu “Thê tử tương lai”.
Lão vuốt vuốt chòm râu. Khẽ nhíu mày.
Hai năm sau, Quốc Sư ngã bệnh rồi mất. Trước lúc chết, lão có nói với Vô Hoa “Trên đời có thứ gọi là nghiệt duyên, cố chấp cũng chỉ có một kết cục, không thể cãi được ý trời”.
Hắn nghe từ tai này qua tai kia. Bay mất. Cái gì là nghiệt duyên. Cũng chỉ là một kiếp.
Nếu sự thật phải cãi ý trời, hắn cũng muốn ở bên nàng.
Vô Hoa đang ngồi uống trà cùng Đại Tướng Quân Phó Vĩnh Phúc, lão già gần bốn mươi tuổi này dắt theo trưởng nữ của mình, ngồi ở chỗ của hắn gần nữa canh giờ. Lão nói huyên thuyên chuyện đánh giặt, luyện binh, con gái lão lại lâu lâu liếc hắn mấy cái, bộ dáng e lệ, cả người Vô Hoa nổi hết da gà.
Trong sảnh đường, một bóng dáng màu trắng nhạt chạy vụt vào, bất chấp ánh mắt của mọi người mà sà vào lòng hắn.
Vô Hoa ngây người, lo lắng kéo người trong ngực đang khóc rống ra “Sao lại khóc?”.
Tố Khê kéo cánh tay huơ trước mặt hắn, một vết răng rỉ máu đỏ tươi đâm nhức mắt hắn.
“Bị…chó cắn…hu hu…đau”.
Vô Hoa hét lên với hộ vệ bên cạnh “Đứng ngây đó làm gì? gọi đại phu”.
Sau đó khẽ vỗ nhẹ đầu nàng “Khê Nhi ngoan, đừng khóc, không đau...không đau” Còn làm động tác thổi phù phù vào vết thương trên tay nàng.
Phó Vĩnh Phúc nhìn một màn trước mặt, không nói được lời nào. Phó Thể Kỳ vẻ mặt ngơ ngác, sau đó lại có một tia oán hận nhìn về phía Tố Khê.
Đây chẳng phải ngốc tử trong lời đồn hay sao?
Vô Hoa khẽ hỏi “Làm sao lại bị cắn?”.
Tố Khê thút thít, giọng nghẹn ngào “Ta sơ ý dẫm phải đuôi nó…nhưng mà…sau đó…ta bẻ răng của nó rồi”.
Vô Hoa nhìn mấy vệt máu trên y phục nàng, mày kiếm nhíu lại “Không ngoan, sau này không được bẻ răng nó… trực tiếp đá chết là được rồi… không bẩn y phục”.
Phó Vĩnh Phúc nghe được, mặt chảy ba vạch đen… đây quả là rất nhanh gọn.
“Được… lần sau trực tiếp đá chết”. Tố Khê ngờ nghệch gật đầu, sau đó cứ như con mèo nhỏ, dán vào người Vô Hoa.
Phó Vĩnh Phúc hắng giọng một tiếng, dù sao ông cũng là Đại tướng quân, hôm nay còn tính đem con gái kết thân với Quốc Sư trẻ tuổi tài cao kia.
Vô Hoa làm như không hiểu ý lão, hắn nhàn nhạt nói “Thật có lỗi, ban nãy ta lo lắng, không biết chúng ta đang nói cái gì?”.
Phó Vĩnh Phúc muốn mở miệng, bên ngoài một đám người chạy hối hả vào, người đi sau còn cầm theo một cái hộp.
Phải đợi qua một màn trị thương nữa. Lão cũng không có tâm trạng chờ đợi. Liền cáo từ ra về.
Tố Khê nhìn đám người rời đi. Bỗng vểnh môi, ánh mắt bất mãn hừ một tiếng.
Vô Hoa nhìn vẻ mặt đó, nhịn không được nhéo nhéo má nàng, sủng nịnh nói “Làm sao vậy?” Hắn biết, một màn khóc lóc này là do nàng cố ý.
“Không thích lão già đó, cũng không thích xà nữ nhân kia”.
“Hửm? Xà nữ nhân?” Vô Hoa nhướng mày hỏi.
Tố Khê chớp chớp mắt, vô tội nói “Nhược tỷ tỷ nói, nữ nhân muốn leo lên giường của nam nhân của tỷ ấy thì đều là xà nữ nhân”.
Leo lên giường…nam nhân của nàng.
Ưng mâu híp lại, khóe môi nhếch lên “Vậy thì sao?”.
“Nữ nhân kia muốn leo lên giường của chàng, mà chàng là của ta, vì thế nàng ta chính là xà nữ nhân”.
Vô Hoa bật cười đắc ý, phóng khoáng mà hôn lên trán nàng một cái “đúng lắm… Khê Nhi giỏi thật”.
Đại phu vừa băng bó vết thương, vừa lau mồ hôi hột. Rất… rất bá đạo.
Chương 10:
Tố Khê không ngốc, năm đó khi nàng bị Đại Nương đuổi khỏi nhà.
May mắn gặp được hắn, biết bao nhiêu người qua lại, cũng chỉ có hắn quan tâm đến nàng, nàng vờ đáng thương, vờ ngốc nghếch. Khi ấy, chỉ là muốn có được sự thương hại của hắn.
Nhưng nàng thật không ngờ. Đó lại là quyết định đúng nhất đời nàng.
Có người cõng nàng mặc nàng ngủ trên vai hắn.
Có người ôm nàng khi nàng khóc, mặt nàng làm bẩn áo hắn.
Có người vì nàng mà nhóm lửa, nấu cơm.
Người đó xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Đừng sợ, có ta ở đây”.
Những kẻ khác có cha, có mẹ, có thúc thúc, bá bá, cửu cửu…
Nàng chỉ biết, nàng có Vô Hoa, có Vô Hoa là đủ rồi.
Hoàng Đế triệu Vô Hoa vào cung, mãi đến chiều hắn mới trở về, gương mặt có mấy phần cứng ngắc.
Vô Hoa hỏi “Khê Nhi, chúng ta đi ngao du tứ hải được không?”.
“Được”.
“Có thể không có nhà ở, không có đồ ăn ngon”. Hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng nói.
Tố Khê nét mặt không đổi, cười ngây ngô nói “Có chàng là được”.
Đi đâu cũng được, có Vô Hoa là được.
Lòng Vô Hoa ấm áp, chỉ vì một câu nói này, vì một tấm lòng này, hắn nguyện nghịch thiên vì nàng.
Người vì yêu mà yêu, là thần. Người vì bị yêu mà yêu, là người.
Hắn không phải người, cũng không phải thần. Nhưng hắn yêu nàng.
Vô Hoa đặt Tố Khê trên lưng ngựa, hắn ngồi phía sau, ôm nàng, giục ngựa chạy về phía bắc.
Nơi có thảo nguyên xanh bao la. Dựng một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh cánh rừng.
Ngày ngày cùng nàng đi hái thảo dược, đào sâm. Tối đến cùng nàng ngắm sao, chúng ta bên nhau, trọn kiếp này.
Lúc hắn nghĩ đến điều này, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Đi hết một đêm, trời cũng bắt đầu sáng.
Một loạt ký ức sống lại trong đầu Tố Khê. Khi ấy, trời cũng bắt đầu sáng, có người nắm tay nàng băng qua cánh rừng tưởng chừng vô tận.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, đánh tỉnh đầu óc đang mơ màng của Tố Khê. Qua một kiếp, bọn họ vẫn bị truy đuổi.
Vô Hoa trong lòng bắt đầu sợ hãi. Tuy kiếp này hắn có pháp lực, nhưng phía sau đuổi đến rất đông, hắn lo sợ, bản thân không thể bảo vệ được người ở trong lòng.
Lần trước, hắn để nàng ở lại một mình, nàng như thế không tỉnh lại nữa.
Vô Hoa cười nhạt nói “Ta thật sự muốn nhìn thấy chúng ta già đi, tóc bạc trắng, ngồi nhìn một đám trẻ đùa nghịch trong sân”.
Tố Khê rút vào lòng hắn, thấp giọng “Sẽ”.
Một mũi tên lướt qua vai Vô Hoa, cắm thẳng xuống đất. Máu từ bả vai hắn rỉ ra, nhiễm đỏ bạch y.
Máu của người đó, nhỏ lên tay nàng, ấm nóng. Người đó cõng nàng trên lưng, từng bước chạy trốn khó khăn. Người đó bảo nàng chờ… nhưng nàng chờ mãi… cũng không thấy người đó trở lại.
Trái tim nơi lồng ngực… đau đớn đến nghẹn thở.
Mưa tên từ phía sau vây lấy. Vô Hoa đặt dây cương vào hai tay Tố Khê, một nụ hôn lướt qua môi nàng, giọng hắn vẫn ấm áp như xưa “Ta sẽ đi tìm nàng”.
Nàng quay đầu, gào tên của hắn, bóng hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ẩn khuất trong màn mưa tên.
Vô Hoa quay đầu, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.
Tố Khê muốn kéo dây cương quay đầu lại, chỉ là nàng không làm được, con ngựa như phát điên, cứ cắm đầu chạy về phía trước. Nàng cách Vô Hoa ngày càng xa, tầm mắt phút chốc mờ mịt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng hận bản thân mình… quá vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.