Chương 4: Chương thứ tư
Ngàn Thảo
21/03/2013
Ta thích cảm giác lúc ngươi ở bên cạnh ta, cũng thích lúc ngươi làm bạn với ta. Chỉ là khi ta lơ đãng nhìn vào cặp mắt của ngươi thì bất giác bị cặp mắt ấy hấp dẫn. Rõ ràng là ngươi hồn nhiên, ngây thơ nhưng vì cái gì mà lại mãnh liệt bất chấp tất cả?
____
-“Như Ý, ngươi thật sự sẽ ở bên cạnh ta sao?” – Thanh âm lẩm bẩm bên cạnh vang lên.
-“Ân” – Xé một miếng bánh bao trong tay, Qúy Như Ý liền đưa đến miệng Đông Phương Hình Tôn –“Láu lỉnh, ngươi phải ăn chút gì đó như vậy về sau sẽ không sinh bệnh.” – Vì phòng ngừa hắn buổi sáng chưa ăn gì nên nàng mỗi lần gặp mặt đều mang theo bánh bao cho hắn ăn.
-“Ta sẽ không sinh bệnh.” – Hắn há miệng để nàng đút bánh bao cho hắn – vừa ăn vừa nói. Nếu có thật sự bị bệnh thì hắn cũng sẽ tự chữa cho mình.
-“Thật sao?” – Nàng rõ ràng không tin.
-“Ân”– Hắn khẳng định trả lời.
Hắn đúng là chỉ thích nói – Qúy Như Ý cầm miếng bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng Đông Phương Hình Tôn – “Tiểu Hạnh, lát nữa ta giúp ngươi bó tóc”. Mấy ngày nay, nàng rất thích chơi với mái tóc của hắn nên đâm ra bị nghiện (Mik: Đây là nguyên văn a.. Mik hok thêm bớt đâu). Vì muốn bó cho hắn kiểu tóc cổ đại nên nàng thậm chí cố ý học tập Giai nhi, khiến cho hiện tại mỗi lần gặp mắt Giai nhi nàng ta đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng.
-“Hảo” – Đông Phương Hình Tôn gật gật đầu, xoay người ngồi xuống.
Mái tóc đen mềm mại này thật sự có thể đem đi để quảng cáo. Thật không biết cổ nhân dùng phương pháp gì để dưỡng tóc, chất tóc rõ ràng tốt hơn ở thế hệ của nàng nhiều.
Qúy Như Ý vừa vuốt mái tóc dài của Đông Phương Hình Tôn vừa mang ra một cây lược. Nàng nhớ rõ mỗi khi còn bé điều rất yêu thích việc thiết kế đủ loại kiểu tóc cho búp bê, nhưng hôm nay Tiểu Hạnh đã giúp nàng thực hiện giấc mộng ấy. Hơn nữa mỗi lần đổi một kiểu tóc khác cho hắn đều làm cho nàng sinh ra một cảm giác kinh diễm –hắn hoàn toàn là một tác phẩm xinh đẹp. (Mik: Muội không biết ai đã từng nói người ta là dân đói a >”< *liếc liếc*)
-”Như Ý…” –Thanh âm nhàn nhạt vang lên.
-”Ách?”
-”Ngươi thật sự sẽ ở cùng ta sao?”
-”Ân a.” –Vấn đề này không phải hắn vừa hỏi sao?
-“Thật như vậy sao?”
Thật sự ? Nàng trầm mặc, cầm lấy dải lụa đen buộc lên tóc hắn. Vào cổ đại này, nàng quen được Tiểu Hạnh – hắn là một nam hài hay giống hơn là một đệ đệ rất tốt. Nhưng nàng là người của hiện đại, không có khả năng thật sự sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
-“Hẳn là không được a. Ta rồi cuối cùng cũng phải về nhà a.” – Vài ngày nay, nàng phát hiện Tiểu Hạnh đặc biệt luôn muốn nàng bên cạnh. Không biết có phải vì hắncó bạn bè không.
-“Về nhà?”- Hắn lặp lại một từ mới mà nàng vừa nói.
-“Đúng a, mỗi ngưởi đều có nhà. Ta chỉ tạm thời ở đây làm nha hoàn, một ngày nào đó cũng phải trở về nhà mình thôi.” . Có điều trước khi muốn về nhà phải tìm được Uyển Uyển cùng hai cái tiểu thần tiên kia, nếu không thì không biết bao giờ nàng mới có thể trở lại.
Hắn xoay người nhìn chằm chằm vào nàng nói – “Chẳng lẽ không thể luôn luôn ở bên cạnh ta sao?” – Hắn một mực muốn nàng ở bên cạnh hắn, khí chất trên người nàng luôn làm cho hắn thấy an tâm.
-“Đương nhiên là…” – Vừa nói, ánh mắt của nàng đã bắt gặp một thân ảnh mà nàng ấn tượng rất sâu – “Ngô …Hắn thật sự vẫn còn a” – Nàng thì thào tự hỏi
-”Ngươi đang nhìn cái gì?” – Hắn nhìn bộ dáng tập trung tinh thần của nàng, hỏi.
-“Phượng Hi” – Nàng đáp, ánh mắt vẫn đang nhìn vào thân ảnh đang quỳ bên ngoài bức tường. Hiên tại với hướng nhìn của nàng, có thể nhìn qua lỗ hổng trên tường – nàng thấy được thân ảnh của Phượng Hi cùng Bối nhi.
Cho tới hôm nay, Phượng Hi hẳn là đã quỳ được 11 ngày a. Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã chết từ lâu. Mà hắn có thể cầm cự đến hiện tại, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chắc là vì Bối nhi, cho dù nàng và Phương Hi chưa từng nói chuyện qua nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được Phương Hi yêu Bối nhi rất nhiều. Nếu có một ngày nàng có thể tìm được một nam nhân như thế, có thể vì nàng mà cả tánh mạng cũng không màng – nếu như vậy nàng có nằm mơ cũng cười a.
Bất quá, tại xã hội hiện đại, nam nhân như Phượng Hi đại khái là đã bị tuyệt chủng rồi.
Phượng Hi sao? Đông Phương Hình Tôn nhìn theo ánh mắt của Như Ý hướng về phía lỗ hổng trên tường. Phượng Hi vẫn còn quỳ ở đó – Hắn ta thật sự hy vọng hắn có thể cứu Bối nhi sao?
Ngày mai là ngày cuối cùng, độc trên người Bối nhi sẽ phát tác. Đến lúc đó, cho dù là hắn, cũng không thể cứu Bối nhi. Mà Phượng Hi cũng sẽ cùng chết với Bối nhi hay là một mình sống sót?. –“Ngươi đã nói ngươi sẽ không đáng thương cho hắn” –hắn đứng trước mặt ngăn tầm mắt của nàng.
Nàng rõ ràng đã đáp ứng hắn, sẽ không đáng thương Phượng Hi. Mà hắn cũng không muốn nàng đáng người khác, nàng chỉ cần quan tâm hắn là đủ. (Mik: Muội nói ca ca bá đạo quá a >”””””
____
-“Như Ý, ngươi thật sự sẽ ở bên cạnh ta sao?” – Thanh âm lẩm bẩm bên cạnh vang lên.
-“Ân” – Xé một miếng bánh bao trong tay, Qúy Như Ý liền đưa đến miệng Đông Phương Hình Tôn –“Láu lỉnh, ngươi phải ăn chút gì đó như vậy về sau sẽ không sinh bệnh.” – Vì phòng ngừa hắn buổi sáng chưa ăn gì nên nàng mỗi lần gặp mặt đều mang theo bánh bao cho hắn ăn.
-“Ta sẽ không sinh bệnh.” – Hắn há miệng để nàng đút bánh bao cho hắn – vừa ăn vừa nói. Nếu có thật sự bị bệnh thì hắn cũng sẽ tự chữa cho mình.
-“Thật sao?” – Nàng rõ ràng không tin.
-“Ân”– Hắn khẳng định trả lời.
Hắn đúng là chỉ thích nói – Qúy Như Ý cầm miếng bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng Đông Phương Hình Tôn – “Tiểu Hạnh, lát nữa ta giúp ngươi bó tóc”. Mấy ngày nay, nàng rất thích chơi với mái tóc của hắn nên đâm ra bị nghiện (Mik: Đây là nguyên văn a.. Mik hok thêm bớt đâu). Vì muốn bó cho hắn kiểu tóc cổ đại nên nàng thậm chí cố ý học tập Giai nhi, khiến cho hiện tại mỗi lần gặp mắt Giai nhi nàng ta đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng.
-“Hảo” – Đông Phương Hình Tôn gật gật đầu, xoay người ngồi xuống.
Mái tóc đen mềm mại này thật sự có thể đem đi để quảng cáo. Thật không biết cổ nhân dùng phương pháp gì để dưỡng tóc, chất tóc rõ ràng tốt hơn ở thế hệ của nàng nhiều.
Qúy Như Ý vừa vuốt mái tóc dài của Đông Phương Hình Tôn vừa mang ra một cây lược. Nàng nhớ rõ mỗi khi còn bé điều rất yêu thích việc thiết kế đủ loại kiểu tóc cho búp bê, nhưng hôm nay Tiểu Hạnh đã giúp nàng thực hiện giấc mộng ấy. Hơn nữa mỗi lần đổi một kiểu tóc khác cho hắn đều làm cho nàng sinh ra một cảm giác kinh diễm –hắn hoàn toàn là một tác phẩm xinh đẹp. (Mik: Muội không biết ai đã từng nói người ta là dân đói a >”< *liếc liếc*)
-”Như Ý…” –Thanh âm nhàn nhạt vang lên.
-”Ách?”
-”Ngươi thật sự sẽ ở cùng ta sao?”
-”Ân a.” –Vấn đề này không phải hắn vừa hỏi sao?
-“Thật như vậy sao?”
Thật sự ? Nàng trầm mặc, cầm lấy dải lụa đen buộc lên tóc hắn. Vào cổ đại này, nàng quen được Tiểu Hạnh – hắn là một nam hài hay giống hơn là một đệ đệ rất tốt. Nhưng nàng là người của hiện đại, không có khả năng thật sự sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
-“Hẳn là không được a. Ta rồi cuối cùng cũng phải về nhà a.” – Vài ngày nay, nàng phát hiện Tiểu Hạnh đặc biệt luôn muốn nàng bên cạnh. Không biết có phải vì hắncó bạn bè không.
-“Về nhà?”- Hắn lặp lại một từ mới mà nàng vừa nói.
-“Đúng a, mỗi ngưởi đều có nhà. Ta chỉ tạm thời ở đây làm nha hoàn, một ngày nào đó cũng phải trở về nhà mình thôi.” . Có điều trước khi muốn về nhà phải tìm được Uyển Uyển cùng hai cái tiểu thần tiên kia, nếu không thì không biết bao giờ nàng mới có thể trở lại.
Hắn xoay người nhìn chằm chằm vào nàng nói – “Chẳng lẽ không thể luôn luôn ở bên cạnh ta sao?” – Hắn một mực muốn nàng ở bên cạnh hắn, khí chất trên người nàng luôn làm cho hắn thấy an tâm.
-“Đương nhiên là…” – Vừa nói, ánh mắt của nàng đã bắt gặp một thân ảnh mà nàng ấn tượng rất sâu – “Ngô …Hắn thật sự vẫn còn a” – Nàng thì thào tự hỏi
-”Ngươi đang nhìn cái gì?” – Hắn nhìn bộ dáng tập trung tinh thần của nàng, hỏi.
-“Phượng Hi” – Nàng đáp, ánh mắt vẫn đang nhìn vào thân ảnh đang quỳ bên ngoài bức tường. Hiên tại với hướng nhìn của nàng, có thể nhìn qua lỗ hổng trên tường – nàng thấy được thân ảnh của Phượng Hi cùng Bối nhi.
Cho tới hôm nay, Phượng Hi hẳn là đã quỳ được 11 ngày a. Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã chết từ lâu. Mà hắn có thể cầm cự đến hiện tại, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chắc là vì Bối nhi, cho dù nàng và Phương Hi chưa từng nói chuyện qua nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được Phương Hi yêu Bối nhi rất nhiều. Nếu có một ngày nàng có thể tìm được một nam nhân như thế, có thể vì nàng mà cả tánh mạng cũng không màng – nếu như vậy nàng có nằm mơ cũng cười a.
Bất quá, tại xã hội hiện đại, nam nhân như Phượng Hi đại khái là đã bị tuyệt chủng rồi.
Phượng Hi sao? Đông Phương Hình Tôn nhìn theo ánh mắt của Như Ý hướng về phía lỗ hổng trên tường. Phượng Hi vẫn còn quỳ ở đó – Hắn ta thật sự hy vọng hắn có thể cứu Bối nhi sao?
Ngày mai là ngày cuối cùng, độc trên người Bối nhi sẽ phát tác. Đến lúc đó, cho dù là hắn, cũng không thể cứu Bối nhi. Mà Phượng Hi cũng sẽ cùng chết với Bối nhi hay là một mình sống sót?. –“Ngươi đã nói ngươi sẽ không đáng thương cho hắn” –hắn đứng trước mặt ngăn tầm mắt của nàng.
Nàng rõ ràng đã đáp ứng hắn, sẽ không đáng thương Phượng Hi. Mà hắn cũng không muốn nàng đáng người khác, nàng chỉ cần quan tâm hắn là đủ. (Mik: Muội nói ca ca bá đạo quá a >”””””
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.