Không Mừng

Chương 14

Thuận Tụng Thương Kỳ

29/10/2021

Có lần tôi tan làm sớm, nhất thời quyết định mua vé đi thăm Phương Mân. Sau khi đến ký túc xá thì phát hiện ra trên giường lộn xộn chẳng ra thể thống gì, tàn cùng đầu lọc thuốc lá nằm la liệt trên bệ cửa sổ. 

Tôi vô cùng hối hận vì đã không để ý và dặn dò em phải giữ gìn sức khỏe mỗi ngày. 

Tôi hỏi thăm Trịnh Cửu thì biết được Phương Mân thường xuyên ôm việc về ký túc xá làm. Tỷ như khi công ty chuẩn bị chạy sản phẩm mới nào đó, trong quá trình tiến hành phát hiện có nhiều vấn đề liền cần xử lý khẩn cấp. Bọn họ lại không đủ nhân lực có chuyên môn nên cũng tận dụng luôn dàn thực tập sinh. 

Tôi vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng ngoại trừ chửi vài câu tư bản độc ác ra thì cũng không làm được gì. 

Tuy nhiên, chương trình học của Trịnh Cửu và em ấy khá giống nhau nên cũng có thể giúp đỡ không ít. 

Tôi nói cảm ơn Trịnh Cửu, tự thấy giọng điệu của bản thân cũng lịch sự. Nhưng không biết vì sao, người thanh niên cùng tuổi với Phương Mân này dường như luôn có thái độ thù địch gì đó với tôi. Thật ra cậu ta có gương mặt ưa nhìn, nhưng ánh mắt lại hung ác cùng nham hiểm, như đang nhìn kẻ nào đó chiếm đoạt người trên địa bàn của cậu ta vậy. 

Phương Mân trở lại ký túc xá cùng tiếng chuông nhắc nhở giờ đi ngủ, khi nhìn thấy tôi cũng không nhào tới như trước mà lại mệt mỏi ngồi xuống đất, gối đầu lên đầu gối tôi. 

Tôi cũng không quan tâm còn có người ở đây, sờ lên tóc em. 

Sau khi xin phép ban quản lý ký túc xá, Phương Mân mới có thể cùng tôi rời đi. Chúng tôi liền gọi taxi tới khách sạn hỏa tốc gần nhất.

Phương Mân dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.

Tài xế đang gọi điện cho người nhà của anh ta, bảo xong chuyến này thì hôm nay có thể về nhà. Bên ngoài cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng, dòng xe cộ tới lui như dã thú không hồn.  

Một nửa số phòng bên trong tòa nhà cao nhất kia vẫn còn sáng đèn. Tôi nghĩ người bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tinh lực, có thể ngày qua ngày miệt mài làm việc, liên tục không ngừng, ngày này qua tháng nọ.*

* edit thoáng thôi, toàn là cụm 4 chữ mà dạo này nhiều việc với hơi lười (hẹn một ngày nào đó trong tương lai đủ siêng để đi beta lại, hiểu đơn giản là thầy Thi chỉ đang không hiểu sao có thể siêng năng làm việc như vậy, kiểu làm đến bạt mạng ngày này qua tháng nọ. 



Phương Mân bị xe rung lắc tỉnh lại, tôi giật mình nhìn cậu trai trước đây luôn luôn ngủ rất say giờ đây lại chỉ có thể ngủ nông như vậy. 

Tôi cố gắng mở cửa phòng nhanh nhất có thể để Phương Mân nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn sáng hơn trong phòng, tôi có thể thấy được cái cằm lún phún râu xanh của em ấy. 

“Mệt quá thì nghỉ một chút đi, Phương Mân à, em mới là sinh viên năm hai thôi.” Lòng tôi đau xót đưa tay xoa xoa cằm cậu, cọ phải râu hơi ngứa, cũng làm ngứa ngáy nơi mềm mại nhất trong tim tôi. 

Phương Mân không nói gì, móc một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra. 

Cậu nói Thầy Thi, em không cần anh tiếp tục nuôi em nữa. Từ nay về sau, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, em nuôi anh có được không. 

Tôi tin lời của em ấy. Lương của giáo viên hằng tháng đều cố định, nhưng tính chất công việc của Phương Mân khác biệt, mệt mỏi là thật, nhưng bù lại tiền lương cũng rất khả quan. Dù chỉ là thực tập sinh, tuy vậy so với các bạn cùng ngành cũng đã là mức lương cao nhất. 

Nhưng tôi làm sao có thể để cho học sinh của mình nói mấy lời đại loại như là nuôi mình được.

Về sau hai chúng tôi chẳng ai nhường ai, tranh nhau quyền độc lập kinh tế trong nhà, không khác gì một cặp vợ chồng trẻ tuổi hay cãi vã.

Cặp vợ chồng trẻ. 

Tôi thực sự hoảng hốt khi đột nhiên nghĩ đến từ này. Mặc kệ có mong muốn bao nhiêu, chúng tôi cũng là không có cách nào kết hôn được. Ba mẹ Phương Mân cũng đã hơn một năm không liên lạc với em ấy, tôi nghĩ, có lẽ tôi thật sự cũng có thể cho em một mái nhà.

***

Nghĩ như vậy nên tôi đã dẫn Phương Mân về nhà gặp ba mẹ tôi. 

Hôm đó tôi nhận được món quà sinh nhật thứ hai từ Phương Mân – em ấy dùng khoản tiền lương thực tập đầu tiên mua cho tôi một cái cà vạt. Màu đó thực ra ngày thường tôi không hay mang lắm, nhưng cũng nhanh chóng trở thành màu tôi thích nhất.



***

Như tôi đã nói trước đây, nữ sĩ Lâm Thiến cùng với chồng bà tư tưởng vô cùng tiến bộ, nhưng đột nhiên nghe nói bạn trai kém tôi tận bảy tuổi, hai người lớn dù không có biểu lộ gì quá đáng nhưng suýt nữa cũng bỏ đói bỏ khát tôi.*

* 断粮断水: đoạn lương đoạn thủy

Bọn họ ngạc nhiên há hốc mồm, nói, làm sao đứa con trai luôn hướng đến Phật tổ của họ lại câu dẫn được trẻ vị thành niên vậy. 

Tôi rất muốn nói cho họ biết là trẻ thành niên theo đuổi tôi. Nhưng vì giữ chút thể diện cho Phương Mân nên vẫn chỉ hoàn toàn chấp nhận mọi chỉ trích của họ. Sau một ngày quán triệt tư tưởng cấp tốc, họ rốt cuộc cũng buông tha, nói muốn gặp Phương Mân một lần.

Phương Mân biểu hiện quả thật không thể bắt lỗi, hào phóng vừa phải, ba mẹ tôi đều khen không ngớt miệng. Chỉ là, sau khi Phương Mân vào phòng, nữ sĩ Lâm Thiến gọi tôi qua một bên, hỏi, hai đứa có chắc rằng muốn dành nửa đời còn lại bên nhau như lúc này hay không? 

“Hiện tại nó cũng chưa trải nhiều, cái gì cũng thấy mới mẻ. Thế nhưng, như con nói đó, lĩnh vực công việc của hai đứa bây giờ khác nhau quá nhiều. Chờ nó gặp qua những ngọn núi cao hơn, chờ nó từ từ trưởng thành, con có dám cam đoan quan hệ của hai đứa sẽ không biến chất chứ? Mân Mân, mẹ không phải muốn can thiệp chuyện của con, chỉ là muốn nhắc nhở con, cậu ấy còn chưa đầy hai mươi tuổi, còn nhiều cái bảy năm có thể phung phí lắm, nhưng con thì không đâu. 

Tôi nghe xong im lặng một lúc lâu. Thật ra những lời bà nói cũng là những điều tôi đã vô số lần lo lắng trước đây, cho nên tôi cũng không có cách nào khẳng định chắc nịch với bà được. Chỉ có thể nói những điều này con đều hiểu, nhưng đời người không phải điều gì cũng theo kế hoạch được, chẳng phải như vậy sẽ rất nhàm chán sao.

Đi bước nào hay bước đó thôi.

Lại không ngờ tới Phương Mân ở trong phòng dựng lỗ tai lên nghe lén, lúc này em ấy đột nhiên mở cửa bước ra, không hề kiêu ngạo nhưng cũng chẳng tự ti đi về phía mẹ tôi, nói, Dì ạ, dì cứ yên tâm, con sẽ không. 

“Dạ dày Thi Mân không tốt, con sẽ cố gắng kiếm tiền, thay anh ấy tìm bác sĩ dạ dày giỏi nhất; Con còn khá trẻ cho nên khi anh ấy già đi, con sẽ làm nạng cho ảnh; Thi Mân thích học sinh, vậy anh cứ yên tâm làm việc anh thích, về sau con sẽ mua nhà, sẽ nuôi gia đình; Kiến thức con không là gì với anh, nhưng con nhất định sẽ đi rất nhiều quốc gia, sau đó trở về nói cho thầy Thi – Anh xem, không phải khoảng cách bảy năm sao? Chàng trai của anh một ngày nào đó cũng có thể đuổi kịp anh.” 

Em ấy bình tĩnh chẳng khác gì phát biểu nhận giải vậy, lòng tôi đã sớm nát thành vũng bùn mềm nhũn, choán đầy bởi nước mắt vừa ướt vừa mặn

Nữ sĩ Lâm Thiến cũng không nói được gì, vẫy tay gọi em ấy cùng ba tôi rồi cùng đánh bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Mừng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook