Chương 26
Thuận Tụng Thương Kỳ
29/10/2021
Lúc xuất viện bác sĩ Lưu kê cho tôi một lượng lớn thuốc, căn dặn tôi trong quá trình điều trị có thể xuất hiện phản ứng kháng thuốc, cần có hệ thống và kiên trì theo dõi. Bệnh ung thư liên quan rất nhiều đến làm việc, nghỉ ngơi, tâm trạng cùng ẩm thực, thế là ông ấy viết cho tôi một danh sách dài những điều nhất định phải lưu ý.
“Tuy nói là kháng chiến lâu dài nhưng cũng không cần quá áp lực. Hậu giải phẫu kết quả tiến triển rất tốt. Bác sĩ Lưu vỗ vỗ vai tôi, lực tay vô cùng nhẹ, “Khoảng thời gian đau đớn nhất đã qua rồi.”
“Phải vậy không?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Lưu thoáng gật đầu không rõ ràng lắm, lại tiếp tục cổ vũ tôi phải chú ý sinh hoạt điều độ và sống thật tốt.
Thực ra ý tôi không phải những đau đớn thể xác kia.
Sau khi về nhà, tôi đặt thuốc cùng với giấy chẩn đoán xét nghiệm ngăn ngắn trong tủ đầu giường.
Thật lòng mà nói, nửa tháng này trôi qua quá đỗi thăng trầm đến nỗi tôi còn chưa kịp tiếp nhận sự thật bệnh tình của bản thân – Tôi thậm chí còn không có được thời gian để đè nén những cảm xúc như đau buồn hay hối hận nữa, liền được thông báo, nhìn đi, đống thuốc này nè, chậm rãi tiến hành trị liệu hóa trị đi, đạt hiệu quả tốt thì có lẽ sống được rất lâu.
Tôi thực sự không quá để ý đến việc bản thân có thể sống được bao lâu, duy nhất tôi muốn biết chính là những người yêu quý tôi sau đó sẽ có phản ứng gì.
Nhưng nghĩ tôi cũng không dám nghĩ.
Về phần mẹ thì tôi không quá lo lắng, thái độ của bà đối với sống chết cũng thoải mái giống như bản thân bà vậy. Nhưng tôi cũng không muốn chuyến đi của bà bị xáo trộn, bèn kiếm vài chuyện thú vị ở trường học để báo cáo với bà.
Còn Phương Mân…. Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện chính là vào đêm hôm cơm chín thơm nồng ấy.
Dạ dày đột ngột co quắp lại đau đớn một trận, tôi giãy dụa vịn lấy tường ngồi dần xuống, cảm giác đau đớn dần lan thẳng đến tim.
Bác sĩ Lưu gạt người, gì mà khoảng thời gian đau đớn nhất đã qua rồi cơ chứ.
Phương pháp dùng nghệ kết hợp với FOLFOX* nghe nói rất hữu hiệu, tuy nhiên lại có quá nhiều thuốc để giảm đau, thúc đẩy tiêu hóa hay ức chế axit dịch vị, cần chú ý tính toán thời gian thật kỹ lưỡng để uống.
*FOLFOX là một phác đồ hóa trị để điều trị ung thư đại trực tràng, được tạo thành từ các loại thuốc axit folinic, fluorouracil và oxaliplatin.
Lúc dạy học tôi không dám để học sinh nhìn thấy nên sẽ chỉ mang thuốc ở trong người, nhân lúc chúng không để ý liền chạy đến phòng nghỉ uống thuốc.
Nhìn thấy đầu tiên chính là tiểu Hạ, cô gái trẻ chắc là bị cảnh tôi vốc một nắm lớn thuốc vào miệng dọa sợ, hai mắt trợn lớn, chạy đến hỏi tôi bị làm sao.
Nếu như nói không có việc gì hẳn là cô ấy sẽ không tin. Ngay khi tôi còn đang lo lắng phải trả lời thế nào mới bớt dọa người thì tiểu Hạ đột nhiên bật khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cô ấy nói, thầy Thi đừng uống nhiều thuốc một lúc như vậy, sẽ đắng lắm.
Không rõ lời nói chạm đến điểm nào, tóm lại trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Để một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy lo lắng thật quá vô lý nên tôi chỉ có thể nói rằng là thuốc trị viêm loét dạ dày.
“Thầy Thi, anh phải thật khỏe mạnh.”
Tiểu Hạ vẫn còn dụi dụi mắt khóc nức nở, nhưng cô sắp phải đi gặp lãnh đạo nhà trường nên cần ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Xét cho cùng cũng là một người hiểu chuyện biết nhìn mặt đoán ý, đem mọi lời muốn hỏi nuốt xuống, cuối cùng chỉ nặn ra nụ cười gượng gạo, nói Thầy Thi cố lên.
Cố lên?
Từ này thực sự không phù hợp để cổ vũ một người trưởng thành chút nào. Mức độ quá nhẹ, lại thích hợp cho quá nhiều hoàn cảnh, mà dùng nhiều thì lại nhàm. Nhưng không biết có phải do mang tâm trạng kỳ quặc của bệnh nhân hay không mà tôi thực sự bị những lời của tiểu Hạ đâm vào tim.
Ngoại trừ các bác sĩ và y tá, tiểu Hạ là người duy nhất có thể nhìn ra được đau khổ cùng bệnh tật của tôi. Cô ấy vô cùng nhạy cảm mà quan sát, mới đây nhất còn thường hỏi tôi có phải dạo này ăn uống không tốt hay không, liếc mắt thấy càng ngày càng gầy.
Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói cảm ơn với cô ấy. Nhìn cô ấy lau nước mắt đến là mỏi mệt, liền đưa cô ấy một tờ khăn giấy.
Tiểu Hạ do dự một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy, lại như hờn dỗi không cầm tờ giấy kia, kéo góc áo của tôi xoa xoa mặt. Có vẻ như muốn nói, nhìn đi, anh làm người khác lo lắng đau lòng như vậy đấy, liệu mà nhớ kỹ vào.
Đã lâu rồi không có tiếp xúc với người khác vượt quá xã giao thông thường, đại não nhất thời trống rỗng, tôi không biết phải làm thế nào. Chỉ là bộ dạng tiểu Hạ lúc này thực sự rất giống Phương Mân khi tức giận và làm nũng, nên tôi cũng không quan tâm lắm. Quần áo ấy mà, về giặt đi là được.
Lúc bỏ quần áo vào máy giặt tôi quên lấy hộp thuốc ra, sau khi hết ngâm rồi xả, bình thuốc đã biến dạng chẳng ra hình thù gì. Tôi không thể làm gì khác ngoài lại gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu kê thêm thuốc.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi này thế mà tiêu hết hẳn một tháng tiền lương của tôi.
Cùng với việc phẫu thuật lần trước, tiền tiết kiệm của tôi gần như đã tiêu hết rồi.
Tôi đơn giản đặt thẻ ngân hàng cùng kết quả xét nghiệm xuống cùng một vị trí.
Tủ đầu giường là nơi riêng tư cũng như dễ thấy nhất trong phòng ngủ – đương nhiên “dễ thấy” ở đây là đối với người yêu rồi. Tôi ngược lại không phải kiểu như nữ chính các phim truyền hình sẽ giấu chúng vài tháng hay vài năm. Tờ kết quả đặt ở ngay đó, nếu như em ấy có tâm, hẳn là vừa về sẽ phát hiện ra.
Tôi chỉ lo lắng, sau khi em ấy biết thì chúng tôi sẽ thế nào đây.
Chàng trai của tôi thật sự đã nhảy vào sông dài biển rộng rồi, mà tôi thực sự cũng không có lòng tin rằng em ấy sẽ trở về.
Sợ em ấy không trở lại, càng sợ hơn rằng bởi vì thương hại hay trách nhiệm nên mới trở lại.
Nếu chú báo con thực sự bắt gặp cuộc sống sinh động hơn ở đồng cỏ, thì với thân xác đang hấp hối này, tôi có nên ôm mãi không rời?
Không có ý nghĩa gì cả. Dù sao hôn nhân hay hôn thú muốn bỏ liền bỏ thì bảy năm nay thì cũng có là gì đâu?
Lại nói, ngoại trừ bảy năm bên nhau, chúng tôi còn có bảy năm chẳng thể nào xóa nhòa. Khoảng cách năm năm đã là một thế hệ, giữa chúng tôi rốt cuộc là bao nhiêu thế hệ đây?
Tôi đột nhiên không thể biết liệu tôi đang lo lắng về vấn đề giữa chúng tôi hay là đang cảm thấy mệt mỏi với bản thân vì quá nhạy cảm nữa. Cũng đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn phải vật lộn với bản thân như một đứa trẻ thế này – tôi không biết tình trạng này bắt đầu từ lúc nào, sẽ là quá ích kỷ và vô liêm sỉ nếu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phương Mân.
Suy cho cùng, đại khái có một câu ngạn ngữ thế này – mộng vuông lỗ tròn*. Hai người không hợp nhau, cớ sao phải chen chúc ở chung một chỗ.
* 方枘圆凿 – mâu thuẫn nhau; không hợp nhau; nồi tròn vung méo úp sao cho vừa; trái ngược nhau, xung khắc, …
Đau đớn vẫn thường xuyên hành hạ tôi, nhất là ban đêm. Đôi khi cơn đau cũng không hẳn chỉ ở dạ dày, mà còn tấn công cả trái tim ở phía trên hai centimet.
Đương nhiên tôi cũng dám để cảm xúc của mình thăng trầm quá mình sợ sẽ ảnh hưởng đến dịch vị dạ dày. Vậy nên mỗi ngày tôi đều đặn uống rất nhiều loại thuốc, một trong số đó là thuốc an thần, đổ hết ra một lúc cũng đủ làm bàn tay rung động.
Chúng thường khiến tôi buồn ngủ trong một khoảng thời gian nhất định, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nhưng lại vô cùng muốn ói.
Thành thật mà nói, cảm giác này không tốt lắm. Thân thể khó chịu có thể dễ dàng khiến bạn bị tổn thương tinh thần, đặc biệt vào ban đêm khi ngôi nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng vọng của chính mình. Tôi thậm chí thường lẩm bẩm, hoặc là ngồi trên ban công trò chuyện cùng với một chậu hoa.
Bệnh nhân ốm yếu ấy mà, mấy việc nhỏ này hẳn là không nên nặng nề trách mắng nhỉ?
“Tuy nói là kháng chiến lâu dài nhưng cũng không cần quá áp lực. Hậu giải phẫu kết quả tiến triển rất tốt. Bác sĩ Lưu vỗ vỗ vai tôi, lực tay vô cùng nhẹ, “Khoảng thời gian đau đớn nhất đã qua rồi.”
“Phải vậy không?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Lưu thoáng gật đầu không rõ ràng lắm, lại tiếp tục cổ vũ tôi phải chú ý sinh hoạt điều độ và sống thật tốt.
Thực ra ý tôi không phải những đau đớn thể xác kia.
Sau khi về nhà, tôi đặt thuốc cùng với giấy chẩn đoán xét nghiệm ngăn ngắn trong tủ đầu giường.
Thật lòng mà nói, nửa tháng này trôi qua quá đỗi thăng trầm đến nỗi tôi còn chưa kịp tiếp nhận sự thật bệnh tình của bản thân – Tôi thậm chí còn không có được thời gian để đè nén những cảm xúc như đau buồn hay hối hận nữa, liền được thông báo, nhìn đi, đống thuốc này nè, chậm rãi tiến hành trị liệu hóa trị đi, đạt hiệu quả tốt thì có lẽ sống được rất lâu.
Tôi thực sự không quá để ý đến việc bản thân có thể sống được bao lâu, duy nhất tôi muốn biết chính là những người yêu quý tôi sau đó sẽ có phản ứng gì.
Nhưng nghĩ tôi cũng không dám nghĩ.
Về phần mẹ thì tôi không quá lo lắng, thái độ của bà đối với sống chết cũng thoải mái giống như bản thân bà vậy. Nhưng tôi cũng không muốn chuyến đi của bà bị xáo trộn, bèn kiếm vài chuyện thú vị ở trường học để báo cáo với bà.
Còn Phương Mân…. Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện chính là vào đêm hôm cơm chín thơm nồng ấy.
Dạ dày đột ngột co quắp lại đau đớn một trận, tôi giãy dụa vịn lấy tường ngồi dần xuống, cảm giác đau đớn dần lan thẳng đến tim.
Bác sĩ Lưu gạt người, gì mà khoảng thời gian đau đớn nhất đã qua rồi cơ chứ.
Phương pháp dùng nghệ kết hợp với FOLFOX* nghe nói rất hữu hiệu, tuy nhiên lại có quá nhiều thuốc để giảm đau, thúc đẩy tiêu hóa hay ức chế axit dịch vị, cần chú ý tính toán thời gian thật kỹ lưỡng để uống.
*FOLFOX là một phác đồ hóa trị để điều trị ung thư đại trực tràng, được tạo thành từ các loại thuốc axit folinic, fluorouracil và oxaliplatin.
Lúc dạy học tôi không dám để học sinh nhìn thấy nên sẽ chỉ mang thuốc ở trong người, nhân lúc chúng không để ý liền chạy đến phòng nghỉ uống thuốc.
Nhìn thấy đầu tiên chính là tiểu Hạ, cô gái trẻ chắc là bị cảnh tôi vốc một nắm lớn thuốc vào miệng dọa sợ, hai mắt trợn lớn, chạy đến hỏi tôi bị làm sao.
Nếu như nói không có việc gì hẳn là cô ấy sẽ không tin. Ngay khi tôi còn đang lo lắng phải trả lời thế nào mới bớt dọa người thì tiểu Hạ đột nhiên bật khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cô ấy nói, thầy Thi đừng uống nhiều thuốc một lúc như vậy, sẽ đắng lắm.
Không rõ lời nói chạm đến điểm nào, tóm lại trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Để một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy lo lắng thật quá vô lý nên tôi chỉ có thể nói rằng là thuốc trị viêm loét dạ dày.
“Thầy Thi, anh phải thật khỏe mạnh.”
Tiểu Hạ vẫn còn dụi dụi mắt khóc nức nở, nhưng cô sắp phải đi gặp lãnh đạo nhà trường nên cần ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Xét cho cùng cũng là một người hiểu chuyện biết nhìn mặt đoán ý, đem mọi lời muốn hỏi nuốt xuống, cuối cùng chỉ nặn ra nụ cười gượng gạo, nói Thầy Thi cố lên.
Cố lên?
Từ này thực sự không phù hợp để cổ vũ một người trưởng thành chút nào. Mức độ quá nhẹ, lại thích hợp cho quá nhiều hoàn cảnh, mà dùng nhiều thì lại nhàm. Nhưng không biết có phải do mang tâm trạng kỳ quặc của bệnh nhân hay không mà tôi thực sự bị những lời của tiểu Hạ đâm vào tim.
Ngoại trừ các bác sĩ và y tá, tiểu Hạ là người duy nhất có thể nhìn ra được đau khổ cùng bệnh tật của tôi. Cô ấy vô cùng nhạy cảm mà quan sát, mới đây nhất còn thường hỏi tôi có phải dạo này ăn uống không tốt hay không, liếc mắt thấy càng ngày càng gầy.
Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói cảm ơn với cô ấy. Nhìn cô ấy lau nước mắt đến là mỏi mệt, liền đưa cô ấy một tờ khăn giấy.
Tiểu Hạ do dự một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy, lại như hờn dỗi không cầm tờ giấy kia, kéo góc áo của tôi xoa xoa mặt. Có vẻ như muốn nói, nhìn đi, anh làm người khác lo lắng đau lòng như vậy đấy, liệu mà nhớ kỹ vào.
Đã lâu rồi không có tiếp xúc với người khác vượt quá xã giao thông thường, đại não nhất thời trống rỗng, tôi không biết phải làm thế nào. Chỉ là bộ dạng tiểu Hạ lúc này thực sự rất giống Phương Mân khi tức giận và làm nũng, nên tôi cũng không quan tâm lắm. Quần áo ấy mà, về giặt đi là được.
Lúc bỏ quần áo vào máy giặt tôi quên lấy hộp thuốc ra, sau khi hết ngâm rồi xả, bình thuốc đã biến dạng chẳng ra hình thù gì. Tôi không thể làm gì khác ngoài lại gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu kê thêm thuốc.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi này thế mà tiêu hết hẳn một tháng tiền lương của tôi.
Cùng với việc phẫu thuật lần trước, tiền tiết kiệm của tôi gần như đã tiêu hết rồi.
Tôi đơn giản đặt thẻ ngân hàng cùng kết quả xét nghiệm xuống cùng một vị trí.
Tủ đầu giường là nơi riêng tư cũng như dễ thấy nhất trong phòng ngủ – đương nhiên “dễ thấy” ở đây là đối với người yêu rồi. Tôi ngược lại không phải kiểu như nữ chính các phim truyền hình sẽ giấu chúng vài tháng hay vài năm. Tờ kết quả đặt ở ngay đó, nếu như em ấy có tâm, hẳn là vừa về sẽ phát hiện ra.
Tôi chỉ lo lắng, sau khi em ấy biết thì chúng tôi sẽ thế nào đây.
Chàng trai của tôi thật sự đã nhảy vào sông dài biển rộng rồi, mà tôi thực sự cũng không có lòng tin rằng em ấy sẽ trở về.
Sợ em ấy không trở lại, càng sợ hơn rằng bởi vì thương hại hay trách nhiệm nên mới trở lại.
Nếu chú báo con thực sự bắt gặp cuộc sống sinh động hơn ở đồng cỏ, thì với thân xác đang hấp hối này, tôi có nên ôm mãi không rời?
Không có ý nghĩa gì cả. Dù sao hôn nhân hay hôn thú muốn bỏ liền bỏ thì bảy năm nay thì cũng có là gì đâu?
Lại nói, ngoại trừ bảy năm bên nhau, chúng tôi còn có bảy năm chẳng thể nào xóa nhòa. Khoảng cách năm năm đã là một thế hệ, giữa chúng tôi rốt cuộc là bao nhiêu thế hệ đây?
Tôi đột nhiên không thể biết liệu tôi đang lo lắng về vấn đề giữa chúng tôi hay là đang cảm thấy mệt mỏi với bản thân vì quá nhạy cảm nữa. Cũng đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn phải vật lộn với bản thân như một đứa trẻ thế này – tôi không biết tình trạng này bắt đầu từ lúc nào, sẽ là quá ích kỷ và vô liêm sỉ nếu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phương Mân.
Suy cho cùng, đại khái có một câu ngạn ngữ thế này – mộng vuông lỗ tròn*. Hai người không hợp nhau, cớ sao phải chen chúc ở chung một chỗ.
* 方枘圆凿 – mâu thuẫn nhau; không hợp nhau; nồi tròn vung méo úp sao cho vừa; trái ngược nhau, xung khắc, …
Đau đớn vẫn thường xuyên hành hạ tôi, nhất là ban đêm. Đôi khi cơn đau cũng không hẳn chỉ ở dạ dày, mà còn tấn công cả trái tim ở phía trên hai centimet.
Đương nhiên tôi cũng dám để cảm xúc của mình thăng trầm quá mình sợ sẽ ảnh hưởng đến dịch vị dạ dày. Vậy nên mỗi ngày tôi đều đặn uống rất nhiều loại thuốc, một trong số đó là thuốc an thần, đổ hết ra một lúc cũng đủ làm bàn tay rung động.
Chúng thường khiến tôi buồn ngủ trong một khoảng thời gian nhất định, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nhưng lại vô cùng muốn ói.
Thành thật mà nói, cảm giác này không tốt lắm. Thân thể khó chịu có thể dễ dàng khiến bạn bị tổn thương tinh thần, đặc biệt vào ban đêm khi ngôi nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng vọng của chính mình. Tôi thậm chí thường lẩm bẩm, hoặc là ngồi trên ban công trò chuyện cùng với một chậu hoa.
Bệnh nhân ốm yếu ấy mà, mấy việc nhỏ này hẳn là không nên nặng nề trách mắng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.