Chương 49
Thuận Tụng Thương Kỳ
27/03/2022
Trên đường về nhà, Thi Mân gần như đã hồi phục sức sống.
Tôi ngày đêm đảo lộn mãi đã thành quen, ngược lại cảm thấy một đêm không ngủ không có gì khó chịu. Nhưng đồng hồ sinh học của Thi Mân rất ổn định, hôm qua ngủ muộn nên vẫn còn rất buồn ngủ, vừa lên xe đã liền ngủ bù.
Xe lắc lư làm anh ấy tựa vào vai tôi.
Tôi nghĩ tối hôm qua và hôm nay ý thức anh ấy đều không rõ ràng lắm, nếu không anh sẽ không bình yên dựa sát tôi thế này.
Cứ như vậy đi từ trung tâm về Liễu Trấn, tôi nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nơi này thực sự rất đáng sống, núi non sông nước đẹp đẽ, chỉ cần điều kiện y tế có thể bắt kịp, đời này nếu cứ sống ở đây như vậy, cũng chưa hẳn là không thể.
Tôi bỏ ra thời gian tám năm leo trèo những ngọn núi cao hơn, cuối cùng lại chỉ nguyện ý về lại điểm ban đầu nhìn một chút.
Sau khi về nhà, Thi Mân vừa trách tôi chuyện nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ, vừa tiếp tục công việc phiên dịch của mình.
“Trước tiên không thể nghỉ một chút sao?” Tôi hơi bực bội, nhịn lắm mới không giật mấy xấp bản thảo kia đi.
Thi Mân cũng không ngẩng đầu lên, “Đã nói rồi, chỉ là mấy cơn đau thường ngày thôi, bây giờ không phải ổn rồi sao? Chưa kể tôi cũng có deadline mà, dịch không xong thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu tại sao trước đây khi tôi bận rộn anh ấy lại tức giận như vậy.
Không hẳn tức giận vì bản thân bị lạnh nhạt, mà là tức giận vì sao anh ấy có thể thờ ơ với sức khỏe của mình như vậy.
“Dịch không xong thì em giúp anh.” Tôi hít sâu một hơi, gắng hết sức tỏ ra ôn hòa, nói: “Anh chia cho em một ít.”
“Giọng văn của hai chúng ta không giống nhau, cậu không dịch thay được đâu.” Thi Mân nói.
“Vậy em giúp anh hiệu đính.”
“Cậu? Hiệu định?” Thi Mân đùa đùa, nói: “Cậu chắc chứ?”
Tôi gật gật đầu, chút tự tin này tôi vẫn có.
Dù rằng vốn tiếng Anh hồi Trung học không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, tiếng Anh thương mại rèn luyện cũng ra dáng lắm.
Thi Mân giống như là nén cười, cũng không nhiều lời, đưa một xấp giấy thật dày cho tôi, nói: “Được, vậy cậu thử một chút xem.”
Đương nhiên bé ngoan là tôi liền cầm lấy mang về nhà, thầm nghĩ rốt cuộc đã có thể giúp anh ấy làm chút gì đó, kết quả chết lặng ngay khi mở chúng ra.
Chỉ riêng tiêu đề đã có hai chỗ tôi đọc không hiểu, một loạt những từ đơn dài ngoằng, thật vất vả lấy điện thoại dò từ điển một hồi, mới phát hiện ra là thuật ngữ chuyên ngành ngôn ngữ học.
Đây là một tài liệu chuyên ngành ngôn ngữ học.
Tôi cảm thấy đau cả đầu, kiên trì so sánh từng câu từng chữ. Hành văn chuyên nghiệp so với ngôn ngữ nói hằng ngày hoàn toàn không giống nhau, tôi dường như đọc được mười câu liền phải tra từ vài lần. Một số từ khá đặc thù được sử dụng vô cùng chuyên nghiệp đến nỗi không thể tra được trên mạng, tôi chỉ có thể suy đoán dựa trên bản dịch tiếng Trung của Thi Mân.
Nào có ai hiệu đính như này đâu? Tôi chợt vỡ lẽ tại sao Thi Mân lại nén cười như vậy.
Nhưng anh ấy vẫn rất ôn nhu, biết tôi làm không được, cũng vẫn sẽ để tôi thử một lần. Sẽ không nói những lời khốn nạn như tôi, “anh không hiểu.”
Anh không hiểu.
Tôi trước đây sao có thể nói ra mấy lời này vậy trời?
Rốt cuộc tôi đã vô tình cứa bao nhiêu nhát dao cùn vậy. Tôi không dám nghĩ, lại không nhịn được suy nghĩ. Lúc trước tôi trách anh ấy lạnh nhạt rồi không hiểu này nọ, nhưng sao mình lại có thể dùng cách tệ hại hơn để tổn thương người khác và chính bản thân mình như vậy?
Tôi trằn trọc đến đêm mới chỉnh lý tạm ổn được một chương, ôm xấp giấy đi tìm anh ấy.
Ánh đèn không được sáng lắm, tôi nhìn thấy hai bóng người xuyên qua rèm cửa. Lý Nguyên lại tới.
Bọn họ giống như đang nói chuyện gì bí mật lắm, giọng nói đè nén rất thấp, tôi nghĩ không tiện nghe lắm, thế là chuẩn bị rời đi.
Ngay khi vừa định xoay người, tôi nghe thấy Lý Nguyên đột ngột nâng giọng, cứng nhắc hỏi: “Cho nên, lại là bởi vì cậu ta?”
Bước chân tôi dừng lại, nghe được Thi Mân nói: “Cậu đừng căng thẳng như vậy, không liên quan gì đến Phương Mân. Tôi đã quá lâu không ăn đồ ăn em ấy làm, không cẩn thận ăn thêm một chút, thật sự không có gì nghiêm trọng mà.”
“Không cẩn thận? Này thì có gì mà không cẩn thận, cậu ta làm cơm là tiệc bàn đào hay sao! Ăn nhiều một chút có thể trường sinh bất lão?” Lý Nguyễn vẫn như cũ rất kích động, “Em thiệt không hiểu nổi, Phương Mân vừa trở về là thầy liền đổ bệnh, còn không cho phép em nói nó, toàn thế giới này đều nợ nó à?”
Giọng điệu Thi Mân rất lạnh lùng, không nặng không nhẹ nói: “Lý Nguyên, đừng nói vậy.”
Giọng của Lý Nguyên lại trầm xuống, thực sự không nghe được, đại khái là hỏi Thi Mân rốt cuộc nghĩ thế nào, vân vân mây mây. Tôi cũng rất muốn nghe được câu trả lời của Thi Mân, mặc dù nghe lỏm người khác nói chuyện thế này thật tồi tệ, nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại được.
Cho nên tôi thật sự là khắc tinh hay sao?
Tôi thật sự sẽ khiến Thi Mân ngày càng đau khổ hơn sao?
Tôi rất muốn nghe chính miệng Thi Mân nói với tôi, không phải, không phải như vậy.
Nhưng Thi Mân không trực tiếp trả lời câu hỏi này, có vẻ như bắt đầu đánh Thái Cực. Anh ấy hỏi: “Lý Nguyên, nói đến chuyện này, đoạn thời gian trước cậu vẫn luôn liên lạc với Phương Mân, đúng không?”
Lý Nguyên không lên tiếng, cũng không biết là hắn gật đầu hay lắc đầu, Thi Mân tiếp tục truy hỏi: “Phòng ở cũng là cậu ta nhờ cậu thuê?”
Lý Nguyên hẳn là ngầm thừa nhận, Thi Mân thở dài nói: “Các cậu sao không nói sớm cho tôi biết? Tôi còn… hiểu lầm cậu ấy rất lâu.”
“Nhưng mà… Nếu như cậu ấy thật sự quan tâm thầy, việc nên làm hẳn là phải nhanh chóng quay về không phải sao? Thay vì làm mấy trò ngớ ngẩn thế này?”
Những lời Lý Nguyên nói làm tôi giận nghiến răng, nhưng tôi giống như mất đi năng lực hành động, vẫn đứng ngốc tại chỗ, thậm chí chẳng vội vàng xông vào giải thích cho mình một chút.
“Thầy Thi, quả thật lúc đầu là em được cậu ấy nhờ vả. Nhưng em thực sự muốn chăm sóc thầy. Thật sự, em đã lâu không còn coi thầy như bệnh nhân hay thầy giáo rồi. Em chỉ đơn thuần muốn chăm sóc thầy, không muốn thầy lại… ngã hai lần trên cùng một nơi như vậy.”
Cút mẹ mày đi cái gì mà ngã hai lần.
Tôi thật sự không ngờ tới phần tâm tư này của Lý Nguyên. Nhất thời không còn lý trí gì nữa, rụt chân chuẩn bị xông vào.
Giọng Thi Mân lúc này cất lên làm tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ấy nói: “Nhưng cậu thử suy nghĩ một chút, nếu như một ngọn lửa đã cháy trong tim cậu suốt tám năm, thì một ngày nào đó dù nó có tắt đi, tro tàn kia vẫn còn đó, sắc đen hay ánh lửa cũng sẽ không dễ mà xóa nhòa.
“Vậy bây giờ nó tắt rồi sao?”
“Tôi không biết.”
“Chờ lúc nào anh biết rồi có thể nói với em một tiếng được không?” Giọng Lý Nguyên đột nhiên trở nên rất ủy khuất, “Như em đã nói từ trước rồi đó, em đã tham dự kỳ thi tuyển chọn giáo viên và ở lại trường, thật ra đều là vì anh cả.”
Lý Nguyên dừng một lát: “Mặc dù lúc này nói thì có hơi giậu đổ bìm leo, nhưng em thật sự cảm thấy mình có thể chăm sóc anh tốt hơn Phương Mân. Vậy nên, khi nó tắt rồi, có thể cho em một cơ hội không? Không phải chỉ là một đám tro tàn thôi sao? Em còn nhiều thời gian, em có thể lau dọn sạch sẽ?”
Tôi cuối cùng cũng không có gõ cửa.
Bởi vì chính Thi Mân đã nói rằng: “Đương nhiên rồi. Cậu tốt như vậy, đương nhiên là có cơ hội rồi.”
Tôi che miệng, tận lực nén nước mắt chực trào.
Tôi nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Gió tạt ngang bên tai, bản thảo trong tay vang lên loạt xoạt, không bao lâu tôi liền cảm thấy kiệt sức, tim đập bình bịch run rẩy kịch liệt.
Tôi nhanh chóng ngừng lại, sợ tim này sẽ đình công. Nhìn lại, đã chạy cách xa nhà được vài cây số.
Những lời của Thi Mân vừa rồi tựa như liên tục phát lại văng vẳng bên tai tôi.
Có người kéo lỗ tai tôi ra, hét to vào trong:
Giống như một ngọn lửa.
Sẽ tắt đi.
Lưu lại một ít tro tàn.
Nếu có ngày đó.
Sẽ cho Lý Nguyên cơ hội.
Không kìm được nước mắt nữa rồi, tôi đứng nơi đầu gió, tuy sắp giao mùa nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh. Cuối cùng gió thổi đến tê buốt cả tay tôi mới phát hiện ra mình chỉ mặc một chiếc áo ngủ đã chạy ra ngoài.
Đúng rồi, vốn chỉ định đi tìm Thi Mân, không cần mặc quá nhiều, dù sao cũng gần như vậy mà.
Chúng tôi đã từng cách nhau rất gần, là quan hệ chỉ cần xoay người liền có thể hôn lấy nhau.
Nhưng tôi lại vẽ nên cả đại dương mênh mông cùng dải ngân hà vô tận giữa cả hai, hiện tại cách xa như vậy, tự làm tự chịu, tôi muốn từng chút từng chút một bơi về phía anh ấy. Nhưng tôi không dám chắc, đợi đến ngày tôi tiếp cận được anh, ngọn lửa có còn ở đó hay không.
Thật ghen tị với ngọn lửa bất tận xiết bao.
Tôi ngày đêm đảo lộn mãi đã thành quen, ngược lại cảm thấy một đêm không ngủ không có gì khó chịu. Nhưng đồng hồ sinh học của Thi Mân rất ổn định, hôm qua ngủ muộn nên vẫn còn rất buồn ngủ, vừa lên xe đã liền ngủ bù.
Xe lắc lư làm anh ấy tựa vào vai tôi.
Tôi nghĩ tối hôm qua và hôm nay ý thức anh ấy đều không rõ ràng lắm, nếu không anh sẽ không bình yên dựa sát tôi thế này.
Cứ như vậy đi từ trung tâm về Liễu Trấn, tôi nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nơi này thực sự rất đáng sống, núi non sông nước đẹp đẽ, chỉ cần điều kiện y tế có thể bắt kịp, đời này nếu cứ sống ở đây như vậy, cũng chưa hẳn là không thể.
Tôi bỏ ra thời gian tám năm leo trèo những ngọn núi cao hơn, cuối cùng lại chỉ nguyện ý về lại điểm ban đầu nhìn một chút.
Sau khi về nhà, Thi Mân vừa trách tôi chuyện nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ, vừa tiếp tục công việc phiên dịch của mình.
“Trước tiên không thể nghỉ một chút sao?” Tôi hơi bực bội, nhịn lắm mới không giật mấy xấp bản thảo kia đi.
Thi Mân cũng không ngẩng đầu lên, “Đã nói rồi, chỉ là mấy cơn đau thường ngày thôi, bây giờ không phải ổn rồi sao? Chưa kể tôi cũng có deadline mà, dịch không xong thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu tại sao trước đây khi tôi bận rộn anh ấy lại tức giận như vậy.
Không hẳn tức giận vì bản thân bị lạnh nhạt, mà là tức giận vì sao anh ấy có thể thờ ơ với sức khỏe của mình như vậy.
“Dịch không xong thì em giúp anh.” Tôi hít sâu một hơi, gắng hết sức tỏ ra ôn hòa, nói: “Anh chia cho em một ít.”
“Giọng văn của hai chúng ta không giống nhau, cậu không dịch thay được đâu.” Thi Mân nói.
“Vậy em giúp anh hiệu đính.”
“Cậu? Hiệu định?” Thi Mân đùa đùa, nói: “Cậu chắc chứ?”
Tôi gật gật đầu, chút tự tin này tôi vẫn có.
Dù rằng vốn tiếng Anh hồi Trung học không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, tiếng Anh thương mại rèn luyện cũng ra dáng lắm.
Thi Mân giống như là nén cười, cũng không nhiều lời, đưa một xấp giấy thật dày cho tôi, nói: “Được, vậy cậu thử một chút xem.”
Đương nhiên bé ngoan là tôi liền cầm lấy mang về nhà, thầm nghĩ rốt cuộc đã có thể giúp anh ấy làm chút gì đó, kết quả chết lặng ngay khi mở chúng ra.
Chỉ riêng tiêu đề đã có hai chỗ tôi đọc không hiểu, một loạt những từ đơn dài ngoằng, thật vất vả lấy điện thoại dò từ điển một hồi, mới phát hiện ra là thuật ngữ chuyên ngành ngôn ngữ học.
Đây là một tài liệu chuyên ngành ngôn ngữ học.
Tôi cảm thấy đau cả đầu, kiên trì so sánh từng câu từng chữ. Hành văn chuyên nghiệp so với ngôn ngữ nói hằng ngày hoàn toàn không giống nhau, tôi dường như đọc được mười câu liền phải tra từ vài lần. Một số từ khá đặc thù được sử dụng vô cùng chuyên nghiệp đến nỗi không thể tra được trên mạng, tôi chỉ có thể suy đoán dựa trên bản dịch tiếng Trung của Thi Mân.
Nào có ai hiệu đính như này đâu? Tôi chợt vỡ lẽ tại sao Thi Mân lại nén cười như vậy.
Nhưng anh ấy vẫn rất ôn nhu, biết tôi làm không được, cũng vẫn sẽ để tôi thử một lần. Sẽ không nói những lời khốn nạn như tôi, “anh không hiểu.”
Anh không hiểu.
Tôi trước đây sao có thể nói ra mấy lời này vậy trời?
Rốt cuộc tôi đã vô tình cứa bao nhiêu nhát dao cùn vậy. Tôi không dám nghĩ, lại không nhịn được suy nghĩ. Lúc trước tôi trách anh ấy lạnh nhạt rồi không hiểu này nọ, nhưng sao mình lại có thể dùng cách tệ hại hơn để tổn thương người khác và chính bản thân mình như vậy?
Tôi trằn trọc đến đêm mới chỉnh lý tạm ổn được một chương, ôm xấp giấy đi tìm anh ấy.
Ánh đèn không được sáng lắm, tôi nhìn thấy hai bóng người xuyên qua rèm cửa. Lý Nguyên lại tới.
Bọn họ giống như đang nói chuyện gì bí mật lắm, giọng nói đè nén rất thấp, tôi nghĩ không tiện nghe lắm, thế là chuẩn bị rời đi.
Ngay khi vừa định xoay người, tôi nghe thấy Lý Nguyên đột ngột nâng giọng, cứng nhắc hỏi: “Cho nên, lại là bởi vì cậu ta?”
Bước chân tôi dừng lại, nghe được Thi Mân nói: “Cậu đừng căng thẳng như vậy, không liên quan gì đến Phương Mân. Tôi đã quá lâu không ăn đồ ăn em ấy làm, không cẩn thận ăn thêm một chút, thật sự không có gì nghiêm trọng mà.”
“Không cẩn thận? Này thì có gì mà không cẩn thận, cậu ta làm cơm là tiệc bàn đào hay sao! Ăn nhiều một chút có thể trường sinh bất lão?” Lý Nguyễn vẫn như cũ rất kích động, “Em thiệt không hiểu nổi, Phương Mân vừa trở về là thầy liền đổ bệnh, còn không cho phép em nói nó, toàn thế giới này đều nợ nó à?”
Giọng điệu Thi Mân rất lạnh lùng, không nặng không nhẹ nói: “Lý Nguyên, đừng nói vậy.”
Giọng của Lý Nguyên lại trầm xuống, thực sự không nghe được, đại khái là hỏi Thi Mân rốt cuộc nghĩ thế nào, vân vân mây mây. Tôi cũng rất muốn nghe được câu trả lời của Thi Mân, mặc dù nghe lỏm người khác nói chuyện thế này thật tồi tệ, nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại được.
Cho nên tôi thật sự là khắc tinh hay sao?
Tôi thật sự sẽ khiến Thi Mân ngày càng đau khổ hơn sao?
Tôi rất muốn nghe chính miệng Thi Mân nói với tôi, không phải, không phải như vậy.
Nhưng Thi Mân không trực tiếp trả lời câu hỏi này, có vẻ như bắt đầu đánh Thái Cực. Anh ấy hỏi: “Lý Nguyên, nói đến chuyện này, đoạn thời gian trước cậu vẫn luôn liên lạc với Phương Mân, đúng không?”
Lý Nguyên không lên tiếng, cũng không biết là hắn gật đầu hay lắc đầu, Thi Mân tiếp tục truy hỏi: “Phòng ở cũng là cậu ta nhờ cậu thuê?”
Lý Nguyên hẳn là ngầm thừa nhận, Thi Mân thở dài nói: “Các cậu sao không nói sớm cho tôi biết? Tôi còn… hiểu lầm cậu ấy rất lâu.”
“Nhưng mà… Nếu như cậu ấy thật sự quan tâm thầy, việc nên làm hẳn là phải nhanh chóng quay về không phải sao? Thay vì làm mấy trò ngớ ngẩn thế này?”
Những lời Lý Nguyên nói làm tôi giận nghiến răng, nhưng tôi giống như mất đi năng lực hành động, vẫn đứng ngốc tại chỗ, thậm chí chẳng vội vàng xông vào giải thích cho mình một chút.
“Thầy Thi, quả thật lúc đầu là em được cậu ấy nhờ vả. Nhưng em thực sự muốn chăm sóc thầy. Thật sự, em đã lâu không còn coi thầy như bệnh nhân hay thầy giáo rồi. Em chỉ đơn thuần muốn chăm sóc thầy, không muốn thầy lại… ngã hai lần trên cùng một nơi như vậy.”
Cút mẹ mày đi cái gì mà ngã hai lần.
Tôi thật sự không ngờ tới phần tâm tư này của Lý Nguyên. Nhất thời không còn lý trí gì nữa, rụt chân chuẩn bị xông vào.
Giọng Thi Mân lúc này cất lên làm tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ấy nói: “Nhưng cậu thử suy nghĩ một chút, nếu như một ngọn lửa đã cháy trong tim cậu suốt tám năm, thì một ngày nào đó dù nó có tắt đi, tro tàn kia vẫn còn đó, sắc đen hay ánh lửa cũng sẽ không dễ mà xóa nhòa.
“Vậy bây giờ nó tắt rồi sao?”
“Tôi không biết.”
“Chờ lúc nào anh biết rồi có thể nói với em một tiếng được không?” Giọng Lý Nguyên đột nhiên trở nên rất ủy khuất, “Như em đã nói từ trước rồi đó, em đã tham dự kỳ thi tuyển chọn giáo viên và ở lại trường, thật ra đều là vì anh cả.”
Lý Nguyên dừng một lát: “Mặc dù lúc này nói thì có hơi giậu đổ bìm leo, nhưng em thật sự cảm thấy mình có thể chăm sóc anh tốt hơn Phương Mân. Vậy nên, khi nó tắt rồi, có thể cho em một cơ hội không? Không phải chỉ là một đám tro tàn thôi sao? Em còn nhiều thời gian, em có thể lau dọn sạch sẽ?”
Tôi cuối cùng cũng không có gõ cửa.
Bởi vì chính Thi Mân đã nói rằng: “Đương nhiên rồi. Cậu tốt như vậy, đương nhiên là có cơ hội rồi.”
Tôi che miệng, tận lực nén nước mắt chực trào.
Tôi nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Gió tạt ngang bên tai, bản thảo trong tay vang lên loạt xoạt, không bao lâu tôi liền cảm thấy kiệt sức, tim đập bình bịch run rẩy kịch liệt.
Tôi nhanh chóng ngừng lại, sợ tim này sẽ đình công. Nhìn lại, đã chạy cách xa nhà được vài cây số.
Những lời của Thi Mân vừa rồi tựa như liên tục phát lại văng vẳng bên tai tôi.
Có người kéo lỗ tai tôi ra, hét to vào trong:
Giống như một ngọn lửa.
Sẽ tắt đi.
Lưu lại một ít tro tàn.
Nếu có ngày đó.
Sẽ cho Lý Nguyên cơ hội.
Không kìm được nước mắt nữa rồi, tôi đứng nơi đầu gió, tuy sắp giao mùa nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh. Cuối cùng gió thổi đến tê buốt cả tay tôi mới phát hiện ra mình chỉ mặc một chiếc áo ngủ đã chạy ra ngoài.
Đúng rồi, vốn chỉ định đi tìm Thi Mân, không cần mặc quá nhiều, dù sao cũng gần như vậy mà.
Chúng tôi đã từng cách nhau rất gần, là quan hệ chỉ cần xoay người liền có thể hôn lấy nhau.
Nhưng tôi lại vẽ nên cả đại dương mênh mông cùng dải ngân hà vô tận giữa cả hai, hiện tại cách xa như vậy, tự làm tự chịu, tôi muốn từng chút từng chút một bơi về phía anh ấy. Nhưng tôi không dám chắc, đợi đến ngày tôi tiếp cận được anh, ngọn lửa có còn ở đó hay không.
Thật ghen tị với ngọn lửa bất tận xiết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.