Chương 56
Thuận Tụng Thương Kỳ
27/03/2022
Cuộc
sống cứ như vậy thoải mái trôi qua, trên trấn dù sao cũng ít người, hai
chúng tôi lại thường xuyên cùng ra cùng vào, không tránh khỏi sẽ bị nhận ra.
Người khác thì không sao, có một lần tôi bị mẹ mình bắt gặp.
Bà đang bế đứa trẻ trên tay, vừa cười vừa đùa với nó.
Tôi nhanh chóng tránh đi, đáng tiếc quá muộn rồi, bà liếc mắt liền thấy tôi, sau đó đứng sững sờ ở đó. Qua hồi lâu, mới giao đứa nhỏ cho ông chủ tiệm sách gần đó.
“Mân Mân?” Bà gọi tôi lại.
Tôi không dám ngừng lại, nhưng Thi Mân lại dừng lại trước.
Tôi chắc chắn rằng lúc Thi Mân nhìn tôi anh ấy không bị ngăn cản, rất mạnh dạn và thẳng thắn.
“Con sao lại…. trở về…..” Mẹ tôi nói cũng không còn lưu loát, kinh ngạc bao phủ trong ánh mắt, “Con không phải nói kiếp này sẽ không bao giờ trở lại hay sao….”
Tôi vẫn ấp úng mãi.
Đúng vậy, tôi từng nói câu này, chính vào lần trở về ngày đó. Cha tôi nói muốn tiếp tục mang tôi đến phòng khám bệnh, đến khi nào chữa khỏi mới thôi.
Lúc tôi công khai với người nhà hồi Trung học liền bị cha tôi lôi đi phòng khám bệnh tiến hành trị liệu tâm lý. Mấy tuần ở trong đó đều bị điện giật, bị thúc cho nôn mửa, bị ép tiến hành giải mẫn cảm, … Đến nỗi một thời gian dài sau đó tôi cũng không dám gặp Thi Mân vì di chứng của những đợt trị liệu khủng khiếp này.
Là mẹ tôi cầu xin cha đón tôi từ nơi đó ra ngoài.
Khoảng thời gian đó tôi ăn gì cũng đều sẽ nôn, cân nặng sụt giảm nhanh chóng, mẹ tôi liền thay đổi sang nấu thức ăn lỏng, mãi đến khi thấy tôi có thể ăn chút thức ăn bán lỏng thì lại thêm vào một số món ăn tôi thích.
Về sau tôi bị cha mém chút nữa đánh gãy một chân, đứt quãng phải nằm viện, vẫn luôn là mẹ tôi ở bên giường chăm sóc.
Nhưng tôi cũng không bao giờ về nhà nữa. Cha tôi hỏi người đó là ai, tôi có chết cũng không nói, ông ấy muốn cắt đứt, nhưng tôi chết cũng không cắt đứt, ông liền cắt mất sinh hoạt phí của tôi. Sau khi tôi lên đại học, bọn họ cũng có em bé mới, mãi đến sau khi tôi mang offer trở về nhà, bọn họ cũng không thể tha thứ cho tôi.
Khi đó, Thi Mân nói với tôi, xe buýt ở Liễu Trấn khai bánh vào mùa xuân.
Anh ấy không biết rằng trước khi mùa xuân đến, tôi ở chính nhà mình ăn bao nhiêu trận đòn.
Khi đó bọn họ mới có em bé, còn đang quấn tã lót, vẫn mê man ngủ say. Cái nôi so với lúc tôi còn nhỏ hiện đại hơn nhiều, là thiết kế có thể tùy chỉnh nhiệt độ.
Mà tôi thì quỳ trên mặt đất, để cha tôi dùng lưng ghế nện từng phát xuống người.
Tôi vẫn không chia tay được với “kẻ đồi bại dụ dỗ trẻ vị thành niên” như họ mong muốn, ngược lại thoáng cái đã rất nhiều năm trôi qua. Khi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã kiên quyết nói rằng đời này sẽ không bao giờ quay lại Liễu Trấn nữa.
Sau này, tôi và người yêu của mình vẫn là phải chia tay, và tôi vẫn là quay về Liễu Trấn.
Thấy không, cuộc sống kỳ diệu nhường nào. Những điều bạn cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra sẽ luôn khiến bạn bất ngờ theo những cách mà bạn không ngờ tới.
Bây giờ điều duy nhất tôi dám khẳng định là Thi Mân nói không sao, xe buýt ở Liễu Trấn khai bánh vào mùa xuân.
Mẹ cứ thế đi về phía tôi, tay bà run rẩy kịch liệt. Bà giơ tay lên muốn chạm vào tôi, lại sợ sẽ dọa tôi bỏ chạy, cuối cùng chỉ khựng lại trong không khí.
Nếu là bình thường tôi thật sự cũng không sợ hãi đến vậy, nhưng lúc này Thi Mân đang ở bên cạnh.
Nhiều năm như vậy, cho dù đã đoạn tuyệt quan hệ thì tôi vẫn giấu kín quan hệ của cả hai, chính vì sợ liên lụy tới anh ấy.
“Con…. Đúng vậy, con về rồi.”
Thực ra tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Thành thật mà nói thì bọn họ nuôi tôi lớn, yêu thương tôi gần mười tám năm, nhưng tôi lại cứ như vậy mà biến mất, thậm chí quay về Liễu Trấn cũng không ghé lại chào hỏi một lời. Tôi sa đọa, bất hiếu, khó mà được tha thứ. Đây cũng là một trong những ngàn vạn tội ác mà tôi phạm phải.
“Con xin lỗi, mẹ.”
Một tiếng “mẹ” này làm bà khóc dữ dội, nhưng dù sao cũng đang ở trên đường cái, bà hơi nén nhịn, kéo tôi đến một góc yên tĩnh trong hẻm nhỏ.
Bà hết lòng nói chuyện với tôi, hoàn toàn không chú ý đến Thi Mân bên cạnh. Mà lúc này Thi Mân đi theo, có lẽ là sợ tôi xảy ra chuyện, đứng đằng sau cách không đến mười bước chân.
“Con làm sao……. Trở về cũng không nói một tiếng vậy hả?” Mẹ tôi lau mặt, thực sự đánh giá tôi một lúc, cũng không cao lên nhìn lắm, mà trắng ra rồi. Ở bên ngoài sống thế nào?”
Bà nghẹn ngào khóc làm tôi cũng rất muốn khóc.
“Rất tốt”, tôi sờ sờ mũi, “Thật xin lỗi mẹ, con trở về sợ ba nhìn mình lại phiền lòng nên không có quay lại tìm hai người.”
“Nói cái gì thế, đã nhiều năm như vậy, lão có giận đến mấy thì sớm cũng nên dẹp đi!” Bà xông tới ôm lấy tôi, dùng lòng bàn tay đầy vết chai xoa xoa tay tôi, “Con cùng mẹ trở về có được hay không?”
Có thể là nhìn ra tôi thoáng do dự, mẹ tôi nói tiếp: “Mân Mân…. Mẹ rất nhớ con.”
Tôi nhịn không được khóc thành tiếng, liên tục xin lỗi mẹ, “Đời này, con thực sự có lỗi với mẹ.”
Đáng tiếc Phương Mân này chỉ có một, nếu quả như thật có kiếp sau, không biết mất bao lâu mới có thể bù đắp nổi tất thảy sai lầm kiếp này.
Dù sao bây giờ con chắc là ở một mình đúng không? Con về nhà xin lỗi cha một chút, rồi ngoan ngoãn kết hôn, sau này để ổng có đứa cháu trai mà bồng.”
Mẹ tôi sụt sùi khóc, nghẹn ngào, tôi thực sự không chịu nổi bà khóc thành thế này, vươn tay vỗ vỗ vai bà.
Trước đây bà khá mảnh mai, mãi đến khi tôi học mười hai, cũng chỉ mới chín mươi cân (tầm 45kg). Đứa bé mới thế mà làm dáng người bà thay đổi, rõ ràng trông phú quý hơn trước.
Bà đang già đi, nhưng trong những năm già đi trông thấy này, tôi lại không dự phần vào cuộc sống của bà ấy. Chỉ có vài lời quan tâm mỗi dịp lễ cùng dòng tiền chuyển khoản trong thẻ ngân hàng.
“Con xin lỗi…” Tôi tiếp tục nói xin lỗi.
Bà nghi hoặc hỏi, “Sao lại nói vậy?”
Tôi nói với bà mặc dù bây giờ mình đang một mình, nhưng có lẽ sớm thôi cũng không phải như vậy nữa.
“Sớm thôi không phải? Ý con là sao?” Mẹ tôi hỏi.
Giọng nói kia mang theo sự cảnh giác, mặc dù nước mắt vẫn cứng ngắc chảy xuống, nhưng bà xem ra cực kỳ khó chịu, phảng phất nhớ về chuyện cũ thương tâm nào đó.
“Con đừng nói là… Còn dây dưa với người lúc trước?” Bà đột nhiên lên giọng, không còn lo lắng đang ở bên ngoài, liền đẩy tôi ra, “còn có phải thằng ngốc hay không? Đã nhiều năm như vậy! Mày còn muốn vì một thằng đàn ông mà đoạn tuyệt với gia đình bao nhiêu năm nữa đây!”
Tôi chỉ có thể tiếp tục nói lời xin lỗi, lại lần nữa ôm lấy bà, khuyên bà đừng kích động như vậy.
Nhưng bà cho tôi một cái bạt tai, vẫn khóc như cũ, cuối cùng cả người đều ngã xuống.
Tôi vội vàng đến đỡ, sức nặng toàn cơ thể dồn lên tay tôi, gần như chẳng đỡ nỗi bà ấy.
“Vậy mày về Liễu Trấn…. Không phải là vì về thăm nhà một chút, là vì….. thằng kia, có đúng không?”
Tôi muốn nói thật ra ngày đó lúc ngắm pháo hoa tôi đã nhìn thấy họ. Tôi muốn đến chào hỏi, thế nhưng hình ảnh một nhà ba người bọn họ quá hoàn hảo, mà đứa bé kia…. cũng đã hiểu chuyện không ít. Tôi rất sợ trước mặt nhiều người khiến bọn họ khó xử.
Về sau lại càng không có can đảm trở về. Chính tôi ở đây cũng còn sứt đầu mẻ trán, việc gì cũng xử lý không tốt, công việc chẳng có, người yêu cũng không, tôi nào còn có mặt mũi trở về.
Nhưng những lời này tôi không cách nào giải thích cho mẹ cả, nói ra bất quá lại đổi thêm vài giọt nước mắt mà thôi.
Thế là tôi chỉ đứng tại chỗ, mặc cho bà mắng chửi, đánh tôi, chịu đựng chính là như vậy, có gãy răng thì cũng có thể nuốt thẳng vào bụng.
“Con xin lỗi…. Con…”
Tôi còn chưa nói hết, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay vươn đến bên cạnh.
Thi Mân vọt lên trước tôi.
Giọng điệu của anh ấy không kiêu ngạo, không tự ti, tôi nhìn anh ấy, cảm thấy người đàn ông tôi yêu nhiều năm như vậy thật sự rất có mị lực.
“Dì ơi, chào dì, con là Thi Mân.” Anh nói.
Mẹ tôi lúc này mới nhận ra còn có người ngoài ở đây, lập tức lấy tay lau mặt, khó khăn điều chỉnh lại tông giọng, nhìn anh ấy nói: “Tôi biết, thầy Thi, tôi biết thầy mà.”
Tôi sợ bà sẽ nặng lời, liền nhanh chóng ngăn ở trước mặt Thi Mân.
Động tác của tôi có lẽ là nhanh quá, tựa như đã thành thói quen và khắc sâu vào tim. Mà bà nhìn rồi cũng lập tức hiểu ra, “người đàn ông” trong miệng tôi rốt cuộc là ai.
Sau khi mẹ tôi kịp phản ứng lại, nước mặt tuôn rơi càng dữ dội, trên mặt đã hoàn toàn ướt sũng, nhưng bà vẫn dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ xác nhận cùng tôi, “Là cậu ta sao?”
Tôi không dám nói gì, Thi Mân lại khẽ gật đầu. Mẹ tôi chắc là bị chọc giận quá đến bật cười, vừa khóc vừa cười lạnh, hỏi: “Mày giấu tụi tao, bỏ nhà ra đi, đoạn tuyệt quan hệ với bọn tao, lại là vì một người ở ngay cửa nhà sao?”
Bà lại cho tôi một cái bạt tai.
Tôi nhìn bà bắt đầu sụp đổ, rơi lệ, đứng trên đường mắng chửi tôi, mắng Thi Mân.
Tôi tới kéo bà, trấn an bà. Nhưng bà hoàn toàn như chẳng còn tỉnh táo nữa, nhìn tôi như một kẻ đã chết.
Trên đường cũng không nhiều người lắm, chỉ có vài người tò mò đứng bên kia nhìn sang. Nhưng ồn ào như vậy cũng rất khó coi. Tôi vẫn không dám nói gì, sợ lại thu hút nhiều người dừng chân hơn, khiến Thi Mân phải mất mặt.
“Cậu còn có tâm hay không hả! Cậu là thầy giáo mà!” Mẹ tôi phun một ngụm nước bọt về phía Thi Mân, tôi cũng không cản kịp.
“Nó lúc đó đã bao lớn đâu! Thật uổng công tôi còn cảm ơn cậu! Trước giờ không ngờ cậu có tâm tư này!”
“Loại người như cậu còn tư cách làm thầy hay sao? Tôi thấy cậu là muốn lên lớp câu dẫn nam sinh trẻ người có đúng không! Cậu ngã bệnh rồi đúng không? Quả báo cả đấy!”
Thi Mân chỉ thở dài, không nói một lời đáp trả những vũ nhục kia.
“Đủ rồi!” Tôi hét lên ôm ấy bà, van xin bà đừng nói nữa, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, là con! Đều tại con! Con chủ động quấn lấy anh ấy, con không biết xấu hổ, con làm khổ anh ấy, đều là lỗi của con!”
“Mày là thằng không biết xấu hổ!” Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy tôi ra, tát tôi phát nữa, “Nghĩ mình tốt lành rồi hả? Tự hào lắm rồi phải không? Chỉ vì một thằng đàn ông như này!”
Tôi bị đánh ù cả tai. Bà cũng không biết lấy sức lực ở đâu, vùng thoát khỏi tôi, liền muốn đến gần Thi Mân.
“Mẹ!” Tôi nghiêng người chắn đi tay của bà, kết quả lao đến quá mạnh liền đập thẳng vào tường.
Phút chốc nổi cả đom đóm mắt, tôi cảm thấy ù tai nghiêm trọng hơn, nhịp tim cũng thình thịch thình thịch tăng tốc.
“Được, mày vì nó, không cần tụi tao có phải không?” Bà cười khổ, vừa khóc vừa la lớn, trước đây tao không nên xin ba mày rước mày trở về!”
Lúc rời đi bước chân bà đều bất ổn, lảo đảo ra khỏi ngõ nhỏ, vừa đi vừa lau nước mắt.
Tôi nhìn theo bóng lưng của bà, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Từng cơn đau trong nháy mắt lũ lượt ập tới, tôi cảm thấy hít thở không thông, ban đầu chỉ hoa mắt chóng mặt, về sau thì trời đầy đều quay cuồng rồi. Mà tim này đây dường như cũng không kham nổi gánh nặng, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng nó nảy lên rất nhanh, kèm theo âm thanh vô cùng nặng nề.
Tim quặn đau đến mức tôi ngồm xổm xuống, sau đó trước mắt tối sầm lại… Thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ nơi mặt đất thì đã mất đi ý thức.
Người khác thì không sao, có một lần tôi bị mẹ mình bắt gặp.
Bà đang bế đứa trẻ trên tay, vừa cười vừa đùa với nó.
Tôi nhanh chóng tránh đi, đáng tiếc quá muộn rồi, bà liếc mắt liền thấy tôi, sau đó đứng sững sờ ở đó. Qua hồi lâu, mới giao đứa nhỏ cho ông chủ tiệm sách gần đó.
“Mân Mân?” Bà gọi tôi lại.
Tôi không dám ngừng lại, nhưng Thi Mân lại dừng lại trước.
Tôi chắc chắn rằng lúc Thi Mân nhìn tôi anh ấy không bị ngăn cản, rất mạnh dạn và thẳng thắn.
“Con sao lại…. trở về…..” Mẹ tôi nói cũng không còn lưu loát, kinh ngạc bao phủ trong ánh mắt, “Con không phải nói kiếp này sẽ không bao giờ trở lại hay sao….”
Tôi vẫn ấp úng mãi.
Đúng vậy, tôi từng nói câu này, chính vào lần trở về ngày đó. Cha tôi nói muốn tiếp tục mang tôi đến phòng khám bệnh, đến khi nào chữa khỏi mới thôi.
Lúc tôi công khai với người nhà hồi Trung học liền bị cha tôi lôi đi phòng khám bệnh tiến hành trị liệu tâm lý. Mấy tuần ở trong đó đều bị điện giật, bị thúc cho nôn mửa, bị ép tiến hành giải mẫn cảm, … Đến nỗi một thời gian dài sau đó tôi cũng không dám gặp Thi Mân vì di chứng của những đợt trị liệu khủng khiếp này.
Là mẹ tôi cầu xin cha đón tôi từ nơi đó ra ngoài.
Khoảng thời gian đó tôi ăn gì cũng đều sẽ nôn, cân nặng sụt giảm nhanh chóng, mẹ tôi liền thay đổi sang nấu thức ăn lỏng, mãi đến khi thấy tôi có thể ăn chút thức ăn bán lỏng thì lại thêm vào một số món ăn tôi thích.
Về sau tôi bị cha mém chút nữa đánh gãy một chân, đứt quãng phải nằm viện, vẫn luôn là mẹ tôi ở bên giường chăm sóc.
Nhưng tôi cũng không bao giờ về nhà nữa. Cha tôi hỏi người đó là ai, tôi có chết cũng không nói, ông ấy muốn cắt đứt, nhưng tôi chết cũng không cắt đứt, ông liền cắt mất sinh hoạt phí của tôi. Sau khi tôi lên đại học, bọn họ cũng có em bé mới, mãi đến sau khi tôi mang offer trở về nhà, bọn họ cũng không thể tha thứ cho tôi.
Khi đó, Thi Mân nói với tôi, xe buýt ở Liễu Trấn khai bánh vào mùa xuân.
Anh ấy không biết rằng trước khi mùa xuân đến, tôi ở chính nhà mình ăn bao nhiêu trận đòn.
Khi đó bọn họ mới có em bé, còn đang quấn tã lót, vẫn mê man ngủ say. Cái nôi so với lúc tôi còn nhỏ hiện đại hơn nhiều, là thiết kế có thể tùy chỉnh nhiệt độ.
Mà tôi thì quỳ trên mặt đất, để cha tôi dùng lưng ghế nện từng phát xuống người.
Tôi vẫn không chia tay được với “kẻ đồi bại dụ dỗ trẻ vị thành niên” như họ mong muốn, ngược lại thoáng cái đã rất nhiều năm trôi qua. Khi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã kiên quyết nói rằng đời này sẽ không bao giờ quay lại Liễu Trấn nữa.
Sau này, tôi và người yêu của mình vẫn là phải chia tay, và tôi vẫn là quay về Liễu Trấn.
Thấy không, cuộc sống kỳ diệu nhường nào. Những điều bạn cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra sẽ luôn khiến bạn bất ngờ theo những cách mà bạn không ngờ tới.
Bây giờ điều duy nhất tôi dám khẳng định là Thi Mân nói không sao, xe buýt ở Liễu Trấn khai bánh vào mùa xuân.
Mẹ cứ thế đi về phía tôi, tay bà run rẩy kịch liệt. Bà giơ tay lên muốn chạm vào tôi, lại sợ sẽ dọa tôi bỏ chạy, cuối cùng chỉ khựng lại trong không khí.
Nếu là bình thường tôi thật sự cũng không sợ hãi đến vậy, nhưng lúc này Thi Mân đang ở bên cạnh.
Nhiều năm như vậy, cho dù đã đoạn tuyệt quan hệ thì tôi vẫn giấu kín quan hệ của cả hai, chính vì sợ liên lụy tới anh ấy.
“Con…. Đúng vậy, con về rồi.”
Thực ra tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Thành thật mà nói thì bọn họ nuôi tôi lớn, yêu thương tôi gần mười tám năm, nhưng tôi lại cứ như vậy mà biến mất, thậm chí quay về Liễu Trấn cũng không ghé lại chào hỏi một lời. Tôi sa đọa, bất hiếu, khó mà được tha thứ. Đây cũng là một trong những ngàn vạn tội ác mà tôi phạm phải.
“Con xin lỗi, mẹ.”
Một tiếng “mẹ” này làm bà khóc dữ dội, nhưng dù sao cũng đang ở trên đường cái, bà hơi nén nhịn, kéo tôi đến một góc yên tĩnh trong hẻm nhỏ.
Bà hết lòng nói chuyện với tôi, hoàn toàn không chú ý đến Thi Mân bên cạnh. Mà lúc này Thi Mân đi theo, có lẽ là sợ tôi xảy ra chuyện, đứng đằng sau cách không đến mười bước chân.
“Con làm sao……. Trở về cũng không nói một tiếng vậy hả?” Mẹ tôi lau mặt, thực sự đánh giá tôi một lúc, cũng không cao lên nhìn lắm, mà trắng ra rồi. Ở bên ngoài sống thế nào?”
Bà nghẹn ngào khóc làm tôi cũng rất muốn khóc.
“Rất tốt”, tôi sờ sờ mũi, “Thật xin lỗi mẹ, con trở về sợ ba nhìn mình lại phiền lòng nên không có quay lại tìm hai người.”
“Nói cái gì thế, đã nhiều năm như vậy, lão có giận đến mấy thì sớm cũng nên dẹp đi!” Bà xông tới ôm lấy tôi, dùng lòng bàn tay đầy vết chai xoa xoa tay tôi, “Con cùng mẹ trở về có được hay không?”
Có thể là nhìn ra tôi thoáng do dự, mẹ tôi nói tiếp: “Mân Mân…. Mẹ rất nhớ con.”
Tôi nhịn không được khóc thành tiếng, liên tục xin lỗi mẹ, “Đời này, con thực sự có lỗi với mẹ.”
Đáng tiếc Phương Mân này chỉ có một, nếu quả như thật có kiếp sau, không biết mất bao lâu mới có thể bù đắp nổi tất thảy sai lầm kiếp này.
Dù sao bây giờ con chắc là ở một mình đúng không? Con về nhà xin lỗi cha một chút, rồi ngoan ngoãn kết hôn, sau này để ổng có đứa cháu trai mà bồng.”
Mẹ tôi sụt sùi khóc, nghẹn ngào, tôi thực sự không chịu nổi bà khóc thành thế này, vươn tay vỗ vỗ vai bà.
Trước đây bà khá mảnh mai, mãi đến khi tôi học mười hai, cũng chỉ mới chín mươi cân (tầm 45kg). Đứa bé mới thế mà làm dáng người bà thay đổi, rõ ràng trông phú quý hơn trước.
Bà đang già đi, nhưng trong những năm già đi trông thấy này, tôi lại không dự phần vào cuộc sống của bà ấy. Chỉ có vài lời quan tâm mỗi dịp lễ cùng dòng tiền chuyển khoản trong thẻ ngân hàng.
“Con xin lỗi…” Tôi tiếp tục nói xin lỗi.
Bà nghi hoặc hỏi, “Sao lại nói vậy?”
Tôi nói với bà mặc dù bây giờ mình đang một mình, nhưng có lẽ sớm thôi cũng không phải như vậy nữa.
“Sớm thôi không phải? Ý con là sao?” Mẹ tôi hỏi.
Giọng nói kia mang theo sự cảnh giác, mặc dù nước mắt vẫn cứng ngắc chảy xuống, nhưng bà xem ra cực kỳ khó chịu, phảng phất nhớ về chuyện cũ thương tâm nào đó.
“Con đừng nói là… Còn dây dưa với người lúc trước?” Bà đột nhiên lên giọng, không còn lo lắng đang ở bên ngoài, liền đẩy tôi ra, “còn có phải thằng ngốc hay không? Đã nhiều năm như vậy! Mày còn muốn vì một thằng đàn ông mà đoạn tuyệt với gia đình bao nhiêu năm nữa đây!”
Tôi chỉ có thể tiếp tục nói lời xin lỗi, lại lần nữa ôm lấy bà, khuyên bà đừng kích động như vậy.
Nhưng bà cho tôi một cái bạt tai, vẫn khóc như cũ, cuối cùng cả người đều ngã xuống.
Tôi vội vàng đến đỡ, sức nặng toàn cơ thể dồn lên tay tôi, gần như chẳng đỡ nỗi bà ấy.
“Vậy mày về Liễu Trấn…. Không phải là vì về thăm nhà một chút, là vì….. thằng kia, có đúng không?”
Tôi muốn nói thật ra ngày đó lúc ngắm pháo hoa tôi đã nhìn thấy họ. Tôi muốn đến chào hỏi, thế nhưng hình ảnh một nhà ba người bọn họ quá hoàn hảo, mà đứa bé kia…. cũng đã hiểu chuyện không ít. Tôi rất sợ trước mặt nhiều người khiến bọn họ khó xử.
Về sau lại càng không có can đảm trở về. Chính tôi ở đây cũng còn sứt đầu mẻ trán, việc gì cũng xử lý không tốt, công việc chẳng có, người yêu cũng không, tôi nào còn có mặt mũi trở về.
Nhưng những lời này tôi không cách nào giải thích cho mẹ cả, nói ra bất quá lại đổi thêm vài giọt nước mắt mà thôi.
Thế là tôi chỉ đứng tại chỗ, mặc cho bà mắng chửi, đánh tôi, chịu đựng chính là như vậy, có gãy răng thì cũng có thể nuốt thẳng vào bụng.
“Con xin lỗi…. Con…”
Tôi còn chưa nói hết, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay vươn đến bên cạnh.
Thi Mân vọt lên trước tôi.
Giọng điệu của anh ấy không kiêu ngạo, không tự ti, tôi nhìn anh ấy, cảm thấy người đàn ông tôi yêu nhiều năm như vậy thật sự rất có mị lực.
“Dì ơi, chào dì, con là Thi Mân.” Anh nói.
Mẹ tôi lúc này mới nhận ra còn có người ngoài ở đây, lập tức lấy tay lau mặt, khó khăn điều chỉnh lại tông giọng, nhìn anh ấy nói: “Tôi biết, thầy Thi, tôi biết thầy mà.”
Tôi sợ bà sẽ nặng lời, liền nhanh chóng ngăn ở trước mặt Thi Mân.
Động tác của tôi có lẽ là nhanh quá, tựa như đã thành thói quen và khắc sâu vào tim. Mà bà nhìn rồi cũng lập tức hiểu ra, “người đàn ông” trong miệng tôi rốt cuộc là ai.
Sau khi mẹ tôi kịp phản ứng lại, nước mặt tuôn rơi càng dữ dội, trên mặt đã hoàn toàn ướt sũng, nhưng bà vẫn dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ xác nhận cùng tôi, “Là cậu ta sao?”
Tôi không dám nói gì, Thi Mân lại khẽ gật đầu. Mẹ tôi chắc là bị chọc giận quá đến bật cười, vừa khóc vừa cười lạnh, hỏi: “Mày giấu tụi tao, bỏ nhà ra đi, đoạn tuyệt quan hệ với bọn tao, lại là vì một người ở ngay cửa nhà sao?”
Bà lại cho tôi một cái bạt tai.
Tôi nhìn bà bắt đầu sụp đổ, rơi lệ, đứng trên đường mắng chửi tôi, mắng Thi Mân.
Tôi tới kéo bà, trấn an bà. Nhưng bà hoàn toàn như chẳng còn tỉnh táo nữa, nhìn tôi như một kẻ đã chết.
Trên đường cũng không nhiều người lắm, chỉ có vài người tò mò đứng bên kia nhìn sang. Nhưng ồn ào như vậy cũng rất khó coi. Tôi vẫn không dám nói gì, sợ lại thu hút nhiều người dừng chân hơn, khiến Thi Mân phải mất mặt.
“Cậu còn có tâm hay không hả! Cậu là thầy giáo mà!” Mẹ tôi phun một ngụm nước bọt về phía Thi Mân, tôi cũng không cản kịp.
“Nó lúc đó đã bao lớn đâu! Thật uổng công tôi còn cảm ơn cậu! Trước giờ không ngờ cậu có tâm tư này!”
“Loại người như cậu còn tư cách làm thầy hay sao? Tôi thấy cậu là muốn lên lớp câu dẫn nam sinh trẻ người có đúng không! Cậu ngã bệnh rồi đúng không? Quả báo cả đấy!”
Thi Mân chỉ thở dài, không nói một lời đáp trả những vũ nhục kia.
“Đủ rồi!” Tôi hét lên ôm ấy bà, van xin bà đừng nói nữa, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, là con! Đều tại con! Con chủ động quấn lấy anh ấy, con không biết xấu hổ, con làm khổ anh ấy, đều là lỗi của con!”
“Mày là thằng không biết xấu hổ!” Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy tôi ra, tát tôi phát nữa, “Nghĩ mình tốt lành rồi hả? Tự hào lắm rồi phải không? Chỉ vì một thằng đàn ông như này!”
Tôi bị đánh ù cả tai. Bà cũng không biết lấy sức lực ở đâu, vùng thoát khỏi tôi, liền muốn đến gần Thi Mân.
“Mẹ!” Tôi nghiêng người chắn đi tay của bà, kết quả lao đến quá mạnh liền đập thẳng vào tường.
Phút chốc nổi cả đom đóm mắt, tôi cảm thấy ù tai nghiêm trọng hơn, nhịp tim cũng thình thịch thình thịch tăng tốc.
“Được, mày vì nó, không cần tụi tao có phải không?” Bà cười khổ, vừa khóc vừa la lớn, trước đây tao không nên xin ba mày rước mày trở về!”
Lúc rời đi bước chân bà đều bất ổn, lảo đảo ra khỏi ngõ nhỏ, vừa đi vừa lau nước mắt.
Tôi nhìn theo bóng lưng của bà, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Từng cơn đau trong nháy mắt lũ lượt ập tới, tôi cảm thấy hít thở không thông, ban đầu chỉ hoa mắt chóng mặt, về sau thì trời đầy đều quay cuồng rồi. Mà tim này đây dường như cũng không kham nổi gánh nặng, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng nó nảy lên rất nhanh, kèm theo âm thanh vô cùng nặng nề.
Tim quặn đau đến mức tôi ngồm xổm xuống, sau đó trước mắt tối sầm lại… Thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ nơi mặt đất thì đã mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.