Chương 62: (Hoàn)
Thuận Tụng Thương Kỳ
27/03/2022
Trước
sinh nhật Thi Mân, Phương Mân đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể tạo bất ngờ cho anh khi hai người đang ăn chung ở chung thế này.
Giải pháp cậu nghĩ ra là……… mua hàng online.
Đúng, thật chẳng sáng tạo chút nào.
Phương Mân lên mạng mua một đống nguyên liệu làm bánh gato, chuẩn bị mọi thứ trong căn phòng nho nhỏ, bù đắp cái bánh mà Thi Mân chưa được ăn trước đó.
Ngay cả mẫu tham khảo cũng rất giống với lần đó, hoa hồng màu đỏ và kem ly.
Đến ngày Hạ Chí, cậu hết lời khuyên nhủ Thi Mân ra ngoài giải sầu cùng với cả nhóm, còn mình thì ở trong nhà nghiền ngẫm cách làm bánh gato.
Thực ra trong lòng Thi Mân tỏ tường, nhưng cũng không chọc thủng tâm tư của chàng trai, anh cười nói muốn đi siêu thị mua đồ.
Phương Mân đối diện với một đống bột mì, đường màu và cánh hoa hồng, nhìn Ipad làm theo từng bước một, lần nào cũng mắc kẹt ở bước then chốt. Lần điên tiết nhất là khi cốt bánh gato đã hoàn thiện, kem ly và kem cũng đã thành hình, chỉ thiếu chút nữa là việc đã thành toàn, kết quả là điện thoại lại rung ngay khi đang dùng mứt hoa quả viết chữ, tay cậu rung lên, liền phải xóa đi làm lại từ đầu.
Sau khi hỏng mất hai lần cốt bánh, một chiếc bánh gato tạm xem là xinh xắn cũng được thành hình.
Phương Mân nhanh chóng bỏ nó vào tủ lạnh, dọn dẹp khôi phục lại ngôi nhà như ban đầu, trang trí cửa sổ bằng dải ruy băng màu hồng lúc của công ty cậu để lại sau lễ tiệc, rồi gọi điện thoại cho Thi Mân, bảo anh tranh thủ về nhà.
Thi Mân thật ra vẫn luôn dạo quanh cư xá, sau khi nghe điện thoại thì vài phút sau đã xuất hiện dưới lầu, nhìn thoáng qua liền thấy “tình yêu màu hồng” trên bệ cửa sổ, anh không khỏi bật cười.
Đốt hai ba cây nến, tắt đèn.
Phương Mân nắm tay Thi Mân, dẫn anh từ từ đi đến trước bàn, lúc này mới cho phép anh mở mắt ra.
Thi Mân cười đến vô cùng dịu dàng, lúc nhìn thấy bánh gato cũng ngạc nhiên không ít.
Cái bánh gato này dường như giống như đúc với cái bánh vào hôm họ chia tay ấy, chỉ khác là trên mặt bánh được Phương Mân từng nét từng nét viết lên: “Đã gặp quân tử, sao lại không mừng.”
Thi Mân đếm số cánh hoa hồng, cười nói: “Vừa đúng ba mươi ba, em đây là muốn nhắc nhở anh lại già thêm một tuổi rồi có phải không?”
“Gì vậy trời! Em là muốn nhắc nhở anh mỗi ngày đều phải vui vẻ giống như hôm nay!” Phương Mân thúc giục, “Được rồi được rồi, mau ước đi!”
Ánh sáng lúc này rất đẹp, lưu lại cả dải ngân hà trong mắt người trẻ tuổi. Thi Mân chăm chú ngắm nhìn, qua một lúc lâu sau, mới vô cùng cưng chiều, nói:
“Vậy thì… ước Phương Mân mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Không được không được, sinh nhật của anh, ước gì đó cho riêng mình đi!”
Phương Mân phá đám che đi mắt anh, lại mổ một ngụm trên môi, lúc này mới lưu luyến không thôi mà dời môi.
Thi Mân nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Phương Mân, từ từ gỡ ra, lúc này mới mở mắt, nhìn ánh nết lại phực lên, nói khẽ:
“Vậy thì… ước rằng tôi yêu cậu ấy, đến chết không dứt.”
Từ “chết” này mặc dù đầy điềm gở, nhưng lại khiến cho hốc mắt chàng trai của anh thoáng chốc đỏ hoe. Bởi vì vui vẻ và xúc động trước lời thổ lộ đột ngột này, Phương Mân cảm thấy lúc này mình hơi muốn khóc, nhưng không thích hợp lắm, thế là chỉ có thể dũng cảm mỉm cười.
“Vẫn chưa được.” Nguyện vọng này đã được thực hiện, anh lại đổi cái khác đi.”
Đổi đi đổi lại thêm mấy cái, Thi Mân đến cùng đều ước có liên quan đến Phương Mân, cậu đành bất đắc dĩ, nói: “Thôi bỏ đi, em giúp anh ước luôn… Chúc thầy Thi của tôi sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già, vui vẻ khỏe mạnh…”
Phương Mân còn nói thêm vài từ nữa, nhưng người được chúc phúc đã không nhịn được, cúi người tìm kiếm đôi môi của cậu.
Ánh nến hóa thành quầng sáng màu vàng trên mặt hai người, chuyển dần từ mắt sang môi, chứng kiến nụ hôn bánh gato mặt vị nước mắt này.
“Lần này là nụ hôn vị kem ly.” Phương Mân mắt đỏ hoe nói.
“Ừ.”
“Nụ hôn đầu tiên của chúng ta là vị cam.”
“Trí nhớ của em đúng là không tệ.”
Phương Mân cũng không biết sao lại xúc động đến vậy, đột nhiên ôm chặt Thi Mân. Dùng lực cũng không nhỏ, ghì chặt vai cùng tay Thi Mân, mang theo âm cuối nức nở, gọi một tiếng “thầy Thi.”
“Hửm?” Thi Mân mặc cho cậu ôm lấy, cười hỏi sao vậy.
“Chúng ta còn rất nhiều hương vị nụ hôn chưa từng thử quá. Anh không được… Anh không được rời bỏ em.”
Thi Mân khẽ động, bảo Phương Mân buông mình ra. Chờ sau khi đôi tay được tự do, liền ôm lấy Phương Mân, vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Ban đêm nhiệt độ cũng không còn đủ ấm, Phương Mân không dám để Thi Mân ăn đồ quá lạnh, nhàn nhạt nếm vài miếng liền cất lại vào tủ lạnh.
Lần này hai người đạt thành thỏa thuận, ai cũng chẳng muốn ngủ sớm.
Nhưng phương thức giải trí của cả hai thực sự quá ít, lại còn chẳng muốn chơi trò chơi điện tử. Thi Mân nảy ra ý tưởng muốn nghe Phương Mân đọc mấy gói bưu kiện cậu gửi tới Liễu Trấn hồi trước. Những lời giải thích, xin lỗi đầy yêu thương đều bị Thi Mân khăng khăng giữ lại.
Dù da mặt Phương Mân có dày cỡ nào thì cũng không chịu nổi, sau khi bị quấn lấy mãi mới đành chọn một cái ít buồn nôn nhất đọc.
Cậu ôm Thi Mân đến ngồi trên xích đu, sau khi nhìn Thi Mân nằm xuống mới đem giấy “Đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần rồi. Em có thể đọc thuộc lòng.” Cậu nói.
Sau khi hắng giọng, Phương Mân bắt đầu đọc thuộc lòng toàn bộ văn bản với giọng điệu vô cùng khôi hài.
“Thầy Thi, em trước đó đã chạy ra khắc lên cái cây “Đã gặp quân tử, sao lại không mừng” là bởi vì em nghĩ anh rất giống một cái cây, mà câu này lại phù hợp với tâm trạng của em lúc đó. Thật ra, tám chữ này ở trong quyển tiểu thuyết của thằng bạn cùng bàn, nhưng em lại nhớ rất lâu, đến nỗi nhìn thấy nó là có thể nghĩ tới anh liền.”
Phương Mân nuốt nước bọt, nhìn thấy thầy Thi thoải mái nhắm nghiền mắt nằm đó, như thể đang đắm chìm vào tiên cảnh do chính mình tạo ra, lúc này mới có dũng khí đọc tiếp:
“Ngay từ đầu em nghĩ rằng anh không thích em, cho nên mới dồn hết tâm tư để anh có thể nhìn em. Thậm chí em còn nghĩ chỉ cần mình đứng đủ cao, thì một ngày nào đó anh sẽ để mắt đến em. Không ngờ là anh vẫn luôn đặt em ở trong lòng, em ngốc quá, đi lâu như vậy mà cũng không biết quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.”
Thầy Thi nghe được câu này thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Nội dung phía sau đã là ngẫu hứng sáng tác, giấy viết thư cũng được Thi Mân đặt lên chăn.
“Khi đã mất anh rồi, thầy Thi, anh có lẽ không biết những ngày kia em… Thôi bỏ đi, em không nên kể đau kể khổ trước mặt anh, anh chắc chắn là đau khổ hơn em. Nhưng mà thầy Thi ơi, dù em khốn kiếp nhưng mà em thề, thật sự dám thề độc, thề sống chết, nếu như em lại khiến anh phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, thì Phương Mân em đây sẽ bị tra tấn bởi bệnh tật và tất cả đau đớn của đời này, cô độc đến già!”
Nói đoạn, cậu thấy lông mày thầy Thi giãn ra, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên chăn, ngủ thiếp đi rồi.
Ánh sáng lúc này mờ ảo, dịu nhẹ, không sắc nét, thật giống với thầy Thi của cậu. Cả người anh nằm dưới ánh sáng ấm áp, lúc tiếng ve kêu vang ngừng lại, Phương Mân ngỡ như mình đang nhìn một bức tranh sơn dầu.
“Thi Mân?” Phương Mân hạ giọng, thì thầm gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại. Trong phòng chỉ có tiếng vù vù của quạt điện đang quay.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm không nhỏ, Phương Mân sợ Thi Mân cảm lạnh, thế là đứng dậy đi tắt quạt điện, chuẩn bị mang chăn mỏng ra đắp lên cho Thi Mân.
Đây là ngày nóng nhất ở Ninh Thành.
Trong thùng rác bên cửa sổ có nến, dao và dĩa, tất cả đều dính kem ly, trên bàn còn có người gỗ đầu nhỏ còn chưa khắc xong, cùng một chồng thư thật dày, màn cửa tung bay trong gió dưới dòng chảy của ánh trăng tạo nên một khung cảnh vô cùng tinh xảo.
Lúc Phương Mân ôm chăn quay lại liền nhìn thấy một khung cảnh như vậy.
Cậu yên lặng xếp gọn không gian lúc này cùng ban đêm đượm vị cam tám năm trước lại cùng với nhau, tất thảy đều là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cậu.
Cậu đi tới phía trước vài bước, nhìn thấy khóe miệng thầy Thi khẽ mỉm cười, thì liền tiến đến, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Tờ giấy viết thư trượt khỏi tay Thi Mân rơi xuống, tựa như cánh bướm xoay tròn trong gió rồi đáp xuống bên chân Phương Mân.
– Hoàn chính văn –
Giải pháp cậu nghĩ ra là……… mua hàng online.
Đúng, thật chẳng sáng tạo chút nào.
Phương Mân lên mạng mua một đống nguyên liệu làm bánh gato, chuẩn bị mọi thứ trong căn phòng nho nhỏ, bù đắp cái bánh mà Thi Mân chưa được ăn trước đó.
Ngay cả mẫu tham khảo cũng rất giống với lần đó, hoa hồng màu đỏ và kem ly.
Đến ngày Hạ Chí, cậu hết lời khuyên nhủ Thi Mân ra ngoài giải sầu cùng với cả nhóm, còn mình thì ở trong nhà nghiền ngẫm cách làm bánh gato.
Thực ra trong lòng Thi Mân tỏ tường, nhưng cũng không chọc thủng tâm tư của chàng trai, anh cười nói muốn đi siêu thị mua đồ.
Phương Mân đối diện với một đống bột mì, đường màu và cánh hoa hồng, nhìn Ipad làm theo từng bước một, lần nào cũng mắc kẹt ở bước then chốt. Lần điên tiết nhất là khi cốt bánh gato đã hoàn thiện, kem ly và kem cũng đã thành hình, chỉ thiếu chút nữa là việc đã thành toàn, kết quả là điện thoại lại rung ngay khi đang dùng mứt hoa quả viết chữ, tay cậu rung lên, liền phải xóa đi làm lại từ đầu.
Sau khi hỏng mất hai lần cốt bánh, một chiếc bánh gato tạm xem là xinh xắn cũng được thành hình.
Phương Mân nhanh chóng bỏ nó vào tủ lạnh, dọn dẹp khôi phục lại ngôi nhà như ban đầu, trang trí cửa sổ bằng dải ruy băng màu hồng lúc của công ty cậu để lại sau lễ tiệc, rồi gọi điện thoại cho Thi Mân, bảo anh tranh thủ về nhà.
Thi Mân thật ra vẫn luôn dạo quanh cư xá, sau khi nghe điện thoại thì vài phút sau đã xuất hiện dưới lầu, nhìn thoáng qua liền thấy “tình yêu màu hồng” trên bệ cửa sổ, anh không khỏi bật cười.
Đốt hai ba cây nến, tắt đèn.
Phương Mân nắm tay Thi Mân, dẫn anh từ từ đi đến trước bàn, lúc này mới cho phép anh mở mắt ra.
Thi Mân cười đến vô cùng dịu dàng, lúc nhìn thấy bánh gato cũng ngạc nhiên không ít.
Cái bánh gato này dường như giống như đúc với cái bánh vào hôm họ chia tay ấy, chỉ khác là trên mặt bánh được Phương Mân từng nét từng nét viết lên: “Đã gặp quân tử, sao lại không mừng.”
Thi Mân đếm số cánh hoa hồng, cười nói: “Vừa đúng ba mươi ba, em đây là muốn nhắc nhở anh lại già thêm một tuổi rồi có phải không?”
“Gì vậy trời! Em là muốn nhắc nhở anh mỗi ngày đều phải vui vẻ giống như hôm nay!” Phương Mân thúc giục, “Được rồi được rồi, mau ước đi!”
Ánh sáng lúc này rất đẹp, lưu lại cả dải ngân hà trong mắt người trẻ tuổi. Thi Mân chăm chú ngắm nhìn, qua một lúc lâu sau, mới vô cùng cưng chiều, nói:
“Vậy thì… ước Phương Mân mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Không được không được, sinh nhật của anh, ước gì đó cho riêng mình đi!”
Phương Mân phá đám che đi mắt anh, lại mổ một ngụm trên môi, lúc này mới lưu luyến không thôi mà dời môi.
Thi Mân nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Phương Mân, từ từ gỡ ra, lúc này mới mở mắt, nhìn ánh nết lại phực lên, nói khẽ:
“Vậy thì… ước rằng tôi yêu cậu ấy, đến chết không dứt.”
Từ “chết” này mặc dù đầy điềm gở, nhưng lại khiến cho hốc mắt chàng trai của anh thoáng chốc đỏ hoe. Bởi vì vui vẻ và xúc động trước lời thổ lộ đột ngột này, Phương Mân cảm thấy lúc này mình hơi muốn khóc, nhưng không thích hợp lắm, thế là chỉ có thể dũng cảm mỉm cười.
“Vẫn chưa được.” Nguyện vọng này đã được thực hiện, anh lại đổi cái khác đi.”
Đổi đi đổi lại thêm mấy cái, Thi Mân đến cùng đều ước có liên quan đến Phương Mân, cậu đành bất đắc dĩ, nói: “Thôi bỏ đi, em giúp anh ước luôn… Chúc thầy Thi của tôi sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già, vui vẻ khỏe mạnh…”
Phương Mân còn nói thêm vài từ nữa, nhưng người được chúc phúc đã không nhịn được, cúi người tìm kiếm đôi môi của cậu.
Ánh nến hóa thành quầng sáng màu vàng trên mặt hai người, chuyển dần từ mắt sang môi, chứng kiến nụ hôn bánh gato mặt vị nước mắt này.
“Lần này là nụ hôn vị kem ly.” Phương Mân mắt đỏ hoe nói.
“Ừ.”
“Nụ hôn đầu tiên của chúng ta là vị cam.”
“Trí nhớ của em đúng là không tệ.”
Phương Mân cũng không biết sao lại xúc động đến vậy, đột nhiên ôm chặt Thi Mân. Dùng lực cũng không nhỏ, ghì chặt vai cùng tay Thi Mân, mang theo âm cuối nức nở, gọi một tiếng “thầy Thi.”
“Hửm?” Thi Mân mặc cho cậu ôm lấy, cười hỏi sao vậy.
“Chúng ta còn rất nhiều hương vị nụ hôn chưa từng thử quá. Anh không được… Anh không được rời bỏ em.”
Thi Mân khẽ động, bảo Phương Mân buông mình ra. Chờ sau khi đôi tay được tự do, liền ôm lấy Phương Mân, vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Ban đêm nhiệt độ cũng không còn đủ ấm, Phương Mân không dám để Thi Mân ăn đồ quá lạnh, nhàn nhạt nếm vài miếng liền cất lại vào tủ lạnh.
Lần này hai người đạt thành thỏa thuận, ai cũng chẳng muốn ngủ sớm.
Nhưng phương thức giải trí của cả hai thực sự quá ít, lại còn chẳng muốn chơi trò chơi điện tử. Thi Mân nảy ra ý tưởng muốn nghe Phương Mân đọc mấy gói bưu kiện cậu gửi tới Liễu Trấn hồi trước. Những lời giải thích, xin lỗi đầy yêu thương đều bị Thi Mân khăng khăng giữ lại.
Dù da mặt Phương Mân có dày cỡ nào thì cũng không chịu nổi, sau khi bị quấn lấy mãi mới đành chọn một cái ít buồn nôn nhất đọc.
Cậu ôm Thi Mân đến ngồi trên xích đu, sau khi nhìn Thi Mân nằm xuống mới đem giấy “Đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần rồi. Em có thể đọc thuộc lòng.” Cậu nói.
Sau khi hắng giọng, Phương Mân bắt đầu đọc thuộc lòng toàn bộ văn bản với giọng điệu vô cùng khôi hài.
“Thầy Thi, em trước đó đã chạy ra khắc lên cái cây “Đã gặp quân tử, sao lại không mừng” là bởi vì em nghĩ anh rất giống một cái cây, mà câu này lại phù hợp với tâm trạng của em lúc đó. Thật ra, tám chữ này ở trong quyển tiểu thuyết của thằng bạn cùng bàn, nhưng em lại nhớ rất lâu, đến nỗi nhìn thấy nó là có thể nghĩ tới anh liền.”
Phương Mân nuốt nước bọt, nhìn thấy thầy Thi thoải mái nhắm nghiền mắt nằm đó, như thể đang đắm chìm vào tiên cảnh do chính mình tạo ra, lúc này mới có dũng khí đọc tiếp:
“Ngay từ đầu em nghĩ rằng anh không thích em, cho nên mới dồn hết tâm tư để anh có thể nhìn em. Thậm chí em còn nghĩ chỉ cần mình đứng đủ cao, thì một ngày nào đó anh sẽ để mắt đến em. Không ngờ là anh vẫn luôn đặt em ở trong lòng, em ngốc quá, đi lâu như vậy mà cũng không biết quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.”
Thầy Thi nghe được câu này thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Nội dung phía sau đã là ngẫu hứng sáng tác, giấy viết thư cũng được Thi Mân đặt lên chăn.
“Khi đã mất anh rồi, thầy Thi, anh có lẽ không biết những ngày kia em… Thôi bỏ đi, em không nên kể đau kể khổ trước mặt anh, anh chắc chắn là đau khổ hơn em. Nhưng mà thầy Thi ơi, dù em khốn kiếp nhưng mà em thề, thật sự dám thề độc, thề sống chết, nếu như em lại khiến anh phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, thì Phương Mân em đây sẽ bị tra tấn bởi bệnh tật và tất cả đau đớn của đời này, cô độc đến già!”
Nói đoạn, cậu thấy lông mày thầy Thi giãn ra, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên chăn, ngủ thiếp đi rồi.
Ánh sáng lúc này mờ ảo, dịu nhẹ, không sắc nét, thật giống với thầy Thi của cậu. Cả người anh nằm dưới ánh sáng ấm áp, lúc tiếng ve kêu vang ngừng lại, Phương Mân ngỡ như mình đang nhìn một bức tranh sơn dầu.
“Thi Mân?” Phương Mân hạ giọng, thì thầm gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại. Trong phòng chỉ có tiếng vù vù của quạt điện đang quay.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm không nhỏ, Phương Mân sợ Thi Mân cảm lạnh, thế là đứng dậy đi tắt quạt điện, chuẩn bị mang chăn mỏng ra đắp lên cho Thi Mân.
Đây là ngày nóng nhất ở Ninh Thành.
Trong thùng rác bên cửa sổ có nến, dao và dĩa, tất cả đều dính kem ly, trên bàn còn có người gỗ đầu nhỏ còn chưa khắc xong, cùng một chồng thư thật dày, màn cửa tung bay trong gió dưới dòng chảy của ánh trăng tạo nên một khung cảnh vô cùng tinh xảo.
Lúc Phương Mân ôm chăn quay lại liền nhìn thấy một khung cảnh như vậy.
Cậu yên lặng xếp gọn không gian lúc này cùng ban đêm đượm vị cam tám năm trước lại cùng với nhau, tất thảy đều là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cậu.
Cậu đi tới phía trước vài bước, nhìn thấy khóe miệng thầy Thi khẽ mỉm cười, thì liền tiến đến, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Tờ giấy viết thư trượt khỏi tay Thi Mân rơi xuống, tựa như cánh bướm xoay tròn trong gió rồi đáp xuống bên chân Phương Mân.
– Hoàn chính văn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.