Chương 32
Neleta
16/03/2017
Chương 31: Chỉ đơn giản là hiểu lầm
“Fuji, đội trưởng làm sao vậy, nya?” Hôm nay không biết đã bị phạt chạy đến lần thứ mấy, Kikumaru nhỏ giọng hỏi Fuji đang chạy cạnh mình, “Không phải hôm nay đội trưởng xin nghỉ sao, nya? Tại sao buổi chiều lại đến, hơn nữa. . . hôm nay đội trưởng thật lạnh lùng, nya. . .” Kikumaru quay đầu len lén nhìn đội trưởng ở trong sân.
“Không biết nữa.” Fuji nhàn nhạt nói một câu, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt.
“Tezuka, xảy ra chuyện gì sao?” Oishi đã chạy xong liền lau mồ hôi, đi tới bên Tezuka vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trên sân do dự hỏi.
“Không có gì, sắp tới giải toàn thành phố Tokyo rồi, không thể buông lỏng luyện tập.” Vẻ mặt và giọng nói của Tezuka đều rất nghiêm khắc.
“Tezuka, hôm nay không phải cậu muốn cùng Echizen đánh một trận sao? Vậy sao bây giờ. . .” Oishi đã nhận ra khí lạnh phát ra từ người Tezuka, vội chuyển trọng tâm câu chuyện. Nhưng anh có biết quyết định của Tezuka nên cảm thấy khó hiểu vì sao Tezuka giờ vẫn còn ở CLB, còn Echizen lại không đến.
“Đã không cần nữa rồi.” Tezuka không muốn nhiều lời, bỏ lại một câu rồi đi tới trước toàn bộ nhóm đội tuyển vừa chạy xong lớn tiếng nói, “Còn ba ngày nữa là đến giải toàn thành phố Tokyo, tuy rằng tại khu vực chúng ta là vô địch nhưng tại giải toàn thành sẽ xuất hiện rất nhiều đối thủ mạnh, cho nên trước khi giải đấu kết thúc, tất cả mọi người không thể sơ suất. Còn nữa, phải vừa tập luyện vừa bảo vệ bản thân. Trước trận đấu không được để bị thương.” Nói rồi Tezuka nhìn trợ lý HLV Inui Sadaharu đứng bên cạnh, “Inui, bắt đầu phần tập luyện tiếp theo đi.”
Inui cầm quyển sổ của mình lên, bắt đầu nói với mỗi người phần tự tập luyện của họ, Tezuka thì rời khỏi sân bóng đi tới phòng giáo viên.
“Này này, Inui, hôm nay đội trưởng làm sao vậy? Hơn nữa hôm nay thằng nhóc kia không tới, nya, được rồi, Ogihara cũng không tới.” Thấy đội trưởng đã đi xa, Kikumaru vội hỏi, những người khác cũng nhìn về phía Inui không gì không biết kia. Hôm nay bọn họ đều nhận ra đội trưởng không ổn. Suốt một giờ, bọn họ đều phải chạy vòng vòng quanh sân bóng.
“Đội trưởng căng thẳng vì trận đấu xác suất 10%, vì áp lực học tập xác suất 10%, liên quan tới người khác xác suất 80%, liên quan tới Echizen xác suất 50%.” Và liên quan tới Ogihara Aitsuki xác suất 90%, câu cuối cùng Inui xuất phát từ suy nghĩ nào đó mà không nói ra miệng.
“Gì gì, lẽ nào đội trưởng và Echizen cãi nhau, nya?” Kikumaru hưng phấn nhảy lên, thằng nhóc kia dám chọc giận đội trưởng. Nhóc con, cậu thật lợi hại!
“Cãi nhau với Echizen xác suất 0%.” Số liệu của Inui trực tiếp dập tắt hi vọng của Kikumaru.
“Eiji, không nên đoán nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không đoán được đâu, cứ tập luyện đi.” Fuji thấy Kikumaru không định bỏ qua mà muốn truy hỏi nữa thì ngăn lại sự hiếu kì của Kikumaru rồi kéo anh tới một bên, bắt đầu dựa theo nội dung Inui vừa bố trí mà tập luyện.
“Giải toàn Tokyo sắp bắt đầu rồi, giờ cũng không thể để xảy ra vấn đề gì được đâu. Tezuka rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện không thể cùng mọi người thương lượng sao? Cậu ấy là đội trưởng, tôi biết áp lực của cậu ấy rất lớn, nhưng cũng không thể để trong lòng mãi, như vậy không tốt cho trạng thái thi đấu của cậu ấy. . . .” Oishi nghe xong phân tích của Inui thì bắt đầu lo nghĩ, những người khác vừa nghe thì vội chạy sang một bên tự tập luyện.
“Echizen thằng này, rốt cuộc đi đâu rồi, sao lại tắt điện thoại di động.” Momoshiro khó chịu nói.
“Trước lo cho mình đi, đến lúc thi đấu đừng có cản trở bọn này.” Đi ngang qua bên cạnh Momoshiro, Kaidoh không khách khí nói.
“Mày nói cái gì? ! Ai cản trở ai? Đồ rắn Mamushi thối!” Momoshiro vừa nghe lập tức lửa giận tăng vọt, hét lên với Kaidoh.
“Khè. . . . . Mày nói ai là mamushi?!”
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao?” . . . . Nhất thời trên sân bóng tỏa ra mùi thuốc súng dày đặc. . . .
Ogihara ngồi trên sô pha, từ lúc Tezuka đi, cậu vẫn ngồi đó nhìn điện thoại di động. Cậu muốn gọi điện thoại xin lỗi Tezuka, nhưng lại thấy oan ức không muốn gọi. Tezuka chưa từng đối với cậu như vậy, tuy rằng cậu luôn luôn gọi anh là “băng sơn đội trưởng”. Nhưng trừ lần đầu tiên khi cậu mới từ Anh quốc đến mà Tezuka có vẻ lạnh lùng, Tezuka cũng chưa từng nói như thế với cậu
Bỏ điện thoại xuống một bên, Ogihara ôm lấy gối mà chôn mặt vào. Hành động của Tezuka làm cậu thấy đau lòng, thấy khổ sở, lại càng thấy oan ức. Trước đây vì thân phận của cậu, cậu không có bạn bè. Bây giờ vất vả lắm mới quen được nhiều bạn như vậy, mỗi người bạn đều là hoàng tử, cậu thực sự rất vui. Nhưng hôm nay cậu và Tezuka lại cãi nhau, cuối cùng cậu cũng biết bạn bè giận nhau là cái cảm giác gì, thực sự rất khó chịu.
Nghĩ đến người gây chuyện, Ogihara bắt đầu tức giận. Ném gối ôm sang một bên, Ogihara hít sâu vài cái, quyết định trước phải gọi cho người kia giải quyết chuyện này đã, sau rồi mới lo chuyện của cậu và Tezuka.
… . . .
“Ê, Oshitari, gần đây Atobe làm sao vậy? Giải toàn Tokyo cũng đâu cần liều mạng như thế chứ. . . Phù phù. . .” Mukahi Gakuto đi vài bước rồi tê liệt ngã xuống bên cạnh Oshitari. Vừa chạy bộ xong đã nhảy vào luyện tập, hắn cảm thấy chịu không nổi.
“À. . . gần đây tâm tình Atobe không tốt.” Oshitari cầm khăn mặt, ngồi trên bậc thang nhìn Atobe đang tập luyện với Hiyoshi Wakashi ở giữa sân.
“A? Ai làm Atobe tức giận thế?” Mukahi nằm trên mặt đất quay đầu hỏi.
“Atobe gần đây đang tìm một người, nhưng một chút tin tức cũng không có.” Oshitari đẩy đẩy kính mắt, tìm lâu như vậy vẫn tìm không ra, có lẽ người kia vốn không ở Tokyo. Nhưng Atobe lại kiên trì nói người kia chắc chắn học ở Tokyo, hại hắn vẫn phải tiếp tục tìm. Nghĩ đến trên tay Atobe đột nhiên nhiều thêm một vết sẹo, Oshitari ho nhẹ vài tiếng. Không lẽ vết sẹo trên tay Atobe là do người kia để lại, tuy rằng Atobe không hề nói tay mình là bị ai cắn.
“Tìm người? Tìm ai vậy?” Mukahi hiếu kỳ, không ngờ còn có người mà Atobe tìm không ra.
“Mukahi! Oshitari! Các cậu đang lười biếng hả?” Atobe ở cách đó không xa đánh quả bóng cuối cùng xong thì quay lại hét lên với hai người đang nghỉ ngơi.
“Không phải, không phải.” Mukahi vừa nghe vội nhảy lên, Oshitari thì thở dài một tiếng rồi cũng đứng lên.
“Jiro đâu?” Nhìn bốn phía, Atobe bực tức hỏi.
“Chắc đi kiếm chỗ ngủ rồi.” Mukahi vô lực trả lời một câu.
“Kabaji, đem Jiro về đây.” Atobe đi tới ghế dài cạnh sân, quay lại nói với Kabaji đang tập luyện bên kia.
“Yes” Kabaji buông vợt tennis, đi ra khỏi sân bóng.
Không thèm nhìn đám nữ sinh bên tụ tập ngoài sân bóng, trong tiếng hét chói tai của nữ sinh Atobe liền cởi áo khoác mặc áo cộc tay. Atobe lạnh lùng nhìn đám người trong sân, tâm tình vẫn kém như trước. Nhiều người như vậy mà tìm một người cũng không xong. Vốn Atobe chỉ muốn biết ai lớn gan như vậy lại dám cắn anh một miếng, nhưng người kia giống như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, làm Atobe càng ngày càng muốn tìm cho ra.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn của Atobe rung lên. Nhìn số điện thoại lạ, Atobe không kiên nhẫn nhấc lên.
“Atobe Keigo.” Ngồi trên ghế dài, Atobe mở miệng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tại sao lại tìm tôi?” Nghe được thanh âm mang lửa giận từ trong điện thoại truyền ra, Atobe đứng phắt dậy, hai mắt trợn to.
Nữ sinh xung quanh đang hét lớn “Atobe” nhìn thấy vẻ mặt Atobe thì im bặt, mà giữa sân những người đang chú ý Atobe cũng dừng lại. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Atobe, kinh ngạc, vui sướng, phẫn nộ. . . Những người khác thấy tình huống kì dị xung quanh thì cũng dừng lại.
“Này, anh có ở đấy hay không vậy?” Ogihara nghe đối phương nãy giờ không nói gì liền hét lên trong điện thoại.
“Bổn đại gia đã nói với cậu, bổn đại gia là ‘Atobe Keigo’, không phải ‘này ‘.” Atobe thu hồi kinh ngạc ban đầu rồi ưu nhã ngồi xuống, chậm rãi nói, trong mắt xuất hiện một tia quang mang hưng phấn.
“Được, Atobe Keigo, anh tại sao lại đi khắp nơi tìm tôi vậy?.” Ogihara cũng lười tính toán chuyện xưng hô thế nào với đối phương. Giờ cậu chỉ muốn mau giải quyết chuyện này cho nhanh. Nhưng mà cái người này sao mà mở miệng là bổn đại gia, ngậm miệng cũng bổn đại gia thế không biết.
“Làm sao cậu biết số điện thoại của tôi?” Atobe uống một ngụm đồ uống, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
“Tìm người hỏi chứ còn gì nữa.” Ogihara cuộn mình ngồi trên sô pha, ngữ khí không tốt nói, “Anh còn chưa trả lời tôi, tìm tôi làm cái gì?”
“Hừ.” Atobe hừ một tiếng, trong ngực bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Có thể hỏi ra số điện thoại của anh, rốt cuộc người này có thân phận gì đây. Phải nói thêm, người biết số điện thoại này của anh cũng không nhiều đâu.
“Lần trước cậu cắn tôi một ngụm, đương nhiên tôi muốn tìm cậu rồi.” Atobe chẳng hề ngại cho đối phương biết ý đồ của mình.
“Chỉ. . . chỉ vì tôi cắn anh một ngụm anh liền đi khắp các trường học tìm tôi?” Ogihara không thể tin được đối phương chỉ vì vậy mà tìm cậu.
“Trước giờ chưa từng có ai dám lưu sẹo trên người bổn đại gia đâu.” Atobe nhìn dấu răng trắng trắng trên tay phải, trầm giọng nói.
“A? Nghiêm. . . nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng chỉ cắn nhẹ một miếng mà.” Lúc này Ogihara đã không còn phẫn nộ ban đầu, có khi nào cậu đã hiểu lầm không? Ogihara bắt đầu nghi ngờ chính mình.
“Nhẹ? Vậy có muốn để bổn đại gia cho cậu nhìn dấu vết cậu lưu lại không nào? Một phát cắn này của cậu hại bổn đại gia phải gác vợt hai ngày!” Ngữ khí của Atobe rất ác liệt nhưng trên mặt không hề có một chút tức giận nào.
“Chỉ có thế mà anh cũng muốn bắt tôi?” Ogihara quyết định bào chữa cho mình, lỡ mà cậu cắn người ta thật sự nghiêm trọng, đó chính là lỗi của cậu rồi. Vốn là người đi hỏi tội, giờ lại biến thành người bị hỏi tội, Ogihara thấy hơi xấu hổ.
“Bổn đại gia không bắt cậu lên xe, lẽ nào để hai chúng ta bị xe phía sau đâm vào hay sao?” Nghĩ đến sự ngu ngốc của người này, Atobe lại bắt đầu tức giận.
“Vậy anh có thể tự lái xe đi mà? Sao còn muốn bắt tôi?” Ogihara không chịu yếu thế mà nói lại. Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Ogihara vẫn nghĩ cậu không sai, sau đó không đợi đối phương nói gì, Ogihara tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa ngày đó anh lái xe mà không có bằng lái, vậy là sai luật!”
“Hử? Còn cậu cắn tay bổn đại gia một miếng rất nặng thì là đúng?” Thanh âm Atobe biến lạnh.
“Ách. . . Vậy anh cũng cho tôi một vết sẹo vậy. . .” Khí thế của Ogihara lại xìu xuống, “Hơn nữa tôi không biết anh muốn tôi lên xe làm gì, đương nhiên tôi phải chạy chứ.” Ogihara nghĩ thầm, nếu anh không muốn bắt tôi thì tôi cũng đâu cắn anh chứ. Sờ sờ răng cửa của mình, Ogihara thực sự không cảm thấy hàm răng mình lại lợi hại như vậy.
“Tặng cậu một vết sẹo thì sẹo trên tay bổn đại gia cũng chẳng hết được, cậu nói coi định nhận lỗi với bổn đại gia thế nào đây.” Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, Atobe đè lại điện thoại quay ra quát lớn với những người khác, “Câm miệng hết cho bổn đại gia!” Nói xong buông tay tiếp tục nghe điện thoại.
… …
“Oshitari, điện thoại của ai đấy nhỉ. . .” Mukahi kinh ngạc đến mức đánh rơi vợt tennis cũng không biết, hắn không thể tin được Atobe lại coi trọng cuộc điện thoại đó đến như thế.
“Có thể. . . là người kia đấy.” Đôi mắt Oshitari sau cặp kính híp lại.
“Ý cậu là, có thể là người Atobe vẫn đang tìm kia?” Nghe thấy câu trả lời của Oshitari, Mukahi cảm thấy hưng phấn.
“Ừ, có thể.” Oshitari nhìn chằm chằm gương mặt vui sướng rõ ràng của Atobe, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
… …
“Tôi cắn anh một ngụm, anh cũng cho tôi sẹo, chúng ta huề nhau đi.” Ogihara nghĩ đến cái hôm đụng phải người này, trực giác nghĩ có thể đem chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa thành không có được chăng.
“Huề nhau? Bổn đại gia đã lưu lại vết thương trên tay cậu sao?” Atobe bắt chân chéo nhau, thoải mái tựa trên ghế dài.
“Uhm. . . vậy tôi mời anh bữa cơm xin lỗi được không.” Ogihara suy nghĩ một chút thì nghĩ ra cách này, cậu cũng không thể đối phương cắn lại mình được đâu.
“Được, nhưng địa điểm là do tôi chọn.” Vẻ mặt âm trầm nhiều ngày nay của Atobe cuối cùng nở ra nụ cười đã lâu không thấy, một khi xuất hiện liền làm nữ sinh xung quanh ngất xỉu không ít. Đăng bởi: admin
“Fuji, đội trưởng làm sao vậy, nya?” Hôm nay không biết đã bị phạt chạy đến lần thứ mấy, Kikumaru nhỏ giọng hỏi Fuji đang chạy cạnh mình, “Không phải hôm nay đội trưởng xin nghỉ sao, nya? Tại sao buổi chiều lại đến, hơn nữa. . . hôm nay đội trưởng thật lạnh lùng, nya. . .” Kikumaru quay đầu len lén nhìn đội trưởng ở trong sân.
“Không biết nữa.” Fuji nhàn nhạt nói một câu, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt.
“Tezuka, xảy ra chuyện gì sao?” Oishi đã chạy xong liền lau mồ hôi, đi tới bên Tezuka vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trên sân do dự hỏi.
“Không có gì, sắp tới giải toàn thành phố Tokyo rồi, không thể buông lỏng luyện tập.” Vẻ mặt và giọng nói của Tezuka đều rất nghiêm khắc.
“Tezuka, hôm nay không phải cậu muốn cùng Echizen đánh một trận sao? Vậy sao bây giờ. . .” Oishi đã nhận ra khí lạnh phát ra từ người Tezuka, vội chuyển trọng tâm câu chuyện. Nhưng anh có biết quyết định của Tezuka nên cảm thấy khó hiểu vì sao Tezuka giờ vẫn còn ở CLB, còn Echizen lại không đến.
“Đã không cần nữa rồi.” Tezuka không muốn nhiều lời, bỏ lại một câu rồi đi tới trước toàn bộ nhóm đội tuyển vừa chạy xong lớn tiếng nói, “Còn ba ngày nữa là đến giải toàn thành phố Tokyo, tuy rằng tại khu vực chúng ta là vô địch nhưng tại giải toàn thành sẽ xuất hiện rất nhiều đối thủ mạnh, cho nên trước khi giải đấu kết thúc, tất cả mọi người không thể sơ suất. Còn nữa, phải vừa tập luyện vừa bảo vệ bản thân. Trước trận đấu không được để bị thương.” Nói rồi Tezuka nhìn trợ lý HLV Inui Sadaharu đứng bên cạnh, “Inui, bắt đầu phần tập luyện tiếp theo đi.”
Inui cầm quyển sổ của mình lên, bắt đầu nói với mỗi người phần tự tập luyện của họ, Tezuka thì rời khỏi sân bóng đi tới phòng giáo viên.
“Này này, Inui, hôm nay đội trưởng làm sao vậy? Hơn nữa hôm nay thằng nhóc kia không tới, nya, được rồi, Ogihara cũng không tới.” Thấy đội trưởng đã đi xa, Kikumaru vội hỏi, những người khác cũng nhìn về phía Inui không gì không biết kia. Hôm nay bọn họ đều nhận ra đội trưởng không ổn. Suốt một giờ, bọn họ đều phải chạy vòng vòng quanh sân bóng.
“Đội trưởng căng thẳng vì trận đấu xác suất 10%, vì áp lực học tập xác suất 10%, liên quan tới người khác xác suất 80%, liên quan tới Echizen xác suất 50%.” Và liên quan tới Ogihara Aitsuki xác suất 90%, câu cuối cùng Inui xuất phát từ suy nghĩ nào đó mà không nói ra miệng.
“Gì gì, lẽ nào đội trưởng và Echizen cãi nhau, nya?” Kikumaru hưng phấn nhảy lên, thằng nhóc kia dám chọc giận đội trưởng. Nhóc con, cậu thật lợi hại!
“Cãi nhau với Echizen xác suất 0%.” Số liệu của Inui trực tiếp dập tắt hi vọng của Kikumaru.
“Eiji, không nên đoán nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không đoán được đâu, cứ tập luyện đi.” Fuji thấy Kikumaru không định bỏ qua mà muốn truy hỏi nữa thì ngăn lại sự hiếu kì của Kikumaru rồi kéo anh tới một bên, bắt đầu dựa theo nội dung Inui vừa bố trí mà tập luyện.
“Giải toàn Tokyo sắp bắt đầu rồi, giờ cũng không thể để xảy ra vấn đề gì được đâu. Tezuka rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện không thể cùng mọi người thương lượng sao? Cậu ấy là đội trưởng, tôi biết áp lực của cậu ấy rất lớn, nhưng cũng không thể để trong lòng mãi, như vậy không tốt cho trạng thái thi đấu của cậu ấy. . . .” Oishi nghe xong phân tích của Inui thì bắt đầu lo nghĩ, những người khác vừa nghe thì vội chạy sang một bên tự tập luyện.
“Echizen thằng này, rốt cuộc đi đâu rồi, sao lại tắt điện thoại di động.” Momoshiro khó chịu nói.
“Trước lo cho mình đi, đến lúc thi đấu đừng có cản trở bọn này.” Đi ngang qua bên cạnh Momoshiro, Kaidoh không khách khí nói.
“Mày nói cái gì? ! Ai cản trở ai? Đồ rắn Mamushi thối!” Momoshiro vừa nghe lập tức lửa giận tăng vọt, hét lên với Kaidoh.
“Khè. . . . . Mày nói ai là mamushi?!”
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao?” . . . . Nhất thời trên sân bóng tỏa ra mùi thuốc súng dày đặc. . . .
Ogihara ngồi trên sô pha, từ lúc Tezuka đi, cậu vẫn ngồi đó nhìn điện thoại di động. Cậu muốn gọi điện thoại xin lỗi Tezuka, nhưng lại thấy oan ức không muốn gọi. Tezuka chưa từng đối với cậu như vậy, tuy rằng cậu luôn luôn gọi anh là “băng sơn đội trưởng”. Nhưng trừ lần đầu tiên khi cậu mới từ Anh quốc đến mà Tezuka có vẻ lạnh lùng, Tezuka cũng chưa từng nói như thế với cậu
Bỏ điện thoại xuống một bên, Ogihara ôm lấy gối mà chôn mặt vào. Hành động của Tezuka làm cậu thấy đau lòng, thấy khổ sở, lại càng thấy oan ức. Trước đây vì thân phận của cậu, cậu không có bạn bè. Bây giờ vất vả lắm mới quen được nhiều bạn như vậy, mỗi người bạn đều là hoàng tử, cậu thực sự rất vui. Nhưng hôm nay cậu và Tezuka lại cãi nhau, cuối cùng cậu cũng biết bạn bè giận nhau là cái cảm giác gì, thực sự rất khó chịu.
Nghĩ đến người gây chuyện, Ogihara bắt đầu tức giận. Ném gối ôm sang một bên, Ogihara hít sâu vài cái, quyết định trước phải gọi cho người kia giải quyết chuyện này đã, sau rồi mới lo chuyện của cậu và Tezuka.
… . . .
“Ê, Oshitari, gần đây Atobe làm sao vậy? Giải toàn Tokyo cũng đâu cần liều mạng như thế chứ. . . Phù phù. . .” Mukahi Gakuto đi vài bước rồi tê liệt ngã xuống bên cạnh Oshitari. Vừa chạy bộ xong đã nhảy vào luyện tập, hắn cảm thấy chịu không nổi.
“À. . . gần đây tâm tình Atobe không tốt.” Oshitari cầm khăn mặt, ngồi trên bậc thang nhìn Atobe đang tập luyện với Hiyoshi Wakashi ở giữa sân.
“A? Ai làm Atobe tức giận thế?” Mukahi nằm trên mặt đất quay đầu hỏi.
“Atobe gần đây đang tìm một người, nhưng một chút tin tức cũng không có.” Oshitari đẩy đẩy kính mắt, tìm lâu như vậy vẫn tìm không ra, có lẽ người kia vốn không ở Tokyo. Nhưng Atobe lại kiên trì nói người kia chắc chắn học ở Tokyo, hại hắn vẫn phải tiếp tục tìm. Nghĩ đến trên tay Atobe đột nhiên nhiều thêm một vết sẹo, Oshitari ho nhẹ vài tiếng. Không lẽ vết sẹo trên tay Atobe là do người kia để lại, tuy rằng Atobe không hề nói tay mình là bị ai cắn.
“Tìm người? Tìm ai vậy?” Mukahi hiếu kỳ, không ngờ còn có người mà Atobe tìm không ra.
“Mukahi! Oshitari! Các cậu đang lười biếng hả?” Atobe ở cách đó không xa đánh quả bóng cuối cùng xong thì quay lại hét lên với hai người đang nghỉ ngơi.
“Không phải, không phải.” Mukahi vừa nghe vội nhảy lên, Oshitari thì thở dài một tiếng rồi cũng đứng lên.
“Jiro đâu?” Nhìn bốn phía, Atobe bực tức hỏi.
“Chắc đi kiếm chỗ ngủ rồi.” Mukahi vô lực trả lời một câu.
“Kabaji, đem Jiro về đây.” Atobe đi tới ghế dài cạnh sân, quay lại nói với Kabaji đang tập luyện bên kia.
“Yes” Kabaji buông vợt tennis, đi ra khỏi sân bóng.
Không thèm nhìn đám nữ sinh bên tụ tập ngoài sân bóng, trong tiếng hét chói tai của nữ sinh Atobe liền cởi áo khoác mặc áo cộc tay. Atobe lạnh lùng nhìn đám người trong sân, tâm tình vẫn kém như trước. Nhiều người như vậy mà tìm một người cũng không xong. Vốn Atobe chỉ muốn biết ai lớn gan như vậy lại dám cắn anh một miếng, nhưng người kia giống như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, làm Atobe càng ngày càng muốn tìm cho ra.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn của Atobe rung lên. Nhìn số điện thoại lạ, Atobe không kiên nhẫn nhấc lên.
“Atobe Keigo.” Ngồi trên ghế dài, Atobe mở miệng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tại sao lại tìm tôi?” Nghe được thanh âm mang lửa giận từ trong điện thoại truyền ra, Atobe đứng phắt dậy, hai mắt trợn to.
Nữ sinh xung quanh đang hét lớn “Atobe” nhìn thấy vẻ mặt Atobe thì im bặt, mà giữa sân những người đang chú ý Atobe cũng dừng lại. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Atobe, kinh ngạc, vui sướng, phẫn nộ. . . Những người khác thấy tình huống kì dị xung quanh thì cũng dừng lại.
“Này, anh có ở đấy hay không vậy?” Ogihara nghe đối phương nãy giờ không nói gì liền hét lên trong điện thoại.
“Bổn đại gia đã nói với cậu, bổn đại gia là ‘Atobe Keigo’, không phải ‘này ‘.” Atobe thu hồi kinh ngạc ban đầu rồi ưu nhã ngồi xuống, chậm rãi nói, trong mắt xuất hiện một tia quang mang hưng phấn.
“Được, Atobe Keigo, anh tại sao lại đi khắp nơi tìm tôi vậy?.” Ogihara cũng lười tính toán chuyện xưng hô thế nào với đối phương. Giờ cậu chỉ muốn mau giải quyết chuyện này cho nhanh. Nhưng mà cái người này sao mà mở miệng là bổn đại gia, ngậm miệng cũng bổn đại gia thế không biết.
“Làm sao cậu biết số điện thoại của tôi?” Atobe uống một ngụm đồ uống, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
“Tìm người hỏi chứ còn gì nữa.” Ogihara cuộn mình ngồi trên sô pha, ngữ khí không tốt nói, “Anh còn chưa trả lời tôi, tìm tôi làm cái gì?”
“Hừ.” Atobe hừ một tiếng, trong ngực bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Có thể hỏi ra số điện thoại của anh, rốt cuộc người này có thân phận gì đây. Phải nói thêm, người biết số điện thoại này của anh cũng không nhiều đâu.
“Lần trước cậu cắn tôi một ngụm, đương nhiên tôi muốn tìm cậu rồi.” Atobe chẳng hề ngại cho đối phương biết ý đồ của mình.
“Chỉ. . . chỉ vì tôi cắn anh một ngụm anh liền đi khắp các trường học tìm tôi?” Ogihara không thể tin được đối phương chỉ vì vậy mà tìm cậu.
“Trước giờ chưa từng có ai dám lưu sẹo trên người bổn đại gia đâu.” Atobe nhìn dấu răng trắng trắng trên tay phải, trầm giọng nói.
“A? Nghiêm. . . nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng chỉ cắn nhẹ một miếng mà.” Lúc này Ogihara đã không còn phẫn nộ ban đầu, có khi nào cậu đã hiểu lầm không? Ogihara bắt đầu nghi ngờ chính mình.
“Nhẹ? Vậy có muốn để bổn đại gia cho cậu nhìn dấu vết cậu lưu lại không nào? Một phát cắn này của cậu hại bổn đại gia phải gác vợt hai ngày!” Ngữ khí của Atobe rất ác liệt nhưng trên mặt không hề có một chút tức giận nào.
“Chỉ có thế mà anh cũng muốn bắt tôi?” Ogihara quyết định bào chữa cho mình, lỡ mà cậu cắn người ta thật sự nghiêm trọng, đó chính là lỗi của cậu rồi. Vốn là người đi hỏi tội, giờ lại biến thành người bị hỏi tội, Ogihara thấy hơi xấu hổ.
“Bổn đại gia không bắt cậu lên xe, lẽ nào để hai chúng ta bị xe phía sau đâm vào hay sao?” Nghĩ đến sự ngu ngốc của người này, Atobe lại bắt đầu tức giận.
“Vậy anh có thể tự lái xe đi mà? Sao còn muốn bắt tôi?” Ogihara không chịu yếu thế mà nói lại. Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Ogihara vẫn nghĩ cậu không sai, sau đó không đợi đối phương nói gì, Ogihara tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa ngày đó anh lái xe mà không có bằng lái, vậy là sai luật!”
“Hử? Còn cậu cắn tay bổn đại gia một miếng rất nặng thì là đúng?” Thanh âm Atobe biến lạnh.
“Ách. . . Vậy anh cũng cho tôi một vết sẹo vậy. . .” Khí thế của Ogihara lại xìu xuống, “Hơn nữa tôi không biết anh muốn tôi lên xe làm gì, đương nhiên tôi phải chạy chứ.” Ogihara nghĩ thầm, nếu anh không muốn bắt tôi thì tôi cũng đâu cắn anh chứ. Sờ sờ răng cửa của mình, Ogihara thực sự không cảm thấy hàm răng mình lại lợi hại như vậy.
“Tặng cậu một vết sẹo thì sẹo trên tay bổn đại gia cũng chẳng hết được, cậu nói coi định nhận lỗi với bổn đại gia thế nào đây.” Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, Atobe đè lại điện thoại quay ra quát lớn với những người khác, “Câm miệng hết cho bổn đại gia!” Nói xong buông tay tiếp tục nghe điện thoại.
… …
“Oshitari, điện thoại của ai đấy nhỉ. . .” Mukahi kinh ngạc đến mức đánh rơi vợt tennis cũng không biết, hắn không thể tin được Atobe lại coi trọng cuộc điện thoại đó đến như thế.
“Có thể. . . là người kia đấy.” Đôi mắt Oshitari sau cặp kính híp lại.
“Ý cậu là, có thể là người Atobe vẫn đang tìm kia?” Nghe thấy câu trả lời của Oshitari, Mukahi cảm thấy hưng phấn.
“Ừ, có thể.” Oshitari nhìn chằm chằm gương mặt vui sướng rõ ràng của Atobe, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
… …
“Tôi cắn anh một ngụm, anh cũng cho tôi sẹo, chúng ta huề nhau đi.” Ogihara nghĩ đến cái hôm đụng phải người này, trực giác nghĩ có thể đem chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa thành không có được chăng.
“Huề nhau? Bổn đại gia đã lưu lại vết thương trên tay cậu sao?” Atobe bắt chân chéo nhau, thoải mái tựa trên ghế dài.
“Uhm. . . vậy tôi mời anh bữa cơm xin lỗi được không.” Ogihara suy nghĩ một chút thì nghĩ ra cách này, cậu cũng không thể đối phương cắn lại mình được đâu.
“Được, nhưng địa điểm là do tôi chọn.” Vẻ mặt âm trầm nhiều ngày nay của Atobe cuối cùng nở ra nụ cười đã lâu không thấy, một khi xuất hiện liền làm nữ sinh xung quanh ngất xỉu không ít. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.