Chương 3
Rau Ngâm Ớt Cay
31/07/2023
Trước khi đến miếu Nam Phong, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn.
Đại Tiểu Thư Ngu Quy Vãn, lại lén lút gặp gỡ nam tử khác.
Mọi chuyện là thế này: ta vẫn còn đang say ngủ thì bị Xuân Hoa gọi dậy. Em ấy nói ở Phương Hoa viện đã xảy ra chuyện. Ta còn nghĩ rằng đại phu nhân đã bị người khác hại, nhanh chóng sửa soạn quần áo chạy đến Phương Hoa viện. Đến đó mới biết rằng trong viện đều là người quen.
Sau khi đứng một lúc, Liễu di nương nhỏ giọng để cho ta nghe chuyện đã xảy ra. Ta nhanh chóng bình tĩnh đứng ở một bên "ăn dưa"*.
*Hóng drama
Hạ nhân trong viện đều đã bị đuổi ra. Nước mắt trên mặt Ngu Quy Vãn còn chưa khô, vẫn đang nằm trong vòng tay của đại phu nhân nức nở. Sắc mặt đại phu nhân không tốt lắm, người khó coi hơn là trượng phu của bà ấy, lão già mà khuôn mặt thường ngày hiền hậu như tượng Phật, lần đầu tiên đã có chút âm u.
"Chuyện này con đã giải thích rõ ràng với cha mẹ, nữ nhi tuyệt đối không giấu giếm nửa lời. Bây giờ, chàng ấy vẫn đang ở trong góc tường, có cứu hay không, là do cha quyết định!"
Ta đứng ở phía sau cha ta, không nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy. Ông ấy im lặng một lúc, nói: "Sự việc hôm nay, phu nhân phải dặn dò bọn hạ nhân ở trong phủ. Ta sẽ đi tìm hắn, mặc kệ hắn làm gì, nếu như hắn đã nhiều lần hủy hoại thanh danh của nữ nhi ta, dù Hoài Dương Vương có tới, ta cũng phải đòi công đạo."
Nói rồi hùng hổ bỏ đi.
Liễu di nương kéo ta lại. Chúng ta hàn huyên một lúc rồi mới ra về.
Trước khi đi, Ngu Quy Vãn liếc nhìn ta một cái. Thật kì lạ, ta cảm giác được trong mắt nàng có một chút hận thù?
Với ta?
Bị điên hả? Ta đâu có làm nam chính bị thương đâu!
Nam chính bị ám sát, tìm đường chạy trốn, trời xui đất khiến thế nào mà lại ngã trúng góc tường của Ngu gia. Vốn dĩ, "ta" là người tìm thấy hắn, "ta" kéo hắn về, còn băng bó vết thương cho hắn. Kết quả là, khi nam nhân này vừa tỉnh lại, hắn chỉ nói mai này sẽ báo đáp, sau đó thì biến mất.
Bây giờ hắn vẫn đang nằm ở góc tường đó nhưng người gặp hắn lại là nữ chính. Không chỉ như thế, khi hai người bị đuổi giết, sát thủ nhận ra càng ngày có nhiều gia đinh chạy đến nên mới đành phải từ bỏ. Vì thế, nam chính ngất xỉu ở dưới chân tường, nữ chính ngơ ngác bị gia đinh đưa về Phương Hoa viện.
Hôm sau, ta nghe nói nam chính đã tỉnh dậy, ở trong thư phòng trò chuyện với cha ta một lúc, còn cố ý đến Phương Hoa viện để thăm hỏi.
Ta không biết hắn đã nói cái gì nhưng Ngu Quy Vãn không bị cấm túc nữa. Trùng hợp hơn nữa, lúc ta đang ở hoa viên đi dạo tiêu thực thì bắt gặp hai người bọn họ.
Sắc mặt nam chính trắng bệch như quỷ, tâm trạng của nữ chính có vẻ tốt hơn. Đi phía sau hai người bọn họ là đám gia đinh. Cũng coi như là đang hẹn hò một cách quang minh chính đại.
"Đêm qua phải đa tạ Ngu tiểu thư. Ngu tiểu thư có bị dọa sợ không?"
"Ta không sao cả nhưng Vương gia thì sao? Vết thương của ngài còn chưa khỏi, không nên ra ngoài."
…
Hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện, đầu ta thì đau đến mức muốn nứt ra.
[Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô muốn xấu mặt trước người trong lòng của cô sao? Cô muốn họ nhìn thấy bộ dạng gớm ghiếc của cô không?]
[Không sao. Lúc này bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu thôi, còn chưa thực sự thành thân. Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội.]
[Đúng đúng đúng. Đừng nên vội vàng quá. Vội vàng thì sẽ không làm được chuyện gì đâu.]
Xuân Hoa thấy ta vò đầu bứt tai, biết chứng đau đầu của ta lại tái phát.
"Tiểu thư..."
Một tiếng "tiểu thư" này đã khiến hai bọn họ chú ý.
Nam chính nhìn ta, rồi nhìn về phía Ngu Quy Vãn. Ngu Quy Vãn tươi cười, hào phóng, giới thiệu ta với hắn: "Đây là muội muội của ta."
Nam chính gật đầu với ta, mỉm cười lịch sự.
[Bình tĩnh! Loại cẩu nam nhân này không xứng đáng đâu. Cô đừng kích động như thế!]
Ta lễ phép đáp lễ, hơn nữa còn nói với vị tỷ tỷ đang đánh giá kia: "Ta hơi đau đầu, xin phép về trước."
Ngu Quy Vãn nhìn ta, gật đầu, nũng nịu: "Vậy muội trở về trước đi. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải gọi đại phu đến."
Ngu Quy Vãn khiến ta hoang mang. Sự căm ghét tối hôm qua và cả cái nhìn đánh giá ngày hôm nay.
Quên đi, mai này có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
[Cô đừng làm trò quỷ nữa. Nam nhân kia cũng chỉ bình thường thôi. Chỗ nào mà chẳng có người đẹp, cô đừng treo cổ mãi trên một cái cây như thế.]
Để khiến cô ấy bình tĩnh lại, ta càng mạnh miệng hơn. Tuy rằng không có hết đau ngay lập tức nhưng cường độ đã giảm xuống.
Ta cảm thấy ta đã có thể giao tiếp với cô ấy.
Ta do dự không biết có nên đến miếu Nam Phong không.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn muốn thử một chuyến.
Suy cho cùng thì đây cũng là hai chuyện khác nhau. Ta không muốn hại người khác, cũng không muốn bị người khác hại chết. Nếu cứ phải chịu đau như thế, cho dù ta không chết thì cũng có ngày biến thành một đứa ngốc!
...
Vẫn cải trang giống như lúc trước, vì không muốn ai biết chuyện, ta và Xuân Hoa đổi y phục, mướn một chiếc xe ngựa.
Đường đi xóc nảy, cho đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, ta mới đến cửa miếu Nam Phong.
Khi ta bước qua thềm đá, đúng lúc cửa lớn mở ra, một kẻ mặc hắc y bước ra ngoài, dáng người cao thẳng, phong thái nho nhã. Tướng mạo của hắn cũng ngang tầm với nam chính. Khi hắn vô tình quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia mặc dù không có ý xấu nhưng lại có cảm giác áp bức người khác.
Trời má!
Nam phụ?
Hình như nam phụ là một hoàng tử, là một đối thủ khó đối phó nhất của nam chính. Hắn tìm cách hại chết nam chính, nhân tiện còn muốn chiếm đoạt nữ chính làm của mình. Ta còn nhớ rõ đây là một nam nhân mất trí. Rất nhiều thủ đoạn của nguyên chủ đều là do người này dạy dỗ.
Ta rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu giả vờ như cái gì cũng không biết, bước lên thềm đá.
Lúc đi ngang qua người hắn, hình như hắn còn bật cười. Da đầu ta tê rần.
Bị lộ rồi sao?
Không thể nào! Nếu mà lộ rồi thì sao? Ta cũng đâu có làm gì đâu...
"Đi!"
Ta nghe thấy hắn nói mấy lời này, giống như đang chào hỏi với đạo trưởng ở cửa. Sau đó, dần dần ta không còn nghe thấy âm thanh và bước chân của hắn nữa.
Lúc vào cửa của miếu Nam Phong, ta quay đầu lại, không nhìn thấy bóng lưng của người kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên ta gặp chủ nhân của miếu Nam Phong.
Đây là một nam nhân rất trẻ tuổi, mặc đạo bào, đội 1 chiếc mũ hình hoa sen, cười cười nhìn ta. Hắn khá anh tuấn nhưng khí chất của hắn còn xuất chúng hơn. Nếu như phải dùng từ ngữ để miêu tả thì sẽ là cơn gió mùa xuân. Nhẹ nhàng, ấm áp, tự do. Đối mặt với phong thái như vậy, ta bỗng nghĩ đến một diễn viên họ Hàn nào đó diễn vai đạo trưởng.
*Ai nhỉ?
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã nói với ta: "Thiên tôn phúc sinh vô lượng. Nỗi khổ của các hạ, bần đạo không có cách nào giải quyết. Không phải là ta không muốn giúp đỡ mà là tình huống của cô nương, hơi đặc biệt..."
"Vậy có cách nào để ta hết đau đầu không?"
Hắn suy nghĩ, cẩn thận nhìn ta, hoặc nói đúng hơn là nhìn thẳng vào mắt ta, sau đó mới nói: "Cô nương đã tìm được biện pháp rồi."
"?!" Thế sao ta lại không biết?!
Hắn mỉm cười đẩy ta ra khỏi cửa.
"Cô nương, sớm trở về một chút, đừng dừng lại dọc đường."
Ta ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín. Xuân Hoa cũng sững sờ đứng bên cạnh nhìn ta.
Rất lâu sau, Xuân Hoa mới khẽ hỏi: "Tiểu thư, chúng ta trở về sao?"
"Ừ, về thôi."
Sau khi lên xe ngựa, Xuân Hoa lại hỏi ta: "Vậy ngày mai chúng ta có đến chùa Thất Hà nữa không?"
"Không đi." Nếu bị đạo sĩ kia mới liếc mắt một cái thì đã có thể nhìn thấu ta, hắn nói hắn không có cách thì cho dù ta có tìm người khác cũng vô dụng.
Thật kì lạ. Đây là lần đầu tiên ta mới gặp hắn nhưng ta lại rất tin tưởng hắn. Ta tưởng là do nguyên chủ đã ảnh hưởng đến ta nhưng ta phát hiện ra là không phải.
"Thật kì lạ!"
"Cái gì kì lạ?"
"Không có gì."
Kỳ lạ là lần đầu tiên ta đến thế giới này, lần đầu tiên mà ta tin tưởng một người lại là một đạo sĩ lần đầu tiên gặp mặt.
7.
Ta và Xuân Hoa đã có một chuyến đi, à không, là ngẫu nhiên gặp nam phụ rồi quay về.
Ta vốn dĩ muốn tìm biện pháp để trấn áp nguyên chủ, nhưng bây giờ cũng không làm được gì. Trong lòng ta có chút bực bội.
Xuân Hoa tùy tiện ngồi trong xe ngựa. Em ấy không cảm nhận được nỗi khổ của ta. Hôm nay, em ấy dậy rất sớm, cho nên, bây giờ, em ấy đang ngủ gật trong chiếc xe ngựa ọp ẹp.
Lúc trở về Ngu phủ, ta mới vừa vào cửa, Liễu di nương đã đứng ở cửa chờ ta, vẻ mặt lo lắng.
"Thu Nhi, con đi đâu thế?" Bà ấy vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì?
"Có một vị khách tới, cha con đang đón tiếp người ta. Hắn sai người bảo con đi gặp hắn. Con con con... Có phải con đã gây ra chuyện gì không?"
Ôi, di nương thân ái của con ơi, nữ nhi xui xẻo của người mỗi ngày không phải đau đầu thì cũng bị cấm túc, có thể gây ra chuyện gì được chứ?
Ta lắc đầu: "Hôm nay con chỉ đến miếu Nam Phong hỏi thăm về chứng đau đầu của con một chút. Gần đây con còn rất hay gặp ác mộng, có cảm giác giống như có chuyện gì không ổn, cho nên đi tìm một đạo trưởng để kiểm tra..."
Ta đã chuẩn bị sẵn lý do rồi.
Liễu di nương nghe thấy vậy thì sửng sốt, ánh mắt nhìn ta rất đau lòng.
"Đừng nói mấy chuyện đó nữa. Vị khách quý kia còn đang ở trong thư phòng chờ con."
"Vâng."
Vị khách quý nào thế? Trong lòng ta vẫn đang tò mò không biết đó là ai.
Sau khi ta nhanh chóng thay đổi y phục và bước vào phòng khách, vừa ngẩng đầu ta đã nhìn thấy.
Mẹ *ó! C*n*ẹ nó! Đ!t c*n mẹ *ó!
Tại sao nam phụ lại ở đây?
"Nữ nhi chào cha." Ta giả vờ như không biết cái gì, cung kính hành lễ với lão cha béo.
"Đứng lên đi."
Lão cha béo nói xong, còn cẩn thận nói với nam phụ bên cạnh: "Điện hạ, không biết ngài đến tìm tiểu nữ có chuyện gì quan trọng?"
Ta cúi đầu nhìn mũi chân, mặc dù ta cũng rất tò mò cái miệng chó kia của hắn có thể phun ra được ngà voi gì.
"Bổn điện hạ ở miếu Nam Phong đã gặp Ngu tiểu thư một lần. Lúc ấy ngọc bội của bọn điện hạ không thấy đâu nữa, trùng hợp Ngu tiểu thư tìm được nên trả lại cho ta. Tiếc là ta còn chưa kịp đa tạ thì nàng ấy đã đi rồi."
Trời đ*!
Nói dối không chớp mắt.
Lập tức, ta cảm giác được ánh mắt của phụ thân không được dịu dàng cho lắm: "Chuyện nhỏ này cũng không tốn sức gì, điện hạ không cần để ở trong lòng."
Ta không thể không căng da đầu giúp hắn nói dối.
Lão tử muốn liếc ngươi một cái, chỉ một cái thôi.
Ta nghẹn lời, nhưng trong lòng thì đã hét ầm lên.
Lúc đó, ta vẫn đang nữ giả nam trang, từ đầu đến cuối, ta cũng chưa từng nói lai lịch của mình ra, sao hắn có thể tìm thấy ta được?
Cha ta nghe xong, cười ha ha nói với ta: "Không phải con nói muốn đi thăm mẫu thân của con sao? Chắc bà ấy vẫn còn đang chờ con đó."
Nghe thấy, ta cảm thấy mình như đã được ân xá. Dựa vào cái cớ này, ta nhanh chóng lui ra.
Trước khi đi, ta cảm nhận được ánh mắt của nam phụ. Tò mò, khó hiểu, còn có chút hài hước.
Trời ơi!
Cốt truyện xưa rác rưởi bây giờ đã biến thành cái dạng chó này rồi!
...
Khi ta trở về sân viện của mình, ngồi còn chưa nóng ghế, lão cha béo đã sai người gọi ta đến thư phòng của ông ấy.
Trong lòng ta cố gắng suy đoán dụng ý của ông ấy. Đến khi bước vào thư phòng, lão cha đang ngồi nghiêm chỉnh, Ngu Quy Vãn ngồi ở dưới. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt khó hiểu.
Ta bắt gặp ánh mắt của bọn họ, ngồi xuống đối diện với Ngu Quy Vãn.
Lão cha béo chậm rãi nói:
"Đầu tiên là Thế tử của Hoài Dương Vương, sau đó là Cửu hoàng tử. Hai người các con làm sao lại chọc giận bọn họ?"
Ngu Quy Vãn đỏ mặt, không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận: "Con không có trêu chọc bọn họ. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."
Ta cũng cứng cổ: "Con cũng thế."
Lão cha béo nghi ngờ nhìn ta.
Chậc, tin nàng ta chứ không tin ta?
Ta nhìn thẳng, dù sao ta không làm, ta không sợ.
"Haiz. Vốn dĩ cha cũng không muốn nói với các con. Mấy năm nay, triều đình vẫn luôn tranh cãi chuyện lập Thái tử. Hoài Dương Vương ủng hộ Tam hoàng tử, còn rất nhiều người khác chọn Cửu hoàng tử. Trong thời điểm như thế này, chúng ta không động vào bọn họ được."
Ta thích thú nhìn lão cha béo. Ông ấy cau mày, nghiêm túc khuyên bảo bọn ta: "Với gia cảnh nhà chúng ta, không thích hợp trèo cao."
Khi nghe xong, sắc mặt Ngu Quy Vãn thay đổi, nàng ta cúi đầu ngồi ngay ngắn, không nói một lời.
Ta không có phiền não như nam nữ chính nên chỉ cười nói: "Cha, ngài yên tâm. Nữ nhi tuyệt đối không có tâm tư gì khác!"
Ngu Quy Vãn liếc nhìn ta, ta nhìn lại. Trong mắt nàng ấy ngập tràn sự kinh ngạc, khó hiểu, hoài nghi và cả một chút chán ghét. Ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Quá ngoan ngoãn.
Ngu Quy Vãn như vậy thật không bình thường!
Hôm nay, nam phụ đến cửa nhà ta phát điên.
Này...
Chẳng lẽ hai người này trọng sinh sao?
Nghĩ đến chuyện này, mọi thứ có vẻ hợp lý!
Sự thù địch khó hiểu trong ánh mắt của Ngu Quy Vãn và cả ánh mắt đánh giá của Cửu hoàng tử hôm nay.
Ôi má ơi! Điên rồi! Điên hết rồi!
Lòng ta ớn lạnh, sống lưng lạnh buốt.
Lão cha béo nói gì ta cũng không nghe thấy nữa, ta cũng không biết trở về sân viện của mình thế nào.
Liễu di nương vẫn đang ngồi đó đợi ta, thấy ta về thì chạy lại hỏi: "Sao thế? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?"
Ta hoang mang vô cùng. Ta cũng không biết ta bị làm sao nữa.
8.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, ta cảm giác ánh mắt Liễu di nương nhìn ta cũng có chút quái dị, khiến người ta sợ gai ốc.
"Di nương? Có chuyện gì thế?"
"A... Không có gì." Liễu di nương mất tự nhiên sờ sờ búi tóc của bà ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay đến Nam Phong miếu thế nào rồi? Hắn nói chứng đau đầu của con thế nào?"
Trong tiềm thức, ta cảm thấy câu hỏi này không thể trả lời trực tiếp, đắn đo: "Đạo trưởng nói con sẽ khỏe lại từ từ thôi."
Liễu di nương ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, nhìn ta nhưng lại giống như đang nhìn người khác.
Cả người ta tê liệt... Cứu mạng... Chẳng lẽ mọi người đã nhìn thấu ta rồi sao?
"Di nương? Con cảm thấy không thoải mái, con muốn nghỉ ngơi." Ta tìm một cái cớ để trốn đi.
Liễu di nương gật đầu, giơ tay chạm vào mặt ta, nước mắt không hiểu từ đâu rơi xuống.
Trái tim ta chợt lạnh.
Xong rồi...
Mọi thứ đều xong rồi.
Lần này, ta không an ủi bà ấy nữa. Vì nữ nhân này đã phát hiện ta...
Ta cắn răng, đứng dậy, trở về giường.
... May mắn là ta vẫn còn thân xác này, hơn nữa, ngay cả đạo trưởng cũng không làm gì được ta.
... Vậy ta vẫn còn có chút thời gian nữa... Đúng không?
Ta đã nghĩ kỹ rồi. Nếu có một ngày ta phải thống nhất tất cả, ta sẽ rời đi.
Với số tiền mà ta tiết kiệm được từ lão cha béo cùng số tiền tiêu vặt mà ta đã tiết kiệm được.
Phải lên kế hoạch và tính toán cẩn thận.
Tiếng bước chân của Xuân Hoa vang lên. Tiếp theo là tiếng đóng cửa. Sau đó ta không biết gì nữa...
...
Đến khi tỉnh lại, trong phòng có một mùi hương rất lạ. Ta nhận ra có gì đó không ổn.
Thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực. Có vấn đề!
Ta mở mắt nhìn, Liễu di nương đang đứng đối diện, Xuân Hoa đứng ở bên cạnh bà ấy.
"Cô là ai?" Đơn giản, dễ hiểu, đi vào đúng trọng tâm.
Ta bình tĩnh nhìn Liễu di nương: "Di nương, người đang nói gì thế?"
"Cô không phải là nữ nhi của ta," Liễu di nương lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, "cô không giống nó... Thu Nhi cũng không bị đau đầu. Từ khi cô đến đây, nó bắt đầu bị đau đầu, cũng không còn giống Thu Nhi nữa."
... Điều này cũng không có cách giải quyết. Ta không phải Ngu Mộng Thu. Giấu được một lúc không thể giấu cả đời. Chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ thôi.
"Ta và Xuân Hoa đều cảm thấy cô không phải là Thu Nhi. Rốt cuộc cô là ai? Thu Nhi đang ở đâu? Cô đã làm gì với nó vậy?"
Liễu di nương lúc đầu vẫn rất lo lắng, sau đó trở nên khẩn trương, thậm chí còn muốn tới gần ta nhưng vừa bước một bước lại không dám nữa.
Bây giờ ta rất giống một con yêu quái.
Tâm trạng của ta không tốt.
Ta không biết, từ khi nào, Xuân Hoa đã liên lạc với vị phu nhân này.
Chẳng lẽ bại lộ từ lúc đưa thuốc sao? Xuân Hoa đề nghị ta đến miếu Nam Phong và chùa Thất Hà là cố ý? Các nàng hi vọng có người khác sẽ diệt trừ con yêu nghiệt như ta?
"Cầu xin cô nói cho ta biết Thu Nhi đang ở đâu." Liễu di nương ấy nhìn ta cầu xin.
Ta nằm ở trên giường, cúi đầu nhìn bà ấy.
"Nàng ấy chính là ta mà ta cũng chính là nàng ấy."
Ta nói xong, Liễu di nương lấy khăn tay lau nước mắt.
"Xuân Hoa, trông cô ấy cẩn thận. Ta đi tìm phu nhân nói chuyện, ngày mai mời cao tăng ở chùa Thất Hà đến đây một chuyến."
Xuân Hoa nghe lời, đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn ta. Giờ phút này, ta có thể nhìn thấy trong mắt em ấy hai chữ "yêu quái".
Haiz, thật đáng tiếc. Tiểu tỷ muội khờ khạo đầu tiên của ta đã không còn nữa rồi.
Theo lý mà nói thì ta phải lo lắng cho vận mệnh ngày mai của mình.
Nhưng hiện tại ta đang rất buồn...
Trong lòng ta biết mạch truyện đang giở trò, bởi vì ta là một nhân tố không xác định, nó đang cố gắng loại bỏ ta...
Đại Tiểu Thư Ngu Quy Vãn, lại lén lút gặp gỡ nam tử khác.
Mọi chuyện là thế này: ta vẫn còn đang say ngủ thì bị Xuân Hoa gọi dậy. Em ấy nói ở Phương Hoa viện đã xảy ra chuyện. Ta còn nghĩ rằng đại phu nhân đã bị người khác hại, nhanh chóng sửa soạn quần áo chạy đến Phương Hoa viện. Đến đó mới biết rằng trong viện đều là người quen.
Sau khi đứng một lúc, Liễu di nương nhỏ giọng để cho ta nghe chuyện đã xảy ra. Ta nhanh chóng bình tĩnh đứng ở một bên "ăn dưa"*.
*Hóng drama
Hạ nhân trong viện đều đã bị đuổi ra. Nước mắt trên mặt Ngu Quy Vãn còn chưa khô, vẫn đang nằm trong vòng tay của đại phu nhân nức nở. Sắc mặt đại phu nhân không tốt lắm, người khó coi hơn là trượng phu của bà ấy, lão già mà khuôn mặt thường ngày hiền hậu như tượng Phật, lần đầu tiên đã có chút âm u.
"Chuyện này con đã giải thích rõ ràng với cha mẹ, nữ nhi tuyệt đối không giấu giếm nửa lời. Bây giờ, chàng ấy vẫn đang ở trong góc tường, có cứu hay không, là do cha quyết định!"
Ta đứng ở phía sau cha ta, không nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy. Ông ấy im lặng một lúc, nói: "Sự việc hôm nay, phu nhân phải dặn dò bọn hạ nhân ở trong phủ. Ta sẽ đi tìm hắn, mặc kệ hắn làm gì, nếu như hắn đã nhiều lần hủy hoại thanh danh của nữ nhi ta, dù Hoài Dương Vương có tới, ta cũng phải đòi công đạo."
Nói rồi hùng hổ bỏ đi.
Liễu di nương kéo ta lại. Chúng ta hàn huyên một lúc rồi mới ra về.
Trước khi đi, Ngu Quy Vãn liếc nhìn ta một cái. Thật kì lạ, ta cảm giác được trong mắt nàng có một chút hận thù?
Với ta?
Bị điên hả? Ta đâu có làm nam chính bị thương đâu!
Nam chính bị ám sát, tìm đường chạy trốn, trời xui đất khiến thế nào mà lại ngã trúng góc tường của Ngu gia. Vốn dĩ, "ta" là người tìm thấy hắn, "ta" kéo hắn về, còn băng bó vết thương cho hắn. Kết quả là, khi nam nhân này vừa tỉnh lại, hắn chỉ nói mai này sẽ báo đáp, sau đó thì biến mất.
Bây giờ hắn vẫn đang nằm ở góc tường đó nhưng người gặp hắn lại là nữ chính. Không chỉ như thế, khi hai người bị đuổi giết, sát thủ nhận ra càng ngày có nhiều gia đinh chạy đến nên mới đành phải từ bỏ. Vì thế, nam chính ngất xỉu ở dưới chân tường, nữ chính ngơ ngác bị gia đinh đưa về Phương Hoa viện.
Hôm sau, ta nghe nói nam chính đã tỉnh dậy, ở trong thư phòng trò chuyện với cha ta một lúc, còn cố ý đến Phương Hoa viện để thăm hỏi.
Ta không biết hắn đã nói cái gì nhưng Ngu Quy Vãn không bị cấm túc nữa. Trùng hợp hơn nữa, lúc ta đang ở hoa viên đi dạo tiêu thực thì bắt gặp hai người bọn họ.
Sắc mặt nam chính trắng bệch như quỷ, tâm trạng của nữ chính có vẻ tốt hơn. Đi phía sau hai người bọn họ là đám gia đinh. Cũng coi như là đang hẹn hò một cách quang minh chính đại.
"Đêm qua phải đa tạ Ngu tiểu thư. Ngu tiểu thư có bị dọa sợ không?"
"Ta không sao cả nhưng Vương gia thì sao? Vết thương của ngài còn chưa khỏi, không nên ra ngoài."
…
Hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện, đầu ta thì đau đến mức muốn nứt ra.
[Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô muốn xấu mặt trước người trong lòng của cô sao? Cô muốn họ nhìn thấy bộ dạng gớm ghiếc của cô không?]
[Không sao. Lúc này bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu thôi, còn chưa thực sự thành thân. Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội.]
[Đúng đúng đúng. Đừng nên vội vàng quá. Vội vàng thì sẽ không làm được chuyện gì đâu.]
Xuân Hoa thấy ta vò đầu bứt tai, biết chứng đau đầu của ta lại tái phát.
"Tiểu thư..."
Một tiếng "tiểu thư" này đã khiến hai bọn họ chú ý.
Nam chính nhìn ta, rồi nhìn về phía Ngu Quy Vãn. Ngu Quy Vãn tươi cười, hào phóng, giới thiệu ta với hắn: "Đây là muội muội của ta."
Nam chính gật đầu với ta, mỉm cười lịch sự.
[Bình tĩnh! Loại cẩu nam nhân này không xứng đáng đâu. Cô đừng kích động như thế!]
Ta lễ phép đáp lễ, hơn nữa còn nói với vị tỷ tỷ đang đánh giá kia: "Ta hơi đau đầu, xin phép về trước."
Ngu Quy Vãn nhìn ta, gật đầu, nũng nịu: "Vậy muội trở về trước đi. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải gọi đại phu đến."
Ngu Quy Vãn khiến ta hoang mang. Sự căm ghét tối hôm qua và cả cái nhìn đánh giá ngày hôm nay.
Quên đi, mai này có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
[Cô đừng làm trò quỷ nữa. Nam nhân kia cũng chỉ bình thường thôi. Chỗ nào mà chẳng có người đẹp, cô đừng treo cổ mãi trên một cái cây như thế.]
Để khiến cô ấy bình tĩnh lại, ta càng mạnh miệng hơn. Tuy rằng không có hết đau ngay lập tức nhưng cường độ đã giảm xuống.
Ta cảm thấy ta đã có thể giao tiếp với cô ấy.
Ta do dự không biết có nên đến miếu Nam Phong không.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn muốn thử một chuyến.
Suy cho cùng thì đây cũng là hai chuyện khác nhau. Ta không muốn hại người khác, cũng không muốn bị người khác hại chết. Nếu cứ phải chịu đau như thế, cho dù ta không chết thì cũng có ngày biến thành một đứa ngốc!
...
Vẫn cải trang giống như lúc trước, vì không muốn ai biết chuyện, ta và Xuân Hoa đổi y phục, mướn một chiếc xe ngựa.
Đường đi xóc nảy, cho đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, ta mới đến cửa miếu Nam Phong.
Khi ta bước qua thềm đá, đúng lúc cửa lớn mở ra, một kẻ mặc hắc y bước ra ngoài, dáng người cao thẳng, phong thái nho nhã. Tướng mạo của hắn cũng ngang tầm với nam chính. Khi hắn vô tình quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia mặc dù không có ý xấu nhưng lại có cảm giác áp bức người khác.
Trời má!
Nam phụ?
Hình như nam phụ là một hoàng tử, là một đối thủ khó đối phó nhất của nam chính. Hắn tìm cách hại chết nam chính, nhân tiện còn muốn chiếm đoạt nữ chính làm của mình. Ta còn nhớ rõ đây là một nam nhân mất trí. Rất nhiều thủ đoạn của nguyên chủ đều là do người này dạy dỗ.
Ta rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu giả vờ như cái gì cũng không biết, bước lên thềm đá.
Lúc đi ngang qua người hắn, hình như hắn còn bật cười. Da đầu ta tê rần.
Bị lộ rồi sao?
Không thể nào! Nếu mà lộ rồi thì sao? Ta cũng đâu có làm gì đâu...
"Đi!"
Ta nghe thấy hắn nói mấy lời này, giống như đang chào hỏi với đạo trưởng ở cửa. Sau đó, dần dần ta không còn nghe thấy âm thanh và bước chân của hắn nữa.
Lúc vào cửa của miếu Nam Phong, ta quay đầu lại, không nhìn thấy bóng lưng của người kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên ta gặp chủ nhân của miếu Nam Phong.
Đây là một nam nhân rất trẻ tuổi, mặc đạo bào, đội 1 chiếc mũ hình hoa sen, cười cười nhìn ta. Hắn khá anh tuấn nhưng khí chất của hắn còn xuất chúng hơn. Nếu như phải dùng từ ngữ để miêu tả thì sẽ là cơn gió mùa xuân. Nhẹ nhàng, ấm áp, tự do. Đối mặt với phong thái như vậy, ta bỗng nghĩ đến một diễn viên họ Hàn nào đó diễn vai đạo trưởng.
*Ai nhỉ?
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã nói với ta: "Thiên tôn phúc sinh vô lượng. Nỗi khổ của các hạ, bần đạo không có cách nào giải quyết. Không phải là ta không muốn giúp đỡ mà là tình huống của cô nương, hơi đặc biệt..."
"Vậy có cách nào để ta hết đau đầu không?"
Hắn suy nghĩ, cẩn thận nhìn ta, hoặc nói đúng hơn là nhìn thẳng vào mắt ta, sau đó mới nói: "Cô nương đã tìm được biện pháp rồi."
"?!" Thế sao ta lại không biết?!
Hắn mỉm cười đẩy ta ra khỏi cửa.
"Cô nương, sớm trở về một chút, đừng dừng lại dọc đường."
Ta ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín. Xuân Hoa cũng sững sờ đứng bên cạnh nhìn ta.
Rất lâu sau, Xuân Hoa mới khẽ hỏi: "Tiểu thư, chúng ta trở về sao?"
"Ừ, về thôi."
Sau khi lên xe ngựa, Xuân Hoa lại hỏi ta: "Vậy ngày mai chúng ta có đến chùa Thất Hà nữa không?"
"Không đi." Nếu bị đạo sĩ kia mới liếc mắt một cái thì đã có thể nhìn thấu ta, hắn nói hắn không có cách thì cho dù ta có tìm người khác cũng vô dụng.
Thật kì lạ. Đây là lần đầu tiên ta mới gặp hắn nhưng ta lại rất tin tưởng hắn. Ta tưởng là do nguyên chủ đã ảnh hưởng đến ta nhưng ta phát hiện ra là không phải.
"Thật kì lạ!"
"Cái gì kì lạ?"
"Không có gì."
Kỳ lạ là lần đầu tiên ta đến thế giới này, lần đầu tiên mà ta tin tưởng một người lại là một đạo sĩ lần đầu tiên gặp mặt.
7.
Ta và Xuân Hoa đã có một chuyến đi, à không, là ngẫu nhiên gặp nam phụ rồi quay về.
Ta vốn dĩ muốn tìm biện pháp để trấn áp nguyên chủ, nhưng bây giờ cũng không làm được gì. Trong lòng ta có chút bực bội.
Xuân Hoa tùy tiện ngồi trong xe ngựa. Em ấy không cảm nhận được nỗi khổ của ta. Hôm nay, em ấy dậy rất sớm, cho nên, bây giờ, em ấy đang ngủ gật trong chiếc xe ngựa ọp ẹp.
Lúc trở về Ngu phủ, ta mới vừa vào cửa, Liễu di nương đã đứng ở cửa chờ ta, vẻ mặt lo lắng.
"Thu Nhi, con đi đâu thế?" Bà ấy vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì?
"Có một vị khách tới, cha con đang đón tiếp người ta. Hắn sai người bảo con đi gặp hắn. Con con con... Có phải con đã gây ra chuyện gì không?"
Ôi, di nương thân ái của con ơi, nữ nhi xui xẻo của người mỗi ngày không phải đau đầu thì cũng bị cấm túc, có thể gây ra chuyện gì được chứ?
Ta lắc đầu: "Hôm nay con chỉ đến miếu Nam Phong hỏi thăm về chứng đau đầu của con một chút. Gần đây con còn rất hay gặp ác mộng, có cảm giác giống như có chuyện gì không ổn, cho nên đi tìm một đạo trưởng để kiểm tra..."
Ta đã chuẩn bị sẵn lý do rồi.
Liễu di nương nghe thấy vậy thì sửng sốt, ánh mắt nhìn ta rất đau lòng.
"Đừng nói mấy chuyện đó nữa. Vị khách quý kia còn đang ở trong thư phòng chờ con."
"Vâng."
Vị khách quý nào thế? Trong lòng ta vẫn đang tò mò không biết đó là ai.
Sau khi ta nhanh chóng thay đổi y phục và bước vào phòng khách, vừa ngẩng đầu ta đã nhìn thấy.
Mẹ *ó! C*n*ẹ nó! Đ!t c*n mẹ *ó!
Tại sao nam phụ lại ở đây?
"Nữ nhi chào cha." Ta giả vờ như không biết cái gì, cung kính hành lễ với lão cha béo.
"Đứng lên đi."
Lão cha béo nói xong, còn cẩn thận nói với nam phụ bên cạnh: "Điện hạ, không biết ngài đến tìm tiểu nữ có chuyện gì quan trọng?"
Ta cúi đầu nhìn mũi chân, mặc dù ta cũng rất tò mò cái miệng chó kia của hắn có thể phun ra được ngà voi gì.
"Bổn điện hạ ở miếu Nam Phong đã gặp Ngu tiểu thư một lần. Lúc ấy ngọc bội của bọn điện hạ không thấy đâu nữa, trùng hợp Ngu tiểu thư tìm được nên trả lại cho ta. Tiếc là ta còn chưa kịp đa tạ thì nàng ấy đã đi rồi."
Trời đ*!
Nói dối không chớp mắt.
Lập tức, ta cảm giác được ánh mắt của phụ thân không được dịu dàng cho lắm: "Chuyện nhỏ này cũng không tốn sức gì, điện hạ không cần để ở trong lòng."
Ta không thể không căng da đầu giúp hắn nói dối.
Lão tử muốn liếc ngươi một cái, chỉ một cái thôi.
Ta nghẹn lời, nhưng trong lòng thì đã hét ầm lên.
Lúc đó, ta vẫn đang nữ giả nam trang, từ đầu đến cuối, ta cũng chưa từng nói lai lịch của mình ra, sao hắn có thể tìm thấy ta được?
Cha ta nghe xong, cười ha ha nói với ta: "Không phải con nói muốn đi thăm mẫu thân của con sao? Chắc bà ấy vẫn còn đang chờ con đó."
Nghe thấy, ta cảm thấy mình như đã được ân xá. Dựa vào cái cớ này, ta nhanh chóng lui ra.
Trước khi đi, ta cảm nhận được ánh mắt của nam phụ. Tò mò, khó hiểu, còn có chút hài hước.
Trời ơi!
Cốt truyện xưa rác rưởi bây giờ đã biến thành cái dạng chó này rồi!
...
Khi ta trở về sân viện của mình, ngồi còn chưa nóng ghế, lão cha béo đã sai người gọi ta đến thư phòng của ông ấy.
Trong lòng ta cố gắng suy đoán dụng ý của ông ấy. Đến khi bước vào thư phòng, lão cha đang ngồi nghiêm chỉnh, Ngu Quy Vãn ngồi ở dưới. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt khó hiểu.
Ta bắt gặp ánh mắt của bọn họ, ngồi xuống đối diện với Ngu Quy Vãn.
Lão cha béo chậm rãi nói:
"Đầu tiên là Thế tử của Hoài Dương Vương, sau đó là Cửu hoàng tử. Hai người các con làm sao lại chọc giận bọn họ?"
Ngu Quy Vãn đỏ mặt, không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận: "Con không có trêu chọc bọn họ. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."
Ta cũng cứng cổ: "Con cũng thế."
Lão cha béo nghi ngờ nhìn ta.
Chậc, tin nàng ta chứ không tin ta?
Ta nhìn thẳng, dù sao ta không làm, ta không sợ.
"Haiz. Vốn dĩ cha cũng không muốn nói với các con. Mấy năm nay, triều đình vẫn luôn tranh cãi chuyện lập Thái tử. Hoài Dương Vương ủng hộ Tam hoàng tử, còn rất nhiều người khác chọn Cửu hoàng tử. Trong thời điểm như thế này, chúng ta không động vào bọn họ được."
Ta thích thú nhìn lão cha béo. Ông ấy cau mày, nghiêm túc khuyên bảo bọn ta: "Với gia cảnh nhà chúng ta, không thích hợp trèo cao."
Khi nghe xong, sắc mặt Ngu Quy Vãn thay đổi, nàng ta cúi đầu ngồi ngay ngắn, không nói một lời.
Ta không có phiền não như nam nữ chính nên chỉ cười nói: "Cha, ngài yên tâm. Nữ nhi tuyệt đối không có tâm tư gì khác!"
Ngu Quy Vãn liếc nhìn ta, ta nhìn lại. Trong mắt nàng ấy ngập tràn sự kinh ngạc, khó hiểu, hoài nghi và cả một chút chán ghét. Ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Quá ngoan ngoãn.
Ngu Quy Vãn như vậy thật không bình thường!
Hôm nay, nam phụ đến cửa nhà ta phát điên.
Này...
Chẳng lẽ hai người này trọng sinh sao?
Nghĩ đến chuyện này, mọi thứ có vẻ hợp lý!
Sự thù địch khó hiểu trong ánh mắt của Ngu Quy Vãn và cả ánh mắt đánh giá của Cửu hoàng tử hôm nay.
Ôi má ơi! Điên rồi! Điên hết rồi!
Lòng ta ớn lạnh, sống lưng lạnh buốt.
Lão cha béo nói gì ta cũng không nghe thấy nữa, ta cũng không biết trở về sân viện của mình thế nào.
Liễu di nương vẫn đang ngồi đó đợi ta, thấy ta về thì chạy lại hỏi: "Sao thế? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?"
Ta hoang mang vô cùng. Ta cũng không biết ta bị làm sao nữa.
8.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, ta cảm giác ánh mắt Liễu di nương nhìn ta cũng có chút quái dị, khiến người ta sợ gai ốc.
"Di nương? Có chuyện gì thế?"
"A... Không có gì." Liễu di nương mất tự nhiên sờ sờ búi tóc của bà ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay đến Nam Phong miếu thế nào rồi? Hắn nói chứng đau đầu của con thế nào?"
Trong tiềm thức, ta cảm thấy câu hỏi này không thể trả lời trực tiếp, đắn đo: "Đạo trưởng nói con sẽ khỏe lại từ từ thôi."
Liễu di nương ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, nhìn ta nhưng lại giống như đang nhìn người khác.
Cả người ta tê liệt... Cứu mạng... Chẳng lẽ mọi người đã nhìn thấu ta rồi sao?
"Di nương? Con cảm thấy không thoải mái, con muốn nghỉ ngơi." Ta tìm một cái cớ để trốn đi.
Liễu di nương gật đầu, giơ tay chạm vào mặt ta, nước mắt không hiểu từ đâu rơi xuống.
Trái tim ta chợt lạnh.
Xong rồi...
Mọi thứ đều xong rồi.
Lần này, ta không an ủi bà ấy nữa. Vì nữ nhân này đã phát hiện ta...
Ta cắn răng, đứng dậy, trở về giường.
... May mắn là ta vẫn còn thân xác này, hơn nữa, ngay cả đạo trưởng cũng không làm gì được ta.
... Vậy ta vẫn còn có chút thời gian nữa... Đúng không?
Ta đã nghĩ kỹ rồi. Nếu có một ngày ta phải thống nhất tất cả, ta sẽ rời đi.
Với số tiền mà ta tiết kiệm được từ lão cha béo cùng số tiền tiêu vặt mà ta đã tiết kiệm được.
Phải lên kế hoạch và tính toán cẩn thận.
Tiếng bước chân của Xuân Hoa vang lên. Tiếp theo là tiếng đóng cửa. Sau đó ta không biết gì nữa...
...
Đến khi tỉnh lại, trong phòng có một mùi hương rất lạ. Ta nhận ra có gì đó không ổn.
Thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực. Có vấn đề!
Ta mở mắt nhìn, Liễu di nương đang đứng đối diện, Xuân Hoa đứng ở bên cạnh bà ấy.
"Cô là ai?" Đơn giản, dễ hiểu, đi vào đúng trọng tâm.
Ta bình tĩnh nhìn Liễu di nương: "Di nương, người đang nói gì thế?"
"Cô không phải là nữ nhi của ta," Liễu di nương lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, "cô không giống nó... Thu Nhi cũng không bị đau đầu. Từ khi cô đến đây, nó bắt đầu bị đau đầu, cũng không còn giống Thu Nhi nữa."
... Điều này cũng không có cách giải quyết. Ta không phải Ngu Mộng Thu. Giấu được một lúc không thể giấu cả đời. Chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ thôi.
"Ta và Xuân Hoa đều cảm thấy cô không phải là Thu Nhi. Rốt cuộc cô là ai? Thu Nhi đang ở đâu? Cô đã làm gì với nó vậy?"
Liễu di nương lúc đầu vẫn rất lo lắng, sau đó trở nên khẩn trương, thậm chí còn muốn tới gần ta nhưng vừa bước một bước lại không dám nữa.
Bây giờ ta rất giống một con yêu quái.
Tâm trạng của ta không tốt.
Ta không biết, từ khi nào, Xuân Hoa đã liên lạc với vị phu nhân này.
Chẳng lẽ bại lộ từ lúc đưa thuốc sao? Xuân Hoa đề nghị ta đến miếu Nam Phong và chùa Thất Hà là cố ý? Các nàng hi vọng có người khác sẽ diệt trừ con yêu nghiệt như ta?
"Cầu xin cô nói cho ta biết Thu Nhi đang ở đâu." Liễu di nương ấy nhìn ta cầu xin.
Ta nằm ở trên giường, cúi đầu nhìn bà ấy.
"Nàng ấy chính là ta mà ta cũng chính là nàng ấy."
Ta nói xong, Liễu di nương lấy khăn tay lau nước mắt.
"Xuân Hoa, trông cô ấy cẩn thận. Ta đi tìm phu nhân nói chuyện, ngày mai mời cao tăng ở chùa Thất Hà đến đây một chuyến."
Xuân Hoa nghe lời, đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn ta. Giờ phút này, ta có thể nhìn thấy trong mắt em ấy hai chữ "yêu quái".
Haiz, thật đáng tiếc. Tiểu tỷ muội khờ khạo đầu tiên của ta đã không còn nữa rồi.
Theo lý mà nói thì ta phải lo lắng cho vận mệnh ngày mai của mình.
Nhưng hiện tại ta đang rất buồn...
Trong lòng ta biết mạch truyện đang giở trò, bởi vì ta là một nhân tố không xác định, nó đang cố gắng loại bỏ ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.