Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 132: Chết không đáng tiếc [2]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Hẳn là chưa
từng nhìn thấy ta tức giận bao giờ, bọn họ sợ run lên, rốt cục lui xuống. Nếu để
cho Hoàng Hậu biết ta không ở lại trong tẩm cung của Hoàng Thượng , mà chạy đến
thăm Quân Ngạn, chắc chắn sẽ tức giận đến giết chết ta. Dù sao ta hiện tại là
phi tử Hoàng Thượng , đã không còn là biểu muội của Quân Ngạn nữa. Chính là, ta
đã không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt người nằm trên ghế mềm, lòng ta khẽ trầm xuống, người của Hoàng Hậu lại có thể xuống tay nặng như vậy sao? Đến tột cùng muốn hắn tổn thương đến độ nào nữa?
Bước nhanh đi qua, nhẹ nắm lấy cổ tay hắn, gọi hắn: “Biểu ca.”
Tay hắn rất lạnh, ta nhịn không được cúi đầu thổi hơi ấm cho hắn. Hắn không hề mở mắt, chỉ hơi nhíu mày, ta biết, hắn nghe thấy ta nói chuyện, nhưng là hắn không thể cử động được . Hoàng Hậu hẳn là lo lắng , cho nên nàng là muốn ra tay trước hòng chiếm thế thượng phong .
Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, thì ra nhiều năm như vậy hắn phải làm chuyện mà bản thân không muốn, đều là vì ta. Nay, lại tiếp tục bị bắt ép phải sống cuộc sống như vậy. Nhưng là ta……
Ta chưa bao giờ hiểu hắn, đã vậy còn khiến hắn tổn thương. Nước mắt chảy xuống, rơi trên mu bàn tay hắn, cảm giác đầu ngón tay hắn run lên, thân mình thoáng động. Ta giật mình nâng mắt, nhìn thấy mặt mày hắn càng thêm nhăn lại, từ trong ngực phát ra tiếng rên nặng nề.
Hắn dường như muốn tỉnh.
Cho đến khi từ trong miệng hắn tràn ra tơ máu, ta mới vô cùng kinh hoảng. Cuống quít cúi người ôm lấy hắn, lắc đầu khóc lóc: “Đừng mà, biểu ca đừng mà……” Đừng lại vì ta mà bị thương, đừng thêm một lần nào nữa…… Ta gắt gao ôm lấy hắn, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta chưa bao giờ biết tình yêu mà Quân Ngạn dành cho ta lại sâu đậm như thế, vì ta có thể không quan tâm tới an nguy của chính mình . Ta không muốn, lại nhìn thấy hắn bị thương chút nào nữa!
Ta chỉ là lo lắng cho hắn, hiển nhiên không chút phát giác có người đã đi tới phía sau lưng ta. Tiếp theo là thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Hừ, thi thể Phụ Hoàng ta còn chưa lạnh, mà phi tử của người cư nhiên dám công khai có quan hệ với Hoàng Tử, thật sự là chết cũng không đáng tiếc!”
Nhìn thấy sắc mặt người nằm trên ghế mềm, lòng ta khẽ trầm xuống, người của Hoàng Hậu lại có thể xuống tay nặng như vậy sao? Đến tột cùng muốn hắn tổn thương đến độ nào nữa?
Bước nhanh đi qua, nhẹ nắm lấy cổ tay hắn, gọi hắn: “Biểu ca.”
Tay hắn rất lạnh, ta nhịn không được cúi đầu thổi hơi ấm cho hắn. Hắn không hề mở mắt, chỉ hơi nhíu mày, ta biết, hắn nghe thấy ta nói chuyện, nhưng là hắn không thể cử động được . Hoàng Hậu hẳn là lo lắng , cho nên nàng là muốn ra tay trước hòng chiếm thế thượng phong .
Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, thì ra nhiều năm như vậy hắn phải làm chuyện mà bản thân không muốn, đều là vì ta. Nay, lại tiếp tục bị bắt ép phải sống cuộc sống như vậy. Nhưng là ta……
Ta chưa bao giờ hiểu hắn, đã vậy còn khiến hắn tổn thương. Nước mắt chảy xuống, rơi trên mu bàn tay hắn, cảm giác đầu ngón tay hắn run lên, thân mình thoáng động. Ta giật mình nâng mắt, nhìn thấy mặt mày hắn càng thêm nhăn lại, từ trong ngực phát ra tiếng rên nặng nề.
Hắn dường như muốn tỉnh.
Cho đến khi từ trong miệng hắn tràn ra tơ máu, ta mới vô cùng kinh hoảng. Cuống quít cúi người ôm lấy hắn, lắc đầu khóc lóc: “Đừng mà, biểu ca đừng mà……” Đừng lại vì ta mà bị thương, đừng thêm một lần nào nữa…… Ta gắt gao ôm lấy hắn, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta chưa bao giờ biết tình yêu mà Quân Ngạn dành cho ta lại sâu đậm như thế, vì ta có thể không quan tâm tới an nguy của chính mình . Ta không muốn, lại nhìn thấy hắn bị thương chút nào nữa!
Ta chỉ là lo lắng cho hắn, hiển nhiên không chút phát giác có người đã đi tới phía sau lưng ta. Tiếp theo là thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Hừ, thi thể Phụ Hoàng ta còn chưa lạnh, mà phi tử của người cư nhiên dám công khai có quan hệ với Hoàng Tử, thật sự là chết cũng không đáng tiếc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.