Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 8: Giang Nam tới
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Nghe được trong
giọng nói của ta có điểm tức giận, Thư Nghiên dường như có chút kinh hoảng, vội
tiến đến trước mặt ta nói:
“Cô nương hiểu lầm rồi. Công tử nhà ta sau khi trở về bị nhiễm phong hàn, vốn thân thể xưa nay không tốt, lại thêm mấy ngày trước lại cứ một mực bôn ba, cho nên rốt cuộc bệnh trở nặng, vì thế mới thất hẹn với cô nương.”
Cuối cùng ta cũng nhúc nhích. Vốn chỉ nghĩ rằng hắn thất hẹn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc là hắn không thể tới. Đợi chờ đã lâu, khiến ta hơi nổi giận, nhưng hôm nay nghe lời nói của Thư Nghiên, trong lòng bất giác cảm thấy áy náy.
Thanh Tư quả thực vẫn là hiểu lòng ta nhất, vội hỏi:
“Vậy công tử nhà ngươi đâu?”
“Công tử hiện tại đang ở bên ngoài, sai ta tới hỏi một chút xem cô nương có tức giận hay không? Công tử người hỏi, người còn có tư cách gặp mặt cô nương nữa không?”
Thư Nghiên nhìn ta, vẻ mặt có chút e sợ, sợ rằng ta sẽ cự tuyệt.
Tay không tự chủ mà nắm chặt chiếc khăn. Hắn cư nhiên hỏi ta còn có… tư cách… Khẽ cắn môi, Thanh Tư kéo kéo tay của ta nói:
“Tiểu thư, người cũng đã đến, vậy thì gặp mặt một chút đi! Thanh Tư cùng người đi!”
Nói xong, liền muốn kéo ta đi ra ngoài.
“… Ta…”
“A!”
Thanh Tư đột nhiên kêu lên một tiếng, cười đùa quay đầu lại,
“Muội quên mất, tiểu thư từ cửa chính đi ra hẳn là không hay, chúng ta đi cửa hông vậy!”
Ta bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, nha đầu này, thật giống con giun trong bụng ta!
Ba người từ cửa hông đi ra ngoài, Thư Nghiên dẫn chúng ta đưa tới một bên, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa dừng sát ở ven đường, một thân ảnh bạch y tựa vào bên cạnh xe ngựa. Thư Nghiên mừng rỡ chạy lên phía trước:
“Công tử, Phượng cô nương đến rồi!”
Chẳng hiểu tại sao, nghe hắn kêu lên như thế, mặt ta thật giống như bị lửa đốt qua, lập tức nóng bừng lên.
Giang Nam xoay người, thời điểm nhìn theo hướng ta đang đi tới con ngươi sáng bừng lên, khóe miêng chậm rãi tràn ra một nụ cười tựa như đóa sen nở ra khoe sắc.
“Phượng cô nương.”
Hắn nhẹ giọng gọi ta, thanh âm dễ nghe tan ra hòa lẫn vào trong gió xuân, giọng nói trẻ trung bỗng trở thành thứ thanh hương say mê lòng người… Ta cảm thấy có chút lúng lúng, lại nói:
“Không phải nói muốn tới cửa nói cám ơn sao?”
Lén gọi ta ra bên ngoài như thế này, rốt cuộc là tính toán chuyện gì đây?
Đến gần mới phát hiện hắn thực gầy đi rất nhiều, lại nghĩ đến trận gió lạnh kia thực sự đã hành hạ hắn hồi lâu. Dưới thời tiết lạnh như thế mà nhảy xuống nước đi cứu người, cho dù là ai thì cũng sẽ bị bệnh. Hắn cũng không vì thấy ta vô lý mà tức giận, ngược lại còn cười nói:
“Tại hạ là sợ lúc trước thất hẹn, cô nương sẽ đem tại hạ đuổi đi.”
Ta thực có nổi giận, nhưng cho dù có tức giận cũng không thể làm những chuyện như vậy!
“Ta… Khụ khụ ——”
Hắn muốn nói chuyện, lại ho mãi không dứt, tay chặn ở trên môi, lông mày tuấn nhan nhíu lại. Ta chỉ cảm thấy bản thân mình điên rồi, nếu không sao lại cảm thấy hắn, ngay cả dáng vẻ lúc ho cũng đẹp mắt đến như vậy?
“Công tử!”
Thư Nghiên dậm chân một cái, vội vã từ trong xe lấy ra cái áo choàng cẩn thận đem thân thể hắn bọc kín lại, vừa trách nói,
“Lúc ra ngoài lão gia đã dặn dò người chú ý thân thể, nếu như còn có sơ xuất, ta đây sẽ thảm rồi!”
Trong lòng lo lắng, thực không nhịn được nói:
“Nếu bệnh đã không tốt, còn ra ngoài làm gì?”
Nghe khẩu khí của Thư Nghiên, nói vậy ở nhà, hẳn cũng là một thiếu gia công tử được nâng niu trong lòng bàn tay, người người đều sẽ đau lòng, làm sao có thể chịu được khi thấy hắn chịu khổ? Ho một hồi, hắn lại cười:
“Tại hạ không sao, chẳng qua lo rằng nếu không tới, sợ cô nương sẽ cho tại hạ là kẻ không giữ lời.”
Ta khẽ giật mình, hắn là để ý đến cái nhìn của ta sao? Thế nhưng hắn lại không có tránh né, ánh mắt nhu hòa, nụ cười kia làm cho chút gió lạnh của mùa xuân trong nhất thời trở nên ấm áp, tựa như được sưởi dưới ánh mặt trời đang chiếu rọi, khiến hơi ấm lan tràn. Nhìn ta một lát, bất chợt hắn đứng né sang nửa bước, làm tư thế mời, mở miệng nói:
“Cô nương mời lên xe.”
“Đi nơi nào?”
Ta bật thốt lên hỏi.
“Dẫn ngươi đi nhìn một chỗ.”
Ta có điểm giật mình, Thanh Tư ở một bên khẽ cười đùa, đẩy ta:
“Tiểu thư, còn lo lắng cái gì? Lên xe mau!”
“Nha đầu chết tiệt!”
Ta trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới biết chẳng qua bao lâu thời gian nàng đã như bị người ta mua chuộc.
“Phượng cô nương mời lên xe thôi.”
Thư Nghiên cũng đứng ở một bên híp mắt nhìn ta cười. Ba người cùng nhìn, làm cho ta cực kỳ quẫn bách, đành cúi đầu lên xe. Giang Nam cũng vào trong xe, mỉm cười ngồi xuống đối diện với ta. Thanh Tư rất thức thời không có đi vào cùng. Nghe Thư Nghiên nói:
“Thanh Tư tỷ tỷ, ngồi cho vững nhé!”
Tiếp đến nghe thấy thanh âm thúc ngựa chạy đi. Xen lẫn trong đó nghe giọng nói tức giận của Thanh Tư:
“Ta cảnh cáo ngươi lần đầu, cũng là lần cuối cùng, không cho phép gọi ta là tỷ tỷ nữa!”
Nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, ta nhịn không được, liền che mặt mà cười. Giang Nam chỉ ngồi, không có nói lời nào, chỉ là bần thần nhìn ta, con người thâm thúy tựa như mặt nước nhẹ nhàng bị khuấy động, rồi trong nháy mắt lại trở về an tĩnh tựa như không hề có những xao động đó…
“Cô nương hiểu lầm rồi. Công tử nhà ta sau khi trở về bị nhiễm phong hàn, vốn thân thể xưa nay không tốt, lại thêm mấy ngày trước lại cứ một mực bôn ba, cho nên rốt cuộc bệnh trở nặng, vì thế mới thất hẹn với cô nương.”
Cuối cùng ta cũng nhúc nhích. Vốn chỉ nghĩ rằng hắn thất hẹn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc là hắn không thể tới. Đợi chờ đã lâu, khiến ta hơi nổi giận, nhưng hôm nay nghe lời nói của Thư Nghiên, trong lòng bất giác cảm thấy áy náy.
Thanh Tư quả thực vẫn là hiểu lòng ta nhất, vội hỏi:
“Vậy công tử nhà ngươi đâu?”
“Công tử hiện tại đang ở bên ngoài, sai ta tới hỏi một chút xem cô nương có tức giận hay không? Công tử người hỏi, người còn có tư cách gặp mặt cô nương nữa không?”
Thư Nghiên nhìn ta, vẻ mặt có chút e sợ, sợ rằng ta sẽ cự tuyệt.
Tay không tự chủ mà nắm chặt chiếc khăn. Hắn cư nhiên hỏi ta còn có… tư cách… Khẽ cắn môi, Thanh Tư kéo kéo tay của ta nói:
“Tiểu thư, người cũng đã đến, vậy thì gặp mặt một chút đi! Thanh Tư cùng người đi!”
Nói xong, liền muốn kéo ta đi ra ngoài.
“… Ta…”
“A!”
Thanh Tư đột nhiên kêu lên một tiếng, cười đùa quay đầu lại,
“Muội quên mất, tiểu thư từ cửa chính đi ra hẳn là không hay, chúng ta đi cửa hông vậy!”
Ta bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, nha đầu này, thật giống con giun trong bụng ta!
Ba người từ cửa hông đi ra ngoài, Thư Nghiên dẫn chúng ta đưa tới một bên, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa dừng sát ở ven đường, một thân ảnh bạch y tựa vào bên cạnh xe ngựa. Thư Nghiên mừng rỡ chạy lên phía trước:
“Công tử, Phượng cô nương đến rồi!”
Chẳng hiểu tại sao, nghe hắn kêu lên như thế, mặt ta thật giống như bị lửa đốt qua, lập tức nóng bừng lên.
Giang Nam xoay người, thời điểm nhìn theo hướng ta đang đi tới con ngươi sáng bừng lên, khóe miêng chậm rãi tràn ra một nụ cười tựa như đóa sen nở ra khoe sắc.
“Phượng cô nương.”
Hắn nhẹ giọng gọi ta, thanh âm dễ nghe tan ra hòa lẫn vào trong gió xuân, giọng nói trẻ trung bỗng trở thành thứ thanh hương say mê lòng người… Ta cảm thấy có chút lúng lúng, lại nói:
“Không phải nói muốn tới cửa nói cám ơn sao?”
Lén gọi ta ra bên ngoài như thế này, rốt cuộc là tính toán chuyện gì đây?
Đến gần mới phát hiện hắn thực gầy đi rất nhiều, lại nghĩ đến trận gió lạnh kia thực sự đã hành hạ hắn hồi lâu. Dưới thời tiết lạnh như thế mà nhảy xuống nước đi cứu người, cho dù là ai thì cũng sẽ bị bệnh. Hắn cũng không vì thấy ta vô lý mà tức giận, ngược lại còn cười nói:
“Tại hạ là sợ lúc trước thất hẹn, cô nương sẽ đem tại hạ đuổi đi.”
Ta thực có nổi giận, nhưng cho dù có tức giận cũng không thể làm những chuyện như vậy!
“Ta… Khụ khụ ——”
Hắn muốn nói chuyện, lại ho mãi không dứt, tay chặn ở trên môi, lông mày tuấn nhan nhíu lại. Ta chỉ cảm thấy bản thân mình điên rồi, nếu không sao lại cảm thấy hắn, ngay cả dáng vẻ lúc ho cũng đẹp mắt đến như vậy?
“Công tử!”
Thư Nghiên dậm chân một cái, vội vã từ trong xe lấy ra cái áo choàng cẩn thận đem thân thể hắn bọc kín lại, vừa trách nói,
“Lúc ra ngoài lão gia đã dặn dò người chú ý thân thể, nếu như còn có sơ xuất, ta đây sẽ thảm rồi!”
Trong lòng lo lắng, thực không nhịn được nói:
“Nếu bệnh đã không tốt, còn ra ngoài làm gì?”
Nghe khẩu khí của Thư Nghiên, nói vậy ở nhà, hẳn cũng là một thiếu gia công tử được nâng niu trong lòng bàn tay, người người đều sẽ đau lòng, làm sao có thể chịu được khi thấy hắn chịu khổ? Ho một hồi, hắn lại cười:
“Tại hạ không sao, chẳng qua lo rằng nếu không tới, sợ cô nương sẽ cho tại hạ là kẻ không giữ lời.”
Ta khẽ giật mình, hắn là để ý đến cái nhìn của ta sao? Thế nhưng hắn lại không có tránh né, ánh mắt nhu hòa, nụ cười kia làm cho chút gió lạnh của mùa xuân trong nhất thời trở nên ấm áp, tựa như được sưởi dưới ánh mặt trời đang chiếu rọi, khiến hơi ấm lan tràn. Nhìn ta một lát, bất chợt hắn đứng né sang nửa bước, làm tư thế mời, mở miệng nói:
“Cô nương mời lên xe.”
“Đi nơi nào?”
Ta bật thốt lên hỏi.
“Dẫn ngươi đi nhìn một chỗ.”
Ta có điểm giật mình, Thanh Tư ở một bên khẽ cười đùa, đẩy ta:
“Tiểu thư, còn lo lắng cái gì? Lên xe mau!”
“Nha đầu chết tiệt!”
Ta trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới biết chẳng qua bao lâu thời gian nàng đã như bị người ta mua chuộc.
“Phượng cô nương mời lên xe thôi.”
Thư Nghiên cũng đứng ở một bên híp mắt nhìn ta cười. Ba người cùng nhìn, làm cho ta cực kỳ quẫn bách, đành cúi đầu lên xe. Giang Nam cũng vào trong xe, mỉm cười ngồi xuống đối diện với ta. Thanh Tư rất thức thời không có đi vào cùng. Nghe Thư Nghiên nói:
“Thanh Tư tỷ tỷ, ngồi cho vững nhé!”
Tiếp đến nghe thấy thanh âm thúc ngựa chạy đi. Xen lẫn trong đó nghe giọng nói tức giận của Thanh Tư:
“Ta cảnh cáo ngươi lần đầu, cũng là lần cuối cùng, không cho phép gọi ta là tỷ tỷ nữa!”
Nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, ta nhịn không được, liền che mặt mà cười. Giang Nam chỉ ngồi, không có nói lời nào, chỉ là bần thần nhìn ta, con người thâm thúy tựa như mặt nước nhẹ nhàng bị khuấy động, rồi trong nháy mắt lại trở về an tĩnh tựa như không hề có những xao động đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.