Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 41: Hai tin dữ [2]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Ta mới nhớ
tới đêm hôm qua bên ngoài có động tĩnh, chính là ta không nghĩ tới có thể là bởi
vì chuyện như thế này! Xốc chăn lên, vội vàng nhảy xuống khỏi giường, cũng
không kịp rửa mặt chải đầu, liền lao ra ngoài.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Nha hoàn vừa đuổi theo phía sau ta vừa gọi.
Lúc chạy tới từ đường, thấy cửa lớn vẫn mở rộng như cũ. Chính là, không nhìn thấy thân ảnh cao lớn vui vẻ kia đâu. Tâm tình chợt căng lên, ta thực sự không muốn tin, không nghĩ tới chuyện đó lại là sự thật?
Thời điểm tiến lên phía trước, thiếu chút nữa thì đụng trúng Khinh Ca. Nàng vội vàng kéo tay ta lại, hỏi: “Bát tỷ! Là thật sao? Thật sự sao?” Ánh mắt của nàng đã hồng cả lên, vô cùng mong chờ mà nhìn ta.
Ta biết, nàng muốn hỏi là cái gì.
Cắn răng, ta cũng không nói một câu. Ta cũng tưởng là giả, nhưng mà, thoạt nhìn xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không thể không quên tính đến phương diện tồi tệ nhất. Cùng Khinh Ca đi tới thư phòng, lại nhận được thông báo rằng Phượng Hố không có ở đó.
Ta kinh ngạc, gia đinh cúi đầu nói: “Lão gia hôm qua đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Bát tỷ…” Khinh Ca khó hiểu nhìn ta.
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe được tiếng mẹ gọi ta, vội vàng quay đầu, thấy nàng vịn tay nha hoàn đứng ở cách đó không xa, thẳng tắp nhìn chúng ta.
Bước lên phía trước hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phượng phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà Phượng Hố lại không ở trong phủ! Chẳng lẽ người còn có chuyện gì khác trọng yếu hơn nữa sao? Thực sự làm người ta khó hiểu.
Mẹ thở dài, đuổi hạ nhân đi xuống cả rồi mới đưa ta cùng với Khinh Ca mang tới một mái đình, lắc lắc đầu nói: “Vân Lan còn chưa tìm về, Mạch nhi lại làm ra chuyện như vậy. Thực sự làm ta thất vọng cùng đau lòng!”
“Mẹ.” Ta thấp giọng gọi nàng.
Trong phủ nhiều huynh đệ tỷ muội, mẹ đều xem như là con ruột của mình. Cho nên, vẫn luôn gọi Lục ca là “Mạch nhi”, chính là Phượng Lê Mạch dường như vẫn không hề cảm kích. Nay xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng không có tức giận, mà lại càng thương tâm.
“Ta đã dặn dò mọi người trong phủ không được phép đem tin tức truyền ra bên ngoài, cũng đã phái người đi tìm. Cha con bên kia, trước tiên cứ giấu đã. Bằng không, không biết hắn sẽ tức giận đến thế nào.”
Mẹ nhìn ta cùng với Khinh Ca, nói ra có chút bất đắc dĩ.
Ta và Khinh Ca liếc nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Mẹ vịn vào lan can ngồi xuống, ngữ khí, tràn đầy bi thương: “Nó nếu là thích Thanh Tư như vậy, sao không kiên nhẫn từ từ đợi, tội tình gì phải làm như thế?” Trong lời nói của mẹ, pha trộn phiền muộn vô hạn cùng khó hiểu.
Ta ngây ngẩn cả người, khẽ nắm chặt hai đấm. Phượng Lê Mạch thật là thích Thanh Tư đến vậy sao? Như vậy Thanh Tư thì sao, cũng là nguyện ý cùng hắn bỏ trốn? Vì sao ta cho tới bây giờ, chưa từng nhìn ra hai người bọn họ có tình cảm thắm thiết đến như vậy?
Lục ca, Thanh Tư, đến tột cùng là vì cái gì?
Khẽ gật đầu, nhìn về phía xa xa, mây trắng chậm rãi trôi qua, che khuất vầng thái dương, ánh sáng dần tối.
Một làn gió lạnh thổi qua, đem quần áo chúng ta tung bay phần phật, làn váy hồng nhạt của Khinh Ca cũng bay lên, xẹt qua trán nàng, nhưng nhìn thần sắc nàng lại ảm đạm, dường như chẳng hề phát hiện ra.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Nha hoàn vừa đuổi theo phía sau ta vừa gọi.
Lúc chạy tới từ đường, thấy cửa lớn vẫn mở rộng như cũ. Chính là, không nhìn thấy thân ảnh cao lớn vui vẻ kia đâu. Tâm tình chợt căng lên, ta thực sự không muốn tin, không nghĩ tới chuyện đó lại là sự thật?
Thời điểm tiến lên phía trước, thiếu chút nữa thì đụng trúng Khinh Ca. Nàng vội vàng kéo tay ta lại, hỏi: “Bát tỷ! Là thật sao? Thật sự sao?” Ánh mắt của nàng đã hồng cả lên, vô cùng mong chờ mà nhìn ta.
Ta biết, nàng muốn hỏi là cái gì.
Cắn răng, ta cũng không nói một câu. Ta cũng tưởng là giả, nhưng mà, thoạt nhìn xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không thể không quên tính đến phương diện tồi tệ nhất. Cùng Khinh Ca đi tới thư phòng, lại nhận được thông báo rằng Phượng Hố không có ở đó.
Ta kinh ngạc, gia đinh cúi đầu nói: “Lão gia hôm qua đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Bát tỷ…” Khinh Ca khó hiểu nhìn ta.
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe được tiếng mẹ gọi ta, vội vàng quay đầu, thấy nàng vịn tay nha hoàn đứng ở cách đó không xa, thẳng tắp nhìn chúng ta.
Bước lên phía trước hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phượng phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà Phượng Hố lại không ở trong phủ! Chẳng lẽ người còn có chuyện gì khác trọng yếu hơn nữa sao? Thực sự làm người ta khó hiểu.
Mẹ thở dài, đuổi hạ nhân đi xuống cả rồi mới đưa ta cùng với Khinh Ca mang tới một mái đình, lắc lắc đầu nói: “Vân Lan còn chưa tìm về, Mạch nhi lại làm ra chuyện như vậy. Thực sự làm ta thất vọng cùng đau lòng!”
“Mẹ.” Ta thấp giọng gọi nàng.
Trong phủ nhiều huynh đệ tỷ muội, mẹ đều xem như là con ruột của mình. Cho nên, vẫn luôn gọi Lục ca là “Mạch nhi”, chính là Phượng Lê Mạch dường như vẫn không hề cảm kích. Nay xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng không có tức giận, mà lại càng thương tâm.
“Ta đã dặn dò mọi người trong phủ không được phép đem tin tức truyền ra bên ngoài, cũng đã phái người đi tìm. Cha con bên kia, trước tiên cứ giấu đã. Bằng không, không biết hắn sẽ tức giận đến thế nào.”
Mẹ nhìn ta cùng với Khinh Ca, nói ra có chút bất đắc dĩ.
Ta và Khinh Ca liếc nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Mẹ vịn vào lan can ngồi xuống, ngữ khí, tràn đầy bi thương: “Nó nếu là thích Thanh Tư như vậy, sao không kiên nhẫn từ từ đợi, tội tình gì phải làm như thế?” Trong lời nói của mẹ, pha trộn phiền muộn vô hạn cùng khó hiểu.
Ta ngây ngẩn cả người, khẽ nắm chặt hai đấm. Phượng Lê Mạch thật là thích Thanh Tư đến vậy sao? Như vậy Thanh Tư thì sao, cũng là nguyện ý cùng hắn bỏ trốn? Vì sao ta cho tới bây giờ, chưa từng nhìn ra hai người bọn họ có tình cảm thắm thiết đến như vậy?
Lục ca, Thanh Tư, đến tột cùng là vì cái gì?
Khẽ gật đầu, nhìn về phía xa xa, mây trắng chậm rãi trôi qua, che khuất vầng thái dương, ánh sáng dần tối.
Một làn gió lạnh thổi qua, đem quần áo chúng ta tung bay phần phật, làn váy hồng nhạt của Khinh Ca cũng bay lên, xẹt qua trán nàng, nhưng nhìn thần sắc nàng lại ảm đạm, dường như chẳng hề phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.