Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 121: Hoàng Thượng bệnh nặng
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Hiển nhiên, trong lòng Quân Ngạn suy nghĩ giống với ta. Hắn biểu tình căng thẳng, nhưng vẫn nắm chặt tay của ta, không một chút buông lỏng. Ta kinh ngạc, đã thấy hắn nhướng mày, ánh mắt hướng về phía bên trái nhìn lại.
Ta không tự giác nhìn lại, nhìn thấy vài bóng người lặng yên tới gần.
Trái tim, căng thẳng đến cực hạn.
Xem ra, cuối cùng bọn họ cũng đã phát hiện ra chúng ta.
Giày của thị vệ đã lộ ra một nửa, tay Quân Ngạn vươn nhanh ra, tóm chặt lấy cổ thị vệ kia, lật tay một cái tên thị vệ đó ngã xuống đất. Quả nhiên, là người của Hoàng Hậu.
Trên mặt hắn không thấy một chút do dự, cổ tay tăng lực gấp đôi, chỉ nghe “aa” một tiếng, tên thị vệ vừa mới bị lật ngay trước mắt, ước chừng bị chết ngay trong lúc đó.
“A.” Ta kinh hô tránh ở phía sau lưng hắn. Quân Ngạn quay trở lại kéo ta qua, một chưởng đánh về hướng bên phải. Một tên thị vệ khác bay dạt ra một phía, vẫn chưa kịp rút đao, lặng yên nhìn thị vệ vừa chết ngay trước mắt, đột nhiên phủ gục đầu gối xuống quỳ, mở miệng nói: “Vương gia, đã xảy ra chuyện!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, gặp chuyện không may? Không phải là chuyện Quân Ngạn vội vã mang theo ta rời cung sao?
Chính là, xem sắc mặt thị vệ , tựa hồ còn không chỉ……
Quân Ngạn nhướn mày lên thị vệ kia lại nói: “Hoàng Hậu muốn Vương gia cùng Nhã phi nương nương nhanh chóng đi tới Ngự Hòa cung, Hoàng Thượng đột nhiên bệnh nặng!”
“Ngươi nói cái gì?”
Ta không khỏi bật thốt lên hỏi, Hoàng Thượng bệnh nặng? Điều này sao có thể?
Quân Ngạn đứng ngơ ngác, giống như còn đang cân nhắc việc này là thật hay giả. Ta nhịn không được quay đầu, khó trách trong cung đột nhiên trở nên khẩn trương như thế. Chỉ là, Hoàng Hậu không thừa lúc tình trạng lộn xộn mà giết ta sao?
Ngoái đầu nhìn lại, nhìn thị vệ quỳ trên mặt đất, trong lòng thực tại cảm thấy kỳ lạ.
Lại có suy nghĩ khác, sợ là giờ phút này, đây chính là người Hoàng Thượng phái đi gọi ta tới? Cũng khó trách Hoàng Hậu giờ phút này không có động thủ, thị vệ của nàng vẫn tôn xưng ta một tiếng “Nhã phi nương nương”.
“Đi Ngự Hòa cung.” Ta nói với Quân Ngạn.
Khó trách, dù sao đó vẫn là Phụ hoàng hắn.
Hắn nhếch môi, một câu cũng không chịu nói. Ta biết, theo ý muốn của hắn, là muốn nhân cơ hội rời khỏi cung . Chính là…… Liếc nhìn thị vệ còn quỳ trên mặt đất, thì dù cho chúng ta có cố ý muốn đi, Hoàng Hậu nhất quyết cũng không đồng ý . Huống hồ,
Quân Ngạn đã bị thương, ta không muốn hắn sẽ cùng bọn thị vệ động thủ.
***
Ngự Hòa cung.
Một đám thái y ra ra vào vào, ai nấy thần sắc ngưng trọng. Công công thấy ta đi vào, vội chào đón nói: “Nương nương ngài đã tới, mau mau, Hoàng Thượng vẫn gọi ngài mãi!” Hắn nói xong, nghiêng người dẫn ta đi vào.
Quân Ngạn muốn tiến lên, lại bị ánh mắt của ta ngăn lại .
Xoay người theo công công đi vào, Hoàng Hậu cùng các tần phi đang đứng ở bên trong, thấy ta đi vào, mặt nàng không chút thay đổi liếc mắt nhìn ta một cái, cư nhiên nói: “Đều lui cả đi, Hoàng Thượng có chuyện muốn nói với một mình Nhã phi.” Dứt lời, nàng phất ống tay áo, dẫn đầu đi ra ngoài.
Đám Tần phi có chút bất mãn đưa mắt nhìn ta, dù cho không cam lòng, cũng chỉ có thể đi ra.
Ta sửng sốt một chút, nâng bước tiến lên phía trước.
Công công giúp ta mở cánh màn, mùi trầm hương nhẹ nhàng lan tỏa, hương khói khiến toàn bộ tẩm cung bao phủ bằng một dáng vẻ, sắc thái mông lung. Ta nhìn Hoàng Thượng im lặng nằm trên long sàng, khẽ nhắm hai mắt, chỉ có trước ngực phập phồng rất nhỏ mới cho thấy ngài còn sống.
Công công đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, Nhã phi nương nương đến rồi.”
“Ái phi……” Ngài nhẹ giọng thì thầm, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ta, trong mắt vui vẻ, tay run run nâng lên, hướng về phía ta.
Ta chần chờ một lát, cuối cùng vươn tay nắm lấy tay ngài, quay đầu hỏi công công: “Đang yên đang lành , làm sao Hoàng Thượng lại đột nhiên ngã bệnh?”
Công công mấp máy, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng……”
“Không phải chuyện của ngươi, ngươi lui xuống đi.” Công công vừa mới nói được một nửa đã bị Hoàng Thượng cắt ngang . Công công vội im miệng, thấp giọng đáp lại, rồi lùi bước lui ra ngoài.
“Hoàng Thượng……”
Ngài nhìn ta khó khăn nở nụ cười, mở miệng nói: “Ái phi không cần đau buồn, trẫm biết sớm hay muộn cũng có một ngày như vậy .”
Ta kinh ngạc nhìn ngài, không rõ ý tứ trong lời ngài nói, ngài nặng nề mà thở dài một tiếng, lại nói: “Cho nên trẫm, thà làm một bại quân [1], cũng muốn đem Lâm nhi từ Biên Quốc cứu trở về ! Nếu như trẫm mất đi, còn có ai … còn có thể để ý, quan tâm đến nó?”
[1] “Bại quân”: có thể hiểu là “ông vua thất bại”, cũng có thể hiểu là “thà để cho quân đội thua trận”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.