Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 138: Huynh muốn cưới muội [2]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Editor:
nhocoi Beta: thoathan
Hắn không nhìn, đứng lên, lôi ta đi nhanh ra ngoài. Ta cắn răng giữ chặt hắn lại, hắn có chút kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn ta, ta chần chừ một chút, rồi mới nhỏ giọng nói: “Biểu ca, nếu cô cô đã nói trong tay nàng có di chiếu, chẳng lẽ huynh còn không minh bạch sao?” Chỉ cần hắn không đi, ngôi vị Hoàng Đế sẽ là của hắn .
Hắn hơi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu còn là lúc trước, huynh tất nhiên muốn ngồi trên long ỷ kia, như vậy, muội chính là hoàng hậu được chọn. Nhưng là nay, muội đã không thể làm hậu. Thậm chí……” Âm thanh hắn từ từ nhỏ đi, ta hiểu được ý tứ của hắn.
Nay ta cùng với hắn, ngay cả quang minh chính đại cùng một chỗ, cũng không có khả năng .
Nếu hắn đăng cơ, như vậy ta chính là thái phi.
Nghe qua, thực khiến cho người ta cảm thấy bi thương.
“Biểu ca……” Có gì đó ấm áp từ trong khóe mắt chảy ra, ta nửa cười hỏi hắn, “Không hối hận sao?”
“Chưa bao giờ hối hận.” Hắn nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ, “Loan Phi, huynh muốn cưới muội.”
“Huhu –” Nhịn không được mà khóc lên, lắc đầu, “Muội sẽ thương tổn huynh……” Hắn cũng không để ý, chỉ cười nói: “Huynh đã đợi mười sáu năm rồi.”
“Muội sẽ…… thương tổn huynh……” Khi đó ta đã vô tình như vậy mà đẩy hắn ra, nay ta, làm sao còn có thể thương hắn! Ta không xứng với hắn, từ lâu đã không còn xứng với hắn .
Hắn gắt gao cầm lấy tay của ta, nhìn ta đầy mong đợi, rõ ràng nói: “Huynh đây cầu xin muội, thương tổn huynh được không……” Ngực đau quá.
Cho dù, cho dù biết rõ nhất định sẽ bị tổn thương, cũng không nguyện ý buông tay sao? Chuyện ta cùng với Quân Lâm, cho dù ta không nói, hắn nhất định cũng đã đoán được mấy phần. Nhưng hắn vẫn ……
Biểu ca, ta có tài đức gì mà có thể……
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Mở miệng: “Như vậy, huynh về trước phủ đi, dưỡng thương cho tốt.” Ánh mắt lướt qua vai hắn, nhìn đến Thập Hạ đang đứng phía sau, hơi nháy mắt. Ta biết, với tính tình của hắn, nhất định là sẽ không nghe lời ta . Nhưng mà, đêm nay, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng vô phương đem ta ra ngoài. Huống chi, hắn còn bị thương. Ta không muốn, cũng không nhẫn tâm nhìn hắn đi mạo hiểm.
Ánh mắt Thập Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức hiểu được ý của ta, một chưởng bổ vào sau gáy hắn, lại nhanh tay đỡ thân mình hắn xụi lơ ngã xuống, cắn răng nói: “Thuộc hạ đa tạ bát tiểu thư.”
Hắn không nhìn, đứng lên, lôi ta đi nhanh ra ngoài. Ta cắn răng giữ chặt hắn lại, hắn có chút kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn ta, ta chần chừ một chút, rồi mới nhỏ giọng nói: “Biểu ca, nếu cô cô đã nói trong tay nàng có di chiếu, chẳng lẽ huynh còn không minh bạch sao?” Chỉ cần hắn không đi, ngôi vị Hoàng Đế sẽ là của hắn .
Hắn hơi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu còn là lúc trước, huynh tất nhiên muốn ngồi trên long ỷ kia, như vậy, muội chính là hoàng hậu được chọn. Nhưng là nay, muội đã không thể làm hậu. Thậm chí……” Âm thanh hắn từ từ nhỏ đi, ta hiểu được ý tứ của hắn.
Nay ta cùng với hắn, ngay cả quang minh chính đại cùng một chỗ, cũng không có khả năng .
Nếu hắn đăng cơ, như vậy ta chính là thái phi.
Nghe qua, thực khiến cho người ta cảm thấy bi thương.
“Biểu ca……” Có gì đó ấm áp từ trong khóe mắt chảy ra, ta nửa cười hỏi hắn, “Không hối hận sao?”
“Chưa bao giờ hối hận.” Hắn nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ, “Loan Phi, huynh muốn cưới muội.”
“Huhu –” Nhịn không được mà khóc lên, lắc đầu, “Muội sẽ thương tổn huynh……” Hắn cũng không để ý, chỉ cười nói: “Huynh đã đợi mười sáu năm rồi.”
“Muội sẽ…… thương tổn huynh……” Khi đó ta đã vô tình như vậy mà đẩy hắn ra, nay ta, làm sao còn có thể thương hắn! Ta không xứng với hắn, từ lâu đã không còn xứng với hắn .
Hắn gắt gao cầm lấy tay của ta, nhìn ta đầy mong đợi, rõ ràng nói: “Huynh đây cầu xin muội, thương tổn huynh được không……” Ngực đau quá.
Cho dù, cho dù biết rõ nhất định sẽ bị tổn thương, cũng không nguyện ý buông tay sao? Chuyện ta cùng với Quân Lâm, cho dù ta không nói, hắn nhất định cũng đã đoán được mấy phần. Nhưng hắn vẫn ……
Biểu ca, ta có tài đức gì mà có thể……
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Mở miệng: “Như vậy, huynh về trước phủ đi, dưỡng thương cho tốt.” Ánh mắt lướt qua vai hắn, nhìn đến Thập Hạ đang đứng phía sau, hơi nháy mắt. Ta biết, với tính tình của hắn, nhất định là sẽ không nghe lời ta . Nhưng mà, đêm nay, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng vô phương đem ta ra ngoài. Huống chi, hắn còn bị thương. Ta không muốn, cũng không nhẫn tâm nhìn hắn đi mạo hiểm.
Ánh mắt Thập Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức hiểu được ý của ta, một chưởng bổ vào sau gáy hắn, lại nhanh tay đỡ thân mình hắn xụi lơ ngã xuống, cắn răng nói: “Thuộc hạ đa tạ bát tiểu thư.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.