Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 127: Kẻ thức thời [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Ta hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn xa xa.
Phía xa bầu trời mặt trời đang dần nhô lên, trời sắp sáng.
Nhưng là, rất nhiều chuyện, rốt cuộc cũng sẽ không vì hừng đông mà trở nên rõ ràng.
Trong không khí khơi lên một chút hương vị vẩn đục, cảm giác nguy hiểm dần dần dày đặc. Ta nhẹ nhíu mày, ta biết, một cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị long trời lở đất sắp sửa mở màn.
Ta có thể nhìn thấy, lực lượng vô hình đang từng chút nổi lên.
Quân Vũ nói đúng, di chiếu trong tay ta rất có khả năng chính là đạo bùa lấy mạng.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, như vậy nếu hiện tại ta không hành động, chỉ sợ thật sự bỏ mạng chốn hoàng tuyền. Chán nản cười, ta không muốn cuốn vào trận đấu tranh này, lại cố tình lôi ta vào tính kế. Nhưng là nay, ta vẫn như cũ thầm nghĩ cách thoát thân.
Nâng bước rời đi về phía trước vài bước, lập tức nghe Hoàng Hậu ở sau lưng nói: “Ngươi đi đâu?”
Ta không dừng chân lại, chỉ thấp giọng nói: “Hoàng Hậu không cho thần thiếp đi vào, thần thiếp đi ra ngoài hít thở không khí, ngài cũng muốn quản sao?” Vừa nói, vừa bước xuống bậc thang.
Nàng rốt cục không nói năng gì nữa, nhưng vẫn như cũ có thể cảm thụ được ánh mắt sắc bén của nàng ở sau lưng ta.
Một mình trở về Vân Lạc cung, cung nữ lập tức ra đón, sắc mặt kích động: “Nương nương. Ngài sao lại đã trở về! Nô tỳ…… Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng bệnh nặng, là thật sao? Nương nương, tại sao có thể như vậy? Đêm qua Hoàng Thượng không phải là rất tốt sao?”
Ta lập tức đi vào, hướng nàng nói: “Việc này nói sau. Ngươi hiện tại đưa bản cung vào trong phòng, thay bản cung sửa sang phòng lại một chút.”
Cung nữ cơ bản sắc mặt kinh hoảng, lập tức trở nên nghi hoặc.
“Nương nương, lúc này ngài muốn……” Cung nữ buột miệng, lại tự cảm thấy chính mình lỡ lời, lập tức cúi đầu nói, “Nương nương thứ tội, nô tỳ quá phận .” Lời dứt, vội vàng xoay người đi vào trong.
Nhìn bóng cung nữ rời đi, ta cúi đầu, có chút đăm chiêu. Ngẫm nghĩ, xoay người đi ra ngoài.
Trên đường, thái giám cùng các cung nữ nhìn thấy ta, đều quy củ hành lễ.
Bước chân in trên mặt đất, trái tim ta trầm xuống. Không nghĩ tới ta đến hoàng cung đi một vòng, cũng vẫn là không thể giúp đỡ Phượng Lê Mạch.
Lục ca, huynh cùng Thanh Tư giờ phút này đang ở phương nào?
Hơi hơi day trán suy tư, phía đông dâng lên một vầng sáng báo hiệu một ngày mới, ánh sáng tuyệt đẹp của bình minh hiện lên trên bầu trời.
Phía xa bầu trời mặt trời đang dần nhô lên, trời sắp sáng.
Nhưng là, rất nhiều chuyện, rốt cuộc cũng sẽ không vì hừng đông mà trở nên rõ ràng.
Trong không khí khơi lên một chút hương vị vẩn đục, cảm giác nguy hiểm dần dần dày đặc. Ta nhẹ nhíu mày, ta biết, một cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị long trời lở đất sắp sửa mở màn.
Ta có thể nhìn thấy, lực lượng vô hình đang từng chút nổi lên.
Quân Vũ nói đúng, di chiếu trong tay ta rất có khả năng chính là đạo bùa lấy mạng.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, như vậy nếu hiện tại ta không hành động, chỉ sợ thật sự bỏ mạng chốn hoàng tuyền. Chán nản cười, ta không muốn cuốn vào trận đấu tranh này, lại cố tình lôi ta vào tính kế. Nhưng là nay, ta vẫn như cũ thầm nghĩ cách thoát thân.
Nâng bước rời đi về phía trước vài bước, lập tức nghe Hoàng Hậu ở sau lưng nói: “Ngươi đi đâu?”
Ta không dừng chân lại, chỉ thấp giọng nói: “Hoàng Hậu không cho thần thiếp đi vào, thần thiếp đi ra ngoài hít thở không khí, ngài cũng muốn quản sao?” Vừa nói, vừa bước xuống bậc thang.
Nàng rốt cục không nói năng gì nữa, nhưng vẫn như cũ có thể cảm thụ được ánh mắt sắc bén của nàng ở sau lưng ta.
Một mình trở về Vân Lạc cung, cung nữ lập tức ra đón, sắc mặt kích động: “Nương nương. Ngài sao lại đã trở về! Nô tỳ…… Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng bệnh nặng, là thật sao? Nương nương, tại sao có thể như vậy? Đêm qua Hoàng Thượng không phải là rất tốt sao?”
Ta lập tức đi vào, hướng nàng nói: “Việc này nói sau. Ngươi hiện tại đưa bản cung vào trong phòng, thay bản cung sửa sang phòng lại một chút.”
Cung nữ cơ bản sắc mặt kinh hoảng, lập tức trở nên nghi hoặc.
“Nương nương, lúc này ngài muốn……” Cung nữ buột miệng, lại tự cảm thấy chính mình lỡ lời, lập tức cúi đầu nói, “Nương nương thứ tội, nô tỳ quá phận .” Lời dứt, vội vàng xoay người đi vào trong.
Nhìn bóng cung nữ rời đi, ta cúi đầu, có chút đăm chiêu. Ngẫm nghĩ, xoay người đi ra ngoài.
Trên đường, thái giám cùng các cung nữ nhìn thấy ta, đều quy củ hành lễ.
Bước chân in trên mặt đất, trái tim ta trầm xuống. Không nghĩ tới ta đến hoàng cung đi một vòng, cũng vẫn là không thể giúp đỡ Phượng Lê Mạch.
Lục ca, huynh cùng Thanh Tư giờ phút này đang ở phương nào?
Hơi hơi day trán suy tư, phía đông dâng lên một vầng sáng báo hiệu một ngày mới, ánh sáng tuyệt đẹp của bình minh hiện lên trên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.