Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 150: Không cho phép ta chết [2]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Editor:
nhocoi Beta: thoathan
Trong lòng ta càng thêm kinh hãi, ta cũng biết, di chiếu trong miệng hắn cùng với lời của ta, không phải là một.
Kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấy di chiếu thật?
Không, không có khả năng.
Ta tận mắt nhìn Hoàng Hậu thiêu hủy hòm di chiếu kia ra tro !
Ta cuối cùng nhận ra có gì không ổn, sao hắn lại ở chỗ này? Bắt lấy tay hắn, bật thốt lên nói: “Sao ngươi ở nơi này? Hoàng Thượng…… Không, Thái Hậu làm sao có thể dễ dàng để yên cho ngươi ở trong cung? Còn có việc ngươi cứu ta làm sao có thể bỏ qua?”
Nghe vậy, hắn làm như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, âm thanh lạnh lùng nói: “Phượng Loan Phi, ngươi là ngốc, hay là xuẩn?” Hắn buông tay đang giữ chặt ta ra, vung tay áo lên, khoanh tay mà đứng.
Ta rốt cục phục hồi tinh thần lại, trên người hắn là long bào vàng chói!
“Ngươi……” Không thể tin điều đang nhìn thấy trước mắt, chuyện này…… Điều này sao có thể?
Run run đỡ lấy mép giường, ta gắng hết sức chống thân mình mới không ngã xuống. Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng, nhưng trong nháy mắt lại thay bằng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. Nhìn ta, cơ hồ đau lòng mở miệng: “Hóa ra ta không biết, ngươi thực sự không hề yêu ta…… Phụ hoàng đưa di chiếu cho ngươi, vậy mà ngươi thật sự có thể không giao cho ta. Ngươi cho Hoàng Hậu, cho Hoàng Hậu! Là như thế nào, vẫn là biểu ca của ngươi quan trọng hơn sao? Ngày ấy ở chính điện Ngự Hòa cung hỏi ngươi, ngươi do dự…… Ta thật ra có nghĩ đến chính là……” Hắn đột nhiên dừng lại , tự giễu cười, “Chung quy là ta quá khờ!”
Câu cuối cùng của hắn thật tàn nhẫn.
Ta không nói được gì, hắn nói, tất cả đều là sự thật.
“Ngươi thật sự, không hề yêu ta?”
Hắn hỏi, vậy mà ta nghe ra giống như cầu khẩn. Giật mình nhìn nam tử trước mặt, nhớ tới ngày ấy ta hỏi hắn có còn chút quyến luyến nào với ta hay không, hắn chém đinh chặt sắt nói, không yêu.
Cảm giác đau lòng dần dâng trào.
Ta yên lặng nhìn hắn, cắn răng nói: “Ngươi là kẻ thù của ta.”
Trong lòng ta càng thêm kinh hãi, ta cũng biết, di chiếu trong miệng hắn cùng với lời của ta, không phải là một.
Kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấy di chiếu thật?
Không, không có khả năng.
Ta tận mắt nhìn Hoàng Hậu thiêu hủy hòm di chiếu kia ra tro !
Ta cuối cùng nhận ra có gì không ổn, sao hắn lại ở chỗ này? Bắt lấy tay hắn, bật thốt lên nói: “Sao ngươi ở nơi này? Hoàng Thượng…… Không, Thái Hậu làm sao có thể dễ dàng để yên cho ngươi ở trong cung? Còn có việc ngươi cứu ta làm sao có thể bỏ qua?”
Nghe vậy, hắn làm như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, âm thanh lạnh lùng nói: “Phượng Loan Phi, ngươi là ngốc, hay là xuẩn?” Hắn buông tay đang giữ chặt ta ra, vung tay áo lên, khoanh tay mà đứng.
Ta rốt cục phục hồi tinh thần lại, trên người hắn là long bào vàng chói!
“Ngươi……” Không thể tin điều đang nhìn thấy trước mắt, chuyện này…… Điều này sao có thể?
Run run đỡ lấy mép giường, ta gắng hết sức chống thân mình mới không ngã xuống. Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng, nhưng trong nháy mắt lại thay bằng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. Nhìn ta, cơ hồ đau lòng mở miệng: “Hóa ra ta không biết, ngươi thực sự không hề yêu ta…… Phụ hoàng đưa di chiếu cho ngươi, vậy mà ngươi thật sự có thể không giao cho ta. Ngươi cho Hoàng Hậu, cho Hoàng Hậu! Là như thế nào, vẫn là biểu ca của ngươi quan trọng hơn sao? Ngày ấy ở chính điện Ngự Hòa cung hỏi ngươi, ngươi do dự…… Ta thật ra có nghĩ đến chính là……” Hắn đột nhiên dừng lại , tự giễu cười, “Chung quy là ta quá khờ!”
Câu cuối cùng của hắn thật tàn nhẫn.
Ta không nói được gì, hắn nói, tất cả đều là sự thật.
“Ngươi thật sự, không hề yêu ta?”
Hắn hỏi, vậy mà ta nghe ra giống như cầu khẩn. Giật mình nhìn nam tử trước mặt, nhớ tới ngày ấy ta hỏi hắn có còn chút quyến luyến nào với ta hay không, hắn chém đinh chặt sắt nói, không yêu.
Cảm giác đau lòng dần dâng trào.
Ta yên lặng nhìn hắn, cắn răng nói: “Ngươi là kẻ thù của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.