Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 124: Muội đi theo huynh
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Đi ra bên
ngoài, xa xa , nhìn thấy Hoàng Hậu cùng thái y đang nói gì đó. Ta chỉ
thấy nàng sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, cúi đầu xuống, bàn tay ở phía dưới gắt gao nắm chặt.
Thái y thấy ta, vội vàng hành lễ.
Hoàng Hậu mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn ta một cái, vẫn là không nói câu nào. Ta cũng không nói chuyện, chỉ đi lướt qua nàng.
Quân Ngạn đứng ở cửa, vẫn chưa tiến vào, thấy ta đi ra ngoài, thần sắc lo lắng của hắn mới thoáng có chút dịu đi. Khóe miệng khẽ nhúc nhích, đang muốn nâng bước lại đây, dường như lại bị chao đảo, hắn có chút kinh hoảng vươn tay vịn vào cột trụ hành lang lớn ngay bên cạnh.
“Biểu……” Ta hoảng sợ, mới thốt ra một chữ, lại lập tức im miệng. Nơi này là bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, chỉ cần một chút vô ý, ta cùng hắn đều sẽ mất mạng.
Hắn dừng lại, nâng mắt cười yếu ớt , an ủi ta nói: “Không sao, chỉ là choáng váng một chút mà thôi.”
Hắn là quá mệt mỏi , bị thương, lại mất máu. Có lẽ càng sâu hơn, là vết thương ở trong lòng hắn. Cho dù là ta, hay là Hoàng Hậu, đều khó thoái thác được trách nhiệm.
Có chút áy náy dời mắt khỏi gương mặt hắn, lơ đãng trong lúc đó dừng ở trên tay hắn đang vịn ở cột cụt hành lang, rõ ràng nhìn thấy vết thương nơi ngón tay còn chưa lành. Giống như bị vật gì đó theo móng tay cắm thật sâu vào đầu ngón tay, làm người ta có chút không đành lòng nhìn.
Ta đột nhiên nhớ tới Hoàng Thượng dựa vào người ta, mà hắn đứng ở phía sau xem nhìn thấy tất cả. Còn có trên cây cột kia hiện lên dấu vết bị cào xước lớp sơn……
Run run nhìn hắn, hắn chẳng lẽ, không biết kêu đau sao? Tay đứt ruột xót, hắn đến tột cùng, còn muốn tra tấn chính mình đến thế nào nữa?
Hắn đứng một lát, mới đi về phía ta, định vươn tay kéo ta, lại bị ta cố ý né tránh . Trong mắt hắn hiện lên một tia đau, mở miệng nói: “Loan Phi, muội còn đang do dự điều gì? Theo ta đi.”
Ta lắc đầu, lui ra phía sau vài bước nhìn hắn, trong nháy mắt nước mắt trào ra.
Quân Ngạn, thì ra, ta phụ hắn nhiều như vậy.
Ta chưa bao giờ biết, biểu ca vô cùng kiên cường trong trí nhớ, cũng có thời điểm làm cho người ta đau lòng .
Vẫn là, đau như vậy .
Sắc mặt tái nhợt của hắn chiếu vào đáy mặt của ta, trái tim tựa như bị nghiền nát, đau đớn. Hai bên thái dương của hắn mồ hôi rịn ra, ta nghĩ, vết thương trên người hắn, nhất định là rất đau.
Ta không chỉ thanh cao, mà còn không hiểu chuyện như vậy .
Nâng tay lau đi lệ nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Ngươi không muốn biết tình huống của Hoàng Thượng sao?” Hắn nhất định là không thể tha thứ Hoàng Thượng phong ta làm phi, nếu không nghe nói Hoàng Thượng bệnh nặng, hắn làm sao có thể đứng ở ngoài điện này, mà không đi vào?
Đáy mắt hắn cũng nhuộm màu đau xót, vẫn cứ cắn răng nói: “Hắn bị bệnh đã có thái ý tốt nhất đến trị liệu cho hắn, làm sao phải nhọc ta đến lo lắng? Bây giờ mẫu hậu sợ là cũng không ra ngoài, là cơ hội tốt để ta mang muội rời đi. Loan Phi, ta……”
“Hoàng Thượng sắp chết rồi.” Ta chậm rãi cắt ngàng lời nói của hắn, nhìn ánh mắt hắn, nhắc lại, “Hoàng Thượng sắp chết rồi.”
Hắn cười lên, trong mắt tỏa ra hận ý, nói: “Sợ lại là kế mẫu hậu dùng để lừa gạt muội mà thôi, muội làm sao có thể tin? Mẫu hậu vẫn chưa ra tay giết muội, ta mặc dù không biết vì sao, nhưng, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Ta mang muội rời đi.”
Nói xong, tay hắn lại vươn lại đây.
Lúc này đây, ta không có trốn tránh. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bắt được tay của ta, mà hắn, đột nhiên có chút do dự. Ta nhẹ giọng gọi hắn: “Biểu ca……”
“Vào gặp ngài đi, cho dù có hận, cũng vào gặp đi.” Ta ghen tỵ , ít nhất hắn còn có thể nhìn mặt phụ thân lần cuối, mà ta không thể.
“Muội cũng muốn rời khỏi nơi này, vẫn rất muốn rời đi. Muội…… Muội đáp ứng huynh, chờ chuyện này đi qua, muội sẽ đi theo huynh.” Hoàng Thượng đã chết, như vậy trong cung đã có lý do gì để ta ở lại .
Bọn họ ai làm Hoàng Thượng, đều không liên quan đến ta
Con ngươi ảm đạm của hắn hơi hơi sáng lên, ánh mắt mang theo hận ý chậm rãi biến mất, bàn tay nắm lấy tay ta từ từ buông lỏng, rốt cục, hoàn toàn buông ra. Hắn nhìn ta cười, hạ quyết tâm, đi vào bên trong tẩm cung.
Thái y thấy ta, vội vàng hành lễ.
Hoàng Hậu mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn ta một cái, vẫn là không nói câu nào. Ta cũng không nói chuyện, chỉ đi lướt qua nàng.
Quân Ngạn đứng ở cửa, vẫn chưa tiến vào, thấy ta đi ra ngoài, thần sắc lo lắng của hắn mới thoáng có chút dịu đi. Khóe miệng khẽ nhúc nhích, đang muốn nâng bước lại đây, dường như lại bị chao đảo, hắn có chút kinh hoảng vươn tay vịn vào cột trụ hành lang lớn ngay bên cạnh.
“Biểu……” Ta hoảng sợ, mới thốt ra một chữ, lại lập tức im miệng. Nơi này là bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, chỉ cần một chút vô ý, ta cùng hắn đều sẽ mất mạng.
Hắn dừng lại, nâng mắt cười yếu ớt , an ủi ta nói: “Không sao, chỉ là choáng váng một chút mà thôi.”
Hắn là quá mệt mỏi , bị thương, lại mất máu. Có lẽ càng sâu hơn, là vết thương ở trong lòng hắn. Cho dù là ta, hay là Hoàng Hậu, đều khó thoái thác được trách nhiệm.
Có chút áy náy dời mắt khỏi gương mặt hắn, lơ đãng trong lúc đó dừng ở trên tay hắn đang vịn ở cột cụt hành lang, rõ ràng nhìn thấy vết thương nơi ngón tay còn chưa lành. Giống như bị vật gì đó theo móng tay cắm thật sâu vào đầu ngón tay, làm người ta có chút không đành lòng nhìn.
Ta đột nhiên nhớ tới Hoàng Thượng dựa vào người ta, mà hắn đứng ở phía sau xem nhìn thấy tất cả. Còn có trên cây cột kia hiện lên dấu vết bị cào xước lớp sơn……
Run run nhìn hắn, hắn chẳng lẽ, không biết kêu đau sao? Tay đứt ruột xót, hắn đến tột cùng, còn muốn tra tấn chính mình đến thế nào nữa?
Hắn đứng một lát, mới đi về phía ta, định vươn tay kéo ta, lại bị ta cố ý né tránh . Trong mắt hắn hiện lên một tia đau, mở miệng nói: “Loan Phi, muội còn đang do dự điều gì? Theo ta đi.”
Ta lắc đầu, lui ra phía sau vài bước nhìn hắn, trong nháy mắt nước mắt trào ra.
Quân Ngạn, thì ra, ta phụ hắn nhiều như vậy.
Ta chưa bao giờ biết, biểu ca vô cùng kiên cường trong trí nhớ, cũng có thời điểm làm cho người ta đau lòng .
Vẫn là, đau như vậy .
Sắc mặt tái nhợt của hắn chiếu vào đáy mặt của ta, trái tim tựa như bị nghiền nát, đau đớn. Hai bên thái dương của hắn mồ hôi rịn ra, ta nghĩ, vết thương trên người hắn, nhất định là rất đau.
Ta không chỉ thanh cao, mà còn không hiểu chuyện như vậy .
Nâng tay lau đi lệ nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Ngươi không muốn biết tình huống của Hoàng Thượng sao?” Hắn nhất định là không thể tha thứ Hoàng Thượng phong ta làm phi, nếu không nghe nói Hoàng Thượng bệnh nặng, hắn làm sao có thể đứng ở ngoài điện này, mà không đi vào?
Đáy mắt hắn cũng nhuộm màu đau xót, vẫn cứ cắn răng nói: “Hắn bị bệnh đã có thái ý tốt nhất đến trị liệu cho hắn, làm sao phải nhọc ta đến lo lắng? Bây giờ mẫu hậu sợ là cũng không ra ngoài, là cơ hội tốt để ta mang muội rời đi. Loan Phi, ta……”
“Hoàng Thượng sắp chết rồi.” Ta chậm rãi cắt ngàng lời nói của hắn, nhìn ánh mắt hắn, nhắc lại, “Hoàng Thượng sắp chết rồi.”
Hắn cười lên, trong mắt tỏa ra hận ý, nói: “Sợ lại là kế mẫu hậu dùng để lừa gạt muội mà thôi, muội làm sao có thể tin? Mẫu hậu vẫn chưa ra tay giết muội, ta mặc dù không biết vì sao, nhưng, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Ta mang muội rời đi.”
Nói xong, tay hắn lại vươn lại đây.
Lúc này đây, ta không có trốn tránh. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bắt được tay của ta, mà hắn, đột nhiên có chút do dự. Ta nhẹ giọng gọi hắn: “Biểu ca……”
“Vào gặp ngài đi, cho dù có hận, cũng vào gặp đi.” Ta ghen tỵ , ít nhất hắn còn có thể nhìn mặt phụ thân lần cuối, mà ta không thể.
“Muội cũng muốn rời khỏi nơi này, vẫn rất muốn rời đi. Muội…… Muội đáp ứng huynh, chờ chuyện này đi qua, muội sẽ đi theo huynh.” Hoàng Thượng đã chết, như vậy trong cung đã có lý do gì để ta ở lại .
Bọn họ ai làm Hoàng Thượng, đều không liên quan đến ta
Con ngươi ảm đạm của hắn hơi hơi sáng lên, ánh mắt mang theo hận ý chậm rãi biến mất, bàn tay nắm lấy tay ta từ từ buông lỏng, rốt cục, hoàn toàn buông ra. Hắn nhìn ta cười, hạ quyết tâm, đi vào bên trong tẩm cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.