Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 116: Tuyệt không buông ra [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Hắn ôm ta, gắt gao ôm ta.
Qua một lúc lâu, mới dần dần buông lỏng ra, ngưng mắt nhìn, nhíu mày nói: “Là hắn ép muội, phải không?” Tachưa kịp phản ứng, lại bị hắn kéo đi ra ngoài cửa, “Ta mang muội rời khỏi nơi này, bỏ đi khỏi nơi này!”
“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu quát to một tiếng, chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên, “Con làm thế nào có thể mang nàng đi ra ngoài như thế này được? Nàng không còn là Phượng Loan Phi, nàng là phi tử của Hoàng Thượng!”
“Muội ấy không phải!” Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt đỏ hoe, nắm thật chặt tay ta lôi kéo, cắn răng nói, “Muội ấy là Loan Phi, vẫn chính là Loan Phi!”
“Ngạn nhi!” Hoàng hậu không thể tin nhìn hắn.
Hắn cũng ngoái đầu lại nhìn ta cười, nắm tay của ta mà đi.
“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu không cam lòng kêu lên xông tới giữ chặt tay hắn, hắn dùng lực đẩy ra. Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, kêu lên, “Hôm nay con mang nàng rời đi, mẫu hậu sẽ chết ở trước mặt con!”
Ta chấn động, ngay lúc quay đầu nhìn, thấy nàng lấy trâm phượng trên đầu xuống, kê vào chiếc cổ trắng nõn của mình, quật cường nhìn hắn.
Quân Ngạn rốt cục cũng rung động, đau lòng gằn từng tiếng nói: “Mẫu hậu, người bức con.”
Sắc mặt giận dữ của Hoàng Hậu chậm rãi biến mất, nhẹ giọng nói: “Ngạn nhi, con không phải cũng đang ép mẫu hậu sao? Con mang nàng rời đi? Làm cách nào rời đi? Con có nghĩ tới không, Hoàng Thượng sẽ bỏ qua sao? Con như thế, chỉ sợ là rơi vào tội danh bất trung bất hiếu! Mẫu hậu có thể nào nhẫn tâm nhìn con trở thành như vậy?”
Hắn thản nhiên cười: “Con không cần, mẫu hậu, người đều biết.”
Ta cực kỳ chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói cái gì? Không cần? Hắn làm sao có thể không cần? Hắn ham thích nhất là danh lợi, làm sao có thể vì ta mà vứt bỏ tất cả?
Vội vã muốn rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra, hắn cương quyết không để ta làm thế.
Hoàng Hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, trâm phượng trên tay nắm chặt, nâng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ con một chút cũng không quan tâm tới mẫu hậu sao? Trong mắt con chỉ có một mình nàng ta, mà không có mẫu hậu sao?”
“Mẫu hậu……” Hắn nhìn nàng, thanh âm khàn khàn, cầm lấy tay của ta, không có ý định thả lỏng.
Ta rốt cục nhịn không được, khẽ nói: “Buông!”
“Không, chết cũng không buông.” Lời nói cực kỳ dứt khoát, chắc chắn.
Qua một lúc lâu, mới dần dần buông lỏng ra, ngưng mắt nhìn, nhíu mày nói: “Là hắn ép muội, phải không?” Tachưa kịp phản ứng, lại bị hắn kéo đi ra ngoài cửa, “Ta mang muội rời khỏi nơi này, bỏ đi khỏi nơi này!”
“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu quát to một tiếng, chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên, “Con làm thế nào có thể mang nàng đi ra ngoài như thế này được? Nàng không còn là Phượng Loan Phi, nàng là phi tử của Hoàng Thượng!”
“Muội ấy không phải!” Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt đỏ hoe, nắm thật chặt tay ta lôi kéo, cắn răng nói, “Muội ấy là Loan Phi, vẫn chính là Loan Phi!”
“Ngạn nhi!” Hoàng hậu không thể tin nhìn hắn.
Hắn cũng ngoái đầu lại nhìn ta cười, nắm tay của ta mà đi.
“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu không cam lòng kêu lên xông tới giữ chặt tay hắn, hắn dùng lực đẩy ra. Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, kêu lên, “Hôm nay con mang nàng rời đi, mẫu hậu sẽ chết ở trước mặt con!”
Ta chấn động, ngay lúc quay đầu nhìn, thấy nàng lấy trâm phượng trên đầu xuống, kê vào chiếc cổ trắng nõn của mình, quật cường nhìn hắn.
Quân Ngạn rốt cục cũng rung động, đau lòng gằn từng tiếng nói: “Mẫu hậu, người bức con.”
Sắc mặt giận dữ của Hoàng Hậu chậm rãi biến mất, nhẹ giọng nói: “Ngạn nhi, con không phải cũng đang ép mẫu hậu sao? Con mang nàng rời đi? Làm cách nào rời đi? Con có nghĩ tới không, Hoàng Thượng sẽ bỏ qua sao? Con như thế, chỉ sợ là rơi vào tội danh bất trung bất hiếu! Mẫu hậu có thể nào nhẫn tâm nhìn con trở thành như vậy?”
Hắn thản nhiên cười: “Con không cần, mẫu hậu, người đều biết.”
Ta cực kỳ chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói cái gì? Không cần? Hắn làm sao có thể không cần? Hắn ham thích nhất là danh lợi, làm sao có thể vì ta mà vứt bỏ tất cả?
Vội vã muốn rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra, hắn cương quyết không để ta làm thế.
Hoàng Hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, trâm phượng trên tay nắm chặt, nâng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ con một chút cũng không quan tâm tới mẫu hậu sao? Trong mắt con chỉ có một mình nàng ta, mà không có mẫu hậu sao?”
“Mẫu hậu……” Hắn nhìn nàng, thanh âm khàn khàn, cầm lấy tay của ta, không có ý định thả lỏng.
Ta rốt cục nhịn không được, khẽ nói: “Buông!”
“Không, chết cũng không buông.” Lời nói cực kỳ dứt khoát, chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.