Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 82: Vui sướng trong lòng
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
[ Vân Lan ]
Buổi sáng, còn rất sớm, đã có người tiến vào thông báo nói Tiết Tùng Ninh đến đây. Quân Lâm biến sắc, chưa kịp nói thêm một câu liền đứng dậy rời đi. Vân Lan chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng dáng hắn đến xuất thần. Vẫn là không buông xuống được sao? Không buông bỏ được nữ nhân kia.
“Vương phi.” Diễm Ngọc ở một bên nhẹ giọng gọi nàng.
Nàng khẽ cười, vịn vào tay Diễm Ngọc nói: “Đi thôi.” Nàng cũng phải đi, xem sau khi hắn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sẽ khiếp sợ như thế nào.
Thật đắc ý, Phượng Loan Phi cuối cùng cũng không tranh đoạt được với nàng!
Món nợ của Phượng Hố, nàng đã đòi lại tất cả từ nàng ta. Điều kiện nàng ép Liên Vân khai ra là muốn Quân Lâm cưới nàng làm phi, sau đó mới giúp hắn. Hiện tại ngẫm lại, thật sự cảm thấy vui sướng trong lòng. Kỳ thật ngày ấy, khi nhìn thấy ánh mắt Loan Phi nhìn hắn, Vân Lan liền biết, nàng ta yêu hắn, yêu rất sâu đậm.
Có lẽ, nàng cũng có chút may mắn, nàng cùng nàng ta không phải tỷ muội ruột. Nếu không, nàng đã không thể ra tay làm ra chuyện khiến nàng ta tổn thương như vậy?
A, tóm lại, hiện tại, thật tốt.
Từ xa , đã nhìn thấy thân ảnh Tiết Tùng Ninh rời đi.
Tốc độ thật nhanh nha, xem ra Tiết Tùng Ninh cũng không phải dạng người cẩu thả. Sau đó, Vân Lan nghe thấy tiếng ấm trà bị ném mạnh xuống, thanh âm từ phòng khách trước mặt truyền ra đến chói tai.
Diễm Ngọc tựa hồ bị dọa sợ, bàn tay đang đỡ Vân Lan khẽ run lên, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Vân Lan mím môi cười, nàng đã nghĩ đúng, Tiết Tùng Ninh chính là đến nói cho hắn biết, nàng ta đã chết.
Nói đến đây, nàng ta dù sao cũng là người từ Lâm Vương phủ đi ra, đã chết rồi, tốt xấu gì cũng phải đến bẩm báo cho hắn một tiếng. Chính là không biết Tiết Tùng Ninh giải thích cái chết của nàng ta như thế nào cho hắn nghe, đương nhiên, hắn nổi giận, dĩ nhiên làm cho Vân Lan hểu được. Đối với nàng, thủy chung hắn không thể làm ngơ.
“Vương phi, còn đi vào sao?” Diễm Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Dừng lại ở trước cửa phòng khách, Vân Lan chậm rãi lắc đầu, nàng còn đi vào làm cái gì? Giờ phút này đối với hắn hẳn là rất khó chịu đi? Nàng sẽ không ngốc đến nỗi đi vào để tự mình chuốc lấy khổ cực.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phương hướng Tiết Tùng Ninh vừa mới ròi đi. Nàng càng thêm xác định vì sao hắn lại có ý phải đưa nàng ta đem tặng cho Tiết Tùng Ninh. Hắn là hận, là yêu, là đau khổ.
Đúng vậy, hắn là người biết làm thể nào để chịu đựng nỗi đau. Hắn chỉ là sợ, không dám đem nàng giữ lại bên mình. Đêm đó khi nhìn thấy nàng ta mặc bố y [1], ai cũng đều hiểu được, nàng là muốn chạy trốn. Hắn biết thời biết thế đem nàng ta tặng cho người khác, kỳ thực là muốn buông tha chính mình, cũng là buông tha cho nàng ta?
[1] “bố y” trang phục của thường dân hay nha hoàn.
Haha, thật vui vẻ, bởi vì Phượng Loan Phi không hiểu, nàng ta đến chết cùng không hiểu được!
Có chút vui sướng khi người gặp họa, Vân Lan khẽ ngẩng đầu, nàng ta ở trên trời có nhìn thấy không? Đúng vậy, hãy nhìn xem cho kỹ, cuối cùng hiểu hắn nhất không phải là nàng ta mà là Vân Lan nàng!
“Vương phi, ngài…” Diễm Ngọc có chút khó hiểu nhìn nàng, nàng cười, mở miệng nói: “Trông ta rất vui vẻ, phải không?” Đương nhiên vui vẻ, Phượng Loan Phi đã chết, nàng ta rốt cục đã chết. Hơn nữa bị chết thực không cam lòng đi? Nàng vì sao lại không vui cho được?
Đẩy tay Diễm Ngọc ra, Vân Lan thanh âm lạnh lùng nói: “Chuyện Vương gia đem một phế thiếp tặng cho Tiết tướng quân mà truyền ra ngoài sẽ không tốt. Đi, đem Liễu Nhi xử lý .”
“Nhưng mà Vương gia không phải không cho……”
“Ta đường đường Vương phi, ta ra lệnh chẳng lẽ còn không đủ sao?” Nàng lạnh lùng nói.
Diễm Ngọc hoảng sợ, vội cúi đầu lui xuống .
Vân Lan hừ nhẹ một tiếng, hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có tâm tư quan tâm một nha hoàn chứ? Nếu đã chết, như vậy tất cả mọi thứ có liên quan đến nàng ta, người làm tỷ tỷ là nàng, sẽ thay nàng ta loại bỏ cho hết.
“Cút hết đi cho Bổn Vương!”
Trong phòng truyền ra tiếng gầm giận dữ, hỗn loạn bi thống cùng phẫn nộ vô hạn.
Sau đó, Vân Lan nhìn thấy Thư Nghiên lui đi ra. Thời điểm hắn nhìn về hướng của nàng, thoáng do dự một chút, tiến lên thi lễ nói:
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi.”
Gật đầu, ra vẻ không biết: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Thư Nghiên hiện lên dáng vẻ ảm đạm, nhưng cũng không có dối gạt nàng: “Tiết Tướng quân nó, hôm qua Tướng quân phủ bị hỏa hoạn, phu nhân đã qua đời.” Trên mặt hắn giăng kín bi tương.
Vân Lan không hài lòng nhíu mày: “Phu nhân? Ai là phu nhân? Nghiêm thị vệ là vì nàng mà tiếc thương sao?”
Thư Nghiên ngẩn ra, lập tức nói: “Không có. Thuộc hạ còn có việc, cáo lui trước.” Sau đó, vội vàng rời đi.
Nhịn không được cười ra tiếng, nàng không nghĩ tới Tiết Tùng Ninh cũng là người có tâm cơ như vậy! Bị hỏa hoạn? Rõ ràng là hắn phóng hỏa. Thời điểm ban ngày Tiết tiểu thư kia còn muốn vu oan cho nàng ta, thế mà so với nàng ấy Tiết Tùng Ninh vẫn là lợi hại hơn. Nếu muốn nói nàng ta là vì ám sát Tướng quân mà bị xử quyết, có lẽ Quân Lâm cũng sẽ không buông tay mặc kệ đi?
Quay lại, nhìn vào phòng khách.
Cách cánh cửa, nàng dĩ nhiên có thể cảm giác được nỗi đau trong lòng hắn. Hắn vốn muốn đem nàng đưa ra bên ngoài là thả nàng đi, không biết rằng, là hắn tự tay đem nàng đẩy vào vực của cái chết. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, đối với nàng, đều cảm thấy vui sướng trong lồng!
Buổi sáng, còn rất sớm, đã có người tiến vào thông báo nói Tiết Tùng Ninh đến đây. Quân Lâm biến sắc, chưa kịp nói thêm một câu liền đứng dậy rời đi. Vân Lan chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng dáng hắn đến xuất thần. Vẫn là không buông xuống được sao? Không buông bỏ được nữ nhân kia.
“Vương phi.” Diễm Ngọc ở một bên nhẹ giọng gọi nàng.
Nàng khẽ cười, vịn vào tay Diễm Ngọc nói: “Đi thôi.” Nàng cũng phải đi, xem sau khi hắn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sẽ khiếp sợ như thế nào.
Thật đắc ý, Phượng Loan Phi cuối cùng cũng không tranh đoạt được với nàng!
Món nợ của Phượng Hố, nàng đã đòi lại tất cả từ nàng ta. Điều kiện nàng ép Liên Vân khai ra là muốn Quân Lâm cưới nàng làm phi, sau đó mới giúp hắn. Hiện tại ngẫm lại, thật sự cảm thấy vui sướng trong lòng. Kỳ thật ngày ấy, khi nhìn thấy ánh mắt Loan Phi nhìn hắn, Vân Lan liền biết, nàng ta yêu hắn, yêu rất sâu đậm.
Có lẽ, nàng cũng có chút may mắn, nàng cùng nàng ta không phải tỷ muội ruột. Nếu không, nàng đã không thể ra tay làm ra chuyện khiến nàng ta tổn thương như vậy?
A, tóm lại, hiện tại, thật tốt.
Từ xa , đã nhìn thấy thân ảnh Tiết Tùng Ninh rời đi.
Tốc độ thật nhanh nha, xem ra Tiết Tùng Ninh cũng không phải dạng người cẩu thả. Sau đó, Vân Lan nghe thấy tiếng ấm trà bị ném mạnh xuống, thanh âm từ phòng khách trước mặt truyền ra đến chói tai.
Diễm Ngọc tựa hồ bị dọa sợ, bàn tay đang đỡ Vân Lan khẽ run lên, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Vân Lan mím môi cười, nàng đã nghĩ đúng, Tiết Tùng Ninh chính là đến nói cho hắn biết, nàng ta đã chết.
Nói đến đây, nàng ta dù sao cũng là người từ Lâm Vương phủ đi ra, đã chết rồi, tốt xấu gì cũng phải đến bẩm báo cho hắn một tiếng. Chính là không biết Tiết Tùng Ninh giải thích cái chết của nàng ta như thế nào cho hắn nghe, đương nhiên, hắn nổi giận, dĩ nhiên làm cho Vân Lan hểu được. Đối với nàng, thủy chung hắn không thể làm ngơ.
“Vương phi, còn đi vào sao?” Diễm Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Dừng lại ở trước cửa phòng khách, Vân Lan chậm rãi lắc đầu, nàng còn đi vào làm cái gì? Giờ phút này đối với hắn hẳn là rất khó chịu đi? Nàng sẽ không ngốc đến nỗi đi vào để tự mình chuốc lấy khổ cực.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phương hướng Tiết Tùng Ninh vừa mới ròi đi. Nàng càng thêm xác định vì sao hắn lại có ý phải đưa nàng ta đem tặng cho Tiết Tùng Ninh. Hắn là hận, là yêu, là đau khổ.
Đúng vậy, hắn là người biết làm thể nào để chịu đựng nỗi đau. Hắn chỉ là sợ, không dám đem nàng giữ lại bên mình. Đêm đó khi nhìn thấy nàng ta mặc bố y [1], ai cũng đều hiểu được, nàng là muốn chạy trốn. Hắn biết thời biết thế đem nàng ta tặng cho người khác, kỳ thực là muốn buông tha chính mình, cũng là buông tha cho nàng ta?
[1] “bố y” trang phục của thường dân hay nha hoàn.
Haha, thật vui vẻ, bởi vì Phượng Loan Phi không hiểu, nàng ta đến chết cùng không hiểu được!
Có chút vui sướng khi người gặp họa, Vân Lan khẽ ngẩng đầu, nàng ta ở trên trời có nhìn thấy không? Đúng vậy, hãy nhìn xem cho kỹ, cuối cùng hiểu hắn nhất không phải là nàng ta mà là Vân Lan nàng!
“Vương phi, ngài…” Diễm Ngọc có chút khó hiểu nhìn nàng, nàng cười, mở miệng nói: “Trông ta rất vui vẻ, phải không?” Đương nhiên vui vẻ, Phượng Loan Phi đã chết, nàng ta rốt cục đã chết. Hơn nữa bị chết thực không cam lòng đi? Nàng vì sao lại không vui cho được?
Đẩy tay Diễm Ngọc ra, Vân Lan thanh âm lạnh lùng nói: “Chuyện Vương gia đem một phế thiếp tặng cho Tiết tướng quân mà truyền ra ngoài sẽ không tốt. Đi, đem Liễu Nhi xử lý .”
“Nhưng mà Vương gia không phải không cho……”
“Ta đường đường Vương phi, ta ra lệnh chẳng lẽ còn không đủ sao?” Nàng lạnh lùng nói.
Diễm Ngọc hoảng sợ, vội cúi đầu lui xuống .
Vân Lan hừ nhẹ một tiếng, hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có tâm tư quan tâm một nha hoàn chứ? Nếu đã chết, như vậy tất cả mọi thứ có liên quan đến nàng ta, người làm tỷ tỷ là nàng, sẽ thay nàng ta loại bỏ cho hết.
“Cút hết đi cho Bổn Vương!”
Trong phòng truyền ra tiếng gầm giận dữ, hỗn loạn bi thống cùng phẫn nộ vô hạn.
Sau đó, Vân Lan nhìn thấy Thư Nghiên lui đi ra. Thời điểm hắn nhìn về hướng của nàng, thoáng do dự một chút, tiến lên thi lễ nói:
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi.”
Gật đầu, ra vẻ không biết: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Thư Nghiên hiện lên dáng vẻ ảm đạm, nhưng cũng không có dối gạt nàng: “Tiết Tướng quân nó, hôm qua Tướng quân phủ bị hỏa hoạn, phu nhân đã qua đời.” Trên mặt hắn giăng kín bi tương.
Vân Lan không hài lòng nhíu mày: “Phu nhân? Ai là phu nhân? Nghiêm thị vệ là vì nàng mà tiếc thương sao?”
Thư Nghiên ngẩn ra, lập tức nói: “Không có. Thuộc hạ còn có việc, cáo lui trước.” Sau đó, vội vàng rời đi.
Nhịn không được cười ra tiếng, nàng không nghĩ tới Tiết Tùng Ninh cũng là người có tâm cơ như vậy! Bị hỏa hoạn? Rõ ràng là hắn phóng hỏa. Thời điểm ban ngày Tiết tiểu thư kia còn muốn vu oan cho nàng ta, thế mà so với nàng ấy Tiết Tùng Ninh vẫn là lợi hại hơn. Nếu muốn nói nàng ta là vì ám sát Tướng quân mà bị xử quyết, có lẽ Quân Lâm cũng sẽ không buông tay mặc kệ đi?
Quay lại, nhìn vào phòng khách.
Cách cánh cửa, nàng dĩ nhiên có thể cảm giác được nỗi đau trong lòng hắn. Hắn vốn muốn đem nàng đưa ra bên ngoài là thả nàng đi, không biết rằng, là hắn tự tay đem nàng đẩy vào vực của cái chết. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, đối với nàng, đều cảm thấy vui sướng trong lồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.