Không Muốn Trở Thành Đầu Bếp Bánh Ngọt Thì Không Thể Làm Diễn Viên Quần Chúng Giỏi Đâu
Chương 5: Lục Ngạn Châu đang trữ một đống oán giận bị câu hỏi bất thình lình này làm cho bật cười, đến trước mặt Phương Kiều: "Muốn ngủ với tôi à?"
Hứa Bán Tiên
26/07/2023
Chương 4 (Hạ)
Mà bên phía Phương Kiều, tối hôm qua vô tri vô giác về được đến nhà đã hơn nửa đêm, cậu không thể tin được Lục tổng cứ vậy để cậu chạy đi, may mắn thì may mắn thật, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút tiếc nuối.
Dù sao ngoại hình Lục tổng anh tuấn như vậy, nói không chừng sau khi ngủ xong còn được cho tiền, dù sao cũng không hại mặt nào.
Phương Kiều suy nghĩ lung tung một hồi xong, thấy trời hửng sáng mới nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau có lịch tập vũ đạo, Phương Kiều cũng không quan tâm ăn uống, vội vội vàng vàng chạy tới công ty luyện tập.
Vừa mở cửa, bốn người bên trong đang nói cười vui vẻ lập tức im bặt.
Thời gian Phương Kiều vào nhóm ngắn nhất trong cả bọn, cũng không quá thân quen với bọn họ, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều.
Nội dung buổi luyện tập hôm đó vẫn như thường lệ, ngày thường thì Phương Kiều có thể làm rất khá. Nhưng mà tối qua cậu thiếu ngủ, hôm nay cũng chưa ăn sáng, nên lúc khởi động khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Thầy biên đạo phát hiện ra sự khác thường của cậu, dừng lại hỏi nguyên nhân.
Bên cạnh, một thành viên có ngoại hình hơi đáng yêu bật cười khúc khích, nói: "Mông nở hoa rồi chứ sao, còn nguyên nhân nào nữa."
Phương Kiều sững sờ, theo bản năng sờ sờ mông.
Mông cậu vẫn ổn mà, cũng có bị trĩ đâu.
"Đừng bày cái vẻ mặt vô tội ấy ra, có gan leo lên giường kim chủ thì sợ gì người khác nói ra nói vào?" Cậu trai đáng yêu kia tiếp tục gây sự.
Hóa ra là chuyện này, Phương Kiều bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là cậu cũng có biết gì đâu. Nghĩ vậy cậu lại nhìn thoáng qua Tống Ái Quân, chỉ thấy đối phương khoanh tay trước ngực đứng xem kịch vui.
Phương Kiều lắc đầu, lười giải thích với bọn họ.
Một ngày tập luyện cuối cùng cũng xong, ai nấy đều mệt bở hơi tai, trợ lý đã gọi xem bảo mẫu từ sớm, lần lượt đưa từng người về nhà.
Sau khi tới bãi đậu xe dưới tầng, Phương Kiều cảm thấy đầu óc đau muốn nứt ra rồi, thầm nghĩ phải nhanh nhanh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi vật ra ngủ quên trời đất mới được.
Ai ngờ cậu trai đáng yêu trong nhóm kia lại có đam mê cà khịa, vừa mới lên xe đã bắt đầu công cuộc móc mỉa Phương Kiều: "Ôi chà, người ta lại còn hạ mình ngồi chung xe với dân đen chúng ta kìa, sao không bảo Lục tổng sai người đến đón cậu?"
Não Phương Kiều lại bắt đầu đau nhức, không thể nhịn được nữa, giọng bực bội trả lời: "Cậu có yên lặng đi không! Phải! Tôi leo giường Lục tổng, người ta đẹp trai như thế, thận khỏe như thế, bị hắn ngủ một lần đã thích muốn chết!"
Cậu trai đáng yêu kia hoảng sợ: ".....Cậu, Phương Kiều cậu có biết xấu hổ không vậy?!"
"Cậu ấy nói không sai mà." Phía sau nhóm người, Lục Ngạn Châu bước xuống khỏi chiếc xe thể thao màu đỏ sang chảnh.
Hắn vốn đang định đi gặp một tiểu tình nhân, kết quả vừa ngồi vào xe liền thấy một nhóm thiếu niên đứng ở đó cãi nhau, sau đó lại nghe thấy người nào đó trong nhóm gào đến kinh thiên động địa rằng hắn đẹp trai thận khỏe.
Thanh âm hùng hồn, vang vọng trong bãi đỗ xe.
Lục Ngạn Châu rất vui vẻ, vật nhỏ này thú vị thật đấy, khen mình tới mức này, hắn cũng phải tự mình đi ra giải vây chứ nhỉ?
Phương Kiều vừa gào xong, đang cảm thấy mình rất có khí thế, vừa quay đầu đã thấy chính chủ xuất hiện, khí thế ban nãy lập tức héo rũ.
"Lục tổng....." Một đám người nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Mà Lục Ngạn Châu lại cười tới cực kỳ thân thiết, vuốt nhẹ gáy Phương Kiều nói: "Đi thôi bảo bối, đêm nay lại tiếp tục cho em thích chết."
Mọi người: "..."
Vì thế ngay trước mắt mọi người, Phương Kiều như gà con bị Lục Ngạn Châu xách đi, nhét vào xe thể thao của mình, nghênh ngang rời khỏi.
Đêm đó, Lục Ngạn Châu dùng năng lực thực tế chứng minh lời Phương Kiều nói, rằng thận hắn rất khỏe, còn Phương Kiều, cậu cũng đã tự dùng thân mình trải nghiệm cảm giác mông nở hoa là như thế nào.
Cả nhà cùng vui.
Phương Kiều thành công bị bao dưỡng, nhưng mà cậu cũng không hề đi lên đỉnh nhân sinh như trong tưởng tượng.
Tục ngữ có câu "dưa hái xanh không ngọt", nhóm có thực lực mạnh đến thế nào cũng không nổi được, không lâu sau đó nhóm nhạc nam của Phương Kiều cũng tan rã, ai đi đường nấy.
Chàng trai phong cách punk và cậu trai đáng yêu ngay lập tức hủy hợp đồng với công ty, gia nhập vào phòng làm việc của một vị đạo diễn nổi tiếng, nhờ vào khuôn mặt tham gia vào mấy bộ phim thương mại không đắt khách lắm.
Còn Phương Kiều thì không có quyền tự quyết định, cho nên vẫn ở lại công ty cũ. Người đại diện cũng không quản cậu, chỉ thỉnh thoảng ném cho cậu một vài vai diễn quần chúng hoặc là mấy cuộc phỏng vấn không biết tên trên mạng.
Không có tác phẳm, số fan ít ỏi tích góp được hồi trước cũng dần dần đi hết, sự nghiệp diễn xuất cũng ảm đạm.
Cậu cũng không hề muốn nhờ vào kim chủ, người ta đều nói trẻ khóc thì có kẹo ăn, nhưng Phương Kiều cũng không khóc không nháo, thậm chí gió bên gối cũng không thèm thổi một hơi nào. Lục Ngạn Châu vốn đang đau đầu giải quyết vấn đề của một đám tình nhân thấy vậy rất vui mừng, thỉnh thoảng sau khi 'lâm hạnh' xong sẽ nổi lòng nhân từ cho cậu một tấm chi phiếu, giúp đỡ cậu một chút.
Rõ ràng là bị tổng tài bao dưỡng, thế mà từ đó tới nay danh tiếng trong giới giải trí vẫn là số không tròn trĩnh, có thể nói Phương Kiều chính là dòng nước trong hiếm có trong giới.
---///---///---
Mà bên phía Phương Kiều, tối hôm qua vô tri vô giác về được đến nhà đã hơn nửa đêm, cậu không thể tin được Lục tổng cứ vậy để cậu chạy đi, may mắn thì may mắn thật, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút tiếc nuối.
Dù sao ngoại hình Lục tổng anh tuấn như vậy, nói không chừng sau khi ngủ xong còn được cho tiền, dù sao cũng không hại mặt nào.
Phương Kiều suy nghĩ lung tung một hồi xong, thấy trời hửng sáng mới nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau có lịch tập vũ đạo, Phương Kiều cũng không quan tâm ăn uống, vội vội vàng vàng chạy tới công ty luyện tập.
Vừa mở cửa, bốn người bên trong đang nói cười vui vẻ lập tức im bặt.
Thời gian Phương Kiều vào nhóm ngắn nhất trong cả bọn, cũng không quá thân quen với bọn họ, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều.
Nội dung buổi luyện tập hôm đó vẫn như thường lệ, ngày thường thì Phương Kiều có thể làm rất khá. Nhưng mà tối qua cậu thiếu ngủ, hôm nay cũng chưa ăn sáng, nên lúc khởi động khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Thầy biên đạo phát hiện ra sự khác thường của cậu, dừng lại hỏi nguyên nhân.
Bên cạnh, một thành viên có ngoại hình hơi đáng yêu bật cười khúc khích, nói: "Mông nở hoa rồi chứ sao, còn nguyên nhân nào nữa."
Phương Kiều sững sờ, theo bản năng sờ sờ mông.
Mông cậu vẫn ổn mà, cũng có bị trĩ đâu.
"Đừng bày cái vẻ mặt vô tội ấy ra, có gan leo lên giường kim chủ thì sợ gì người khác nói ra nói vào?" Cậu trai đáng yêu kia tiếp tục gây sự.
Hóa ra là chuyện này, Phương Kiều bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là cậu cũng có biết gì đâu. Nghĩ vậy cậu lại nhìn thoáng qua Tống Ái Quân, chỉ thấy đối phương khoanh tay trước ngực đứng xem kịch vui.
Phương Kiều lắc đầu, lười giải thích với bọn họ.
Một ngày tập luyện cuối cùng cũng xong, ai nấy đều mệt bở hơi tai, trợ lý đã gọi xem bảo mẫu từ sớm, lần lượt đưa từng người về nhà.
Sau khi tới bãi đậu xe dưới tầng, Phương Kiều cảm thấy đầu óc đau muốn nứt ra rồi, thầm nghĩ phải nhanh nhanh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi vật ra ngủ quên trời đất mới được.
Ai ngờ cậu trai đáng yêu trong nhóm kia lại có đam mê cà khịa, vừa mới lên xe đã bắt đầu công cuộc móc mỉa Phương Kiều: "Ôi chà, người ta lại còn hạ mình ngồi chung xe với dân đen chúng ta kìa, sao không bảo Lục tổng sai người đến đón cậu?"
Não Phương Kiều lại bắt đầu đau nhức, không thể nhịn được nữa, giọng bực bội trả lời: "Cậu có yên lặng đi không! Phải! Tôi leo giường Lục tổng, người ta đẹp trai như thế, thận khỏe như thế, bị hắn ngủ một lần đã thích muốn chết!"
Cậu trai đáng yêu kia hoảng sợ: ".....Cậu, Phương Kiều cậu có biết xấu hổ không vậy?!"
"Cậu ấy nói không sai mà." Phía sau nhóm người, Lục Ngạn Châu bước xuống khỏi chiếc xe thể thao màu đỏ sang chảnh.
Hắn vốn đang định đi gặp một tiểu tình nhân, kết quả vừa ngồi vào xe liền thấy một nhóm thiếu niên đứng ở đó cãi nhau, sau đó lại nghe thấy người nào đó trong nhóm gào đến kinh thiên động địa rằng hắn đẹp trai thận khỏe.
Thanh âm hùng hồn, vang vọng trong bãi đỗ xe.
Lục Ngạn Châu rất vui vẻ, vật nhỏ này thú vị thật đấy, khen mình tới mức này, hắn cũng phải tự mình đi ra giải vây chứ nhỉ?
Phương Kiều vừa gào xong, đang cảm thấy mình rất có khí thế, vừa quay đầu đã thấy chính chủ xuất hiện, khí thế ban nãy lập tức héo rũ.
"Lục tổng....." Một đám người nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Mà Lục Ngạn Châu lại cười tới cực kỳ thân thiết, vuốt nhẹ gáy Phương Kiều nói: "Đi thôi bảo bối, đêm nay lại tiếp tục cho em thích chết."
Mọi người: "..."
Vì thế ngay trước mắt mọi người, Phương Kiều như gà con bị Lục Ngạn Châu xách đi, nhét vào xe thể thao của mình, nghênh ngang rời khỏi.
Đêm đó, Lục Ngạn Châu dùng năng lực thực tế chứng minh lời Phương Kiều nói, rằng thận hắn rất khỏe, còn Phương Kiều, cậu cũng đã tự dùng thân mình trải nghiệm cảm giác mông nở hoa là như thế nào.
Cả nhà cùng vui.
Phương Kiều thành công bị bao dưỡng, nhưng mà cậu cũng không hề đi lên đỉnh nhân sinh như trong tưởng tượng.
Tục ngữ có câu "dưa hái xanh không ngọt", nhóm có thực lực mạnh đến thế nào cũng không nổi được, không lâu sau đó nhóm nhạc nam của Phương Kiều cũng tan rã, ai đi đường nấy.
Chàng trai phong cách punk và cậu trai đáng yêu ngay lập tức hủy hợp đồng với công ty, gia nhập vào phòng làm việc của một vị đạo diễn nổi tiếng, nhờ vào khuôn mặt tham gia vào mấy bộ phim thương mại không đắt khách lắm.
Còn Phương Kiều thì không có quyền tự quyết định, cho nên vẫn ở lại công ty cũ. Người đại diện cũng không quản cậu, chỉ thỉnh thoảng ném cho cậu một vài vai diễn quần chúng hoặc là mấy cuộc phỏng vấn không biết tên trên mạng.
Không có tác phẳm, số fan ít ỏi tích góp được hồi trước cũng dần dần đi hết, sự nghiệp diễn xuất cũng ảm đạm.
Cậu cũng không hề muốn nhờ vào kim chủ, người ta đều nói trẻ khóc thì có kẹo ăn, nhưng Phương Kiều cũng không khóc không nháo, thậm chí gió bên gối cũng không thèm thổi một hơi nào. Lục Ngạn Châu vốn đang đau đầu giải quyết vấn đề của một đám tình nhân thấy vậy rất vui mừng, thỉnh thoảng sau khi 'lâm hạnh' xong sẽ nổi lòng nhân từ cho cậu một tấm chi phiếu, giúp đỡ cậu một chút.
Rõ ràng là bị tổng tài bao dưỡng, thế mà từ đó tới nay danh tiếng trong giới giải trí vẫn là số không tròn trĩnh, có thể nói Phương Kiều chính là dòng nước trong hiếm có trong giới.
---///---///---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.