Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 49: Chỉ Là Vở Kịch
Xíu Mại Trứng Muối
29/01/2024
Nhã Hinh thở dốc, ánh mắt ướt át khiến tâm can Cảnh Bân rối loạn. Khi cô muốn gần anh thêm lần nữa, anh bất chợt mím chặt môi tránh né làm cả người cô sững lại, sau đó nở nụ cười chế giễu:
“Thì ra anh chán ghét em đến thế.”
Cảnh Bân hốt hoảng muốn giải thích nhưng lại bị Nhã Hinh thẳng thừng đẩy ra. Cô nép về phía bên cửa, hệt như lúc bản thân sợ sệt anh nhưng lần này cô rơi vào cõi cô đơn chán nản. Sau sự việc vừa rồi, đầu tóc cô tán loạn, quần áo xộc xệch dính bụi càng làm cô trở nên tồi tệ hơn.
Cảnh Bân không biết phải làm gì, vốn muốn vạch rõ giới hạn với cô nhưng cơ thể cứ mất đi tự chủ mà vô thức tới gần. Anh biết nếu anh và cô còn dây dưa nhau, cho nhau hi vọng thì tương lai càng thêm tồi tệ. Vì thế dù lòng khó chịu đến mức nào thì anh vẫn im lặng, mặt quay sang hướng khác không dám nhìn về phía cô.
Xe tới trước cửa Giản gia. Ngay khi Nhã Hinh tính bước xuống thì đã bị Cảnh Bân kéo lại. Anh đặt chiếc điện thoại mới toanh vào tay cô rồi dặn dò:
“Trong này có thứ em cần. Đừng tin tưởng bất kỳ ai, cũng đừng dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình.”
Cô nhíu mày, dù tức giận nhưng biết anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô nên tạm thời gật đầu lấy lệ. Lần này, chỉ có mình cô tiến vào bên trong, có điều ở phòng khách rất đông người làm cô khó hiểu.
Ông Giản ngồi ở vị trí chủ nhà, vô cùng khỏe mạnh chẳng có gì gọi là mệt mỏi. Nhã Hinh biết ban nãy chỉ là vở kịch để kéo cô về nhà, dù thế cô cũng chẳng hơi đâu mà vạch trần.
“Về rồi thì ngồi xuống đi.”
Ông Giản lên tiếng, giọng điệu ra lệnh hệt như trước. Nhã Hinh bình tĩnh ngồi xuống, muốn xem một nhà ba người này đang giở trò gì. Ngay lập tức, người được gọi đến mang danh luật sư riêng của ông ta chia về phía cô toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng. À thì ra đây là lí do thật sự họ muốn cô quay về, bắt ép cô chuyển tài sản của mẹ cô qua tay ông ta.
“Mau kí vào đi. Hiện tại dù sao con cũng trở thành người của Tôn gia rồi, không thể để tài sản của Giản gia rơi vào tay người khác được.”
Cô nghe lời ông Giản nói mà bật cười khằng khặc trước ánh mắt ngạc nhiên kỳ quái của mọi người, sau đó cô mở lời:
“Con thấy rơi vào tay ba mới đáng lo đấy.”
Ông ta tức giận quát: “Mày nói thế là sao? Mày ra ngoài có chỗ dựa rồi quên mất gốc gác của mình à?”
Cô dựa vào ghế, vẻ mặt khinh thường nhìn ông ta: “Nói là tài sản mẹ tôi để lại cho tôi nhưng cái nào chả bị ba thâu tóm lấy. Ba đem những gì mẹ xây dựng đi gán nợ, gán luôn đứa con này thì tôi làm sao tin tưởng mà giao phó cho ba được.”
Thấy tình hình căng thẳng, Giản di quyết định dịu giọng dụ dỗ: “Dù sao ông ấy cũng là ba con, nuôi dưỡng con đến tận bây giờ mà không đòi hỏi gì. Chẳng lẽ con tính toán với cả ba con sao?”
“Tôi cứ tính đấy thì sao, nuôi dưỡng tôi không khác gì một kẻ bóc lột thì làm ra vẻ hay ho lắm à?” Cô nhếch miệng, cả người tỏa ra sự chán ghét cực điểm với cái nhà này.
“Mày!”
Ông Giản tức giận giơ tay lên, nhưng bị ánh mắt trừng lớn thách thức của Nhã Hinh làm khựng lại.
“Ông đánh đi, dù sao đâu phải là lần đầu.”
“Nếu ông dám đánh em ấy, tôi sẽ bắn nát cánh tay đó của ông.”
Cảnh Bân xuất hiện ngoài cửa từ lúc nào, giọng nói như ma như quỷ đòi mạng khiến ông Giản run sợ. Giản di cắn môi, không nghĩ tới anh sẽ đến làm chỗ dựa cho cô.
“Dù sao ba dạy con thì cũng có chút động tay động chân, chẳng lẽ như vậy mà Tôn thiếu cũng suy xét sao?”
Cảnh Bân chẳng liếc về phía Giản di đến một cái, thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh Nhã Hinh. Giây sau, một thuộc hạ của anh đứng ngay sát phía sau bà ta làm bà ta sợ hãi mà ngậm chặt miệng, không dám thốt ra thêm lời nào.
“Nếu không phải tôi còn coi ông là cha của Nhã Hinh thì tôi đã bắn trước khi lên tiếng rồi.”
Nhã Hinh cũng không nghĩ tới Cảnh Bân sẽ vào đây, nhưng dù sao hiện tại tâm trạng cô chẳng còn vui vẻ nổi. Cô cầm lấy tất cả giấy trên bàn, mạnh bạo xé rách dù chúng cứa nhẹ làm lòng bàn tay rỉ máu.
“Những gì mẹ tôi để lại cho tôi, tôi sẽ không đưa cho ai cả. Tôi mong ba mau sắp xếp để trả lại tất cả vào đúng lúc tôi đủ mười tám.”
Ông Giản tức giận siết chặt tay nhưng không dám làm gì Nhã Hinh bởi ánh nhìn của Cảnh Bân ở phía sau, vì thế ông dịu giọng lại:
“Con còn nhỏ, sao có thể điều hành công ty được. Với lại ba cũng là người nhà của con, công ơn nuôi dưỡng con nên nhớ tới chứ.”
“Thì ra anh chán ghét em đến thế.”
Cảnh Bân hốt hoảng muốn giải thích nhưng lại bị Nhã Hinh thẳng thừng đẩy ra. Cô nép về phía bên cửa, hệt như lúc bản thân sợ sệt anh nhưng lần này cô rơi vào cõi cô đơn chán nản. Sau sự việc vừa rồi, đầu tóc cô tán loạn, quần áo xộc xệch dính bụi càng làm cô trở nên tồi tệ hơn.
Cảnh Bân không biết phải làm gì, vốn muốn vạch rõ giới hạn với cô nhưng cơ thể cứ mất đi tự chủ mà vô thức tới gần. Anh biết nếu anh và cô còn dây dưa nhau, cho nhau hi vọng thì tương lai càng thêm tồi tệ. Vì thế dù lòng khó chịu đến mức nào thì anh vẫn im lặng, mặt quay sang hướng khác không dám nhìn về phía cô.
Xe tới trước cửa Giản gia. Ngay khi Nhã Hinh tính bước xuống thì đã bị Cảnh Bân kéo lại. Anh đặt chiếc điện thoại mới toanh vào tay cô rồi dặn dò:
“Trong này có thứ em cần. Đừng tin tưởng bất kỳ ai, cũng đừng dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình.”
Cô nhíu mày, dù tức giận nhưng biết anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô nên tạm thời gật đầu lấy lệ. Lần này, chỉ có mình cô tiến vào bên trong, có điều ở phòng khách rất đông người làm cô khó hiểu.
Ông Giản ngồi ở vị trí chủ nhà, vô cùng khỏe mạnh chẳng có gì gọi là mệt mỏi. Nhã Hinh biết ban nãy chỉ là vở kịch để kéo cô về nhà, dù thế cô cũng chẳng hơi đâu mà vạch trần.
“Về rồi thì ngồi xuống đi.”
Ông Giản lên tiếng, giọng điệu ra lệnh hệt như trước. Nhã Hinh bình tĩnh ngồi xuống, muốn xem một nhà ba người này đang giở trò gì. Ngay lập tức, người được gọi đến mang danh luật sư riêng của ông ta chia về phía cô toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng. À thì ra đây là lí do thật sự họ muốn cô quay về, bắt ép cô chuyển tài sản của mẹ cô qua tay ông ta.
“Mau kí vào đi. Hiện tại dù sao con cũng trở thành người của Tôn gia rồi, không thể để tài sản của Giản gia rơi vào tay người khác được.”
Cô nghe lời ông Giản nói mà bật cười khằng khặc trước ánh mắt ngạc nhiên kỳ quái của mọi người, sau đó cô mở lời:
“Con thấy rơi vào tay ba mới đáng lo đấy.”
Ông ta tức giận quát: “Mày nói thế là sao? Mày ra ngoài có chỗ dựa rồi quên mất gốc gác của mình à?”
Cô dựa vào ghế, vẻ mặt khinh thường nhìn ông ta: “Nói là tài sản mẹ tôi để lại cho tôi nhưng cái nào chả bị ba thâu tóm lấy. Ba đem những gì mẹ xây dựng đi gán nợ, gán luôn đứa con này thì tôi làm sao tin tưởng mà giao phó cho ba được.”
Thấy tình hình căng thẳng, Giản di quyết định dịu giọng dụ dỗ: “Dù sao ông ấy cũng là ba con, nuôi dưỡng con đến tận bây giờ mà không đòi hỏi gì. Chẳng lẽ con tính toán với cả ba con sao?”
“Tôi cứ tính đấy thì sao, nuôi dưỡng tôi không khác gì một kẻ bóc lột thì làm ra vẻ hay ho lắm à?” Cô nhếch miệng, cả người tỏa ra sự chán ghét cực điểm với cái nhà này.
“Mày!”
Ông Giản tức giận giơ tay lên, nhưng bị ánh mắt trừng lớn thách thức của Nhã Hinh làm khựng lại.
“Ông đánh đi, dù sao đâu phải là lần đầu.”
“Nếu ông dám đánh em ấy, tôi sẽ bắn nát cánh tay đó của ông.”
Cảnh Bân xuất hiện ngoài cửa từ lúc nào, giọng nói như ma như quỷ đòi mạng khiến ông Giản run sợ. Giản di cắn môi, không nghĩ tới anh sẽ đến làm chỗ dựa cho cô.
“Dù sao ba dạy con thì cũng có chút động tay động chân, chẳng lẽ như vậy mà Tôn thiếu cũng suy xét sao?”
Cảnh Bân chẳng liếc về phía Giản di đến một cái, thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh Nhã Hinh. Giây sau, một thuộc hạ của anh đứng ngay sát phía sau bà ta làm bà ta sợ hãi mà ngậm chặt miệng, không dám thốt ra thêm lời nào.
“Nếu không phải tôi còn coi ông là cha của Nhã Hinh thì tôi đã bắn trước khi lên tiếng rồi.”
Nhã Hinh cũng không nghĩ tới Cảnh Bân sẽ vào đây, nhưng dù sao hiện tại tâm trạng cô chẳng còn vui vẻ nổi. Cô cầm lấy tất cả giấy trên bàn, mạnh bạo xé rách dù chúng cứa nhẹ làm lòng bàn tay rỉ máu.
“Những gì mẹ tôi để lại cho tôi, tôi sẽ không đưa cho ai cả. Tôi mong ba mau sắp xếp để trả lại tất cả vào đúng lúc tôi đủ mười tám.”
Ông Giản tức giận siết chặt tay nhưng không dám làm gì Nhã Hinh bởi ánh nhìn của Cảnh Bân ở phía sau, vì thế ông dịu giọng lại:
“Con còn nhỏ, sao có thể điều hành công ty được. Với lại ba cũng là người nhà của con, công ơn nuôi dưỡng con nên nhớ tới chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.