Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 15: Lại Bị Nhốt
Xíu Mại Trứng Muối
16/01/2024
Khi Nhã Hinh tỉnh dậy thì đã thấy toàn thân ướt nhẹp nằm trong nhà vệ sinh lúc trước. Có lẽ đám người kia không chịu nổi mà đánh ngất rồi nhốt cô ở đây. Cô có nên cảm ơn vì họ đã không làm chuyện gì tồi tệ hơn không?
Đầu có chút đau khiến Nhã Hinh phải ngồi dựa vào tường thêm một lúc. Tới khi có thể ổn hơn, cô mới chú ý đến bầu trời ngoài kia. Mặt trời sắp lặn, tô lên một màu vàng cam quen thuộc nhưng lại khiến cô sợ hãi.
Nhã Hinh lập tức tìm điện thoại, nào ngờ tới đã bị đám người kia đập hỏng. Không xong rồi, ắt hẳn hiện tại Cảnh Bân đang nghĩ cô tìm cách bỏ trốn. Vì thế cô mặc kệ bản thân đang bị thương mà lần nữa chui qua lỗ thoát hiểm.
“Tiểu thư, tôi tìm cô…”
Tài xế nhíu mày, còn chưa kịp nói hết câu thì liền im bật khi nhìn thấy dáng vẻ thất thiểu của Nhã Hinh. Cậu ta vừa muốn đỡ lấy cô vừa sợ hãi vì đây là người phụ nữ của cậu chủ. May mắn trước cô vẫn còn thừa sức lực để chui vào bên trong xe.
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô bị gì vậy? Điện thoại cũng không gọi được.”
Tài xế nhẹ giọng hỏi thăm, đưa bịch khăn giấy xuống đằng sau để Nhã Hinh tự lau một số vết bẩn.
“Tôi không sao, chỉ là gặp chút chuyện.”
Thấy tài xế ấp úng, cô mới lên tiếng lần nữa.
“Yên tâm, lát nữa tôi sẽ giải thích với Tôn thiếu. Chuyện không liên quan đến anh.”
Quả thật như Nhã Hinh nói, Cảnh Bân vừa nhìn thấy một thân tàn tạ của cô thì cũng là lúc người tài xế bị đàn em đè xuống đất.
“Chuyện gì?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng đem lại áp lực không hề nhỏ. Có điều hiện tại Nhã Hinh đầu óc đã xoay chuyển, cơ thể lảo đảo được Cảnh Bân ôm lấy. Cô níu lấy áo anh, nhẹ giọng năn nỉ:
“Lục… Lục Bân… Tôi mệt quá… Lát tôi sẽ… giải thích… Chuyện không liên quan đến… tài xế…”
Nói đoạn, Nhã Hinh ngất xỉu khiến Cảnh Bân gấp gáp bồng cô lên lầu, cũng không quên để lại một câu cho đàn em:
“Giữ hắn lại.” Nhưng nghĩ tới lời thỉnh cầu của cô thì nói tiếp: “Đừng làm gì hắn.”
Tuấn Thạch được kêu tới biệt phủ trong tình trạng gấp gáp. Ngay lúc cậu nghĩ Cảnh Bân đã gặp chuyện chẳng lành thì nào ngờ người cần cậu khám lại là một cô gái nhỏ.
“Mau tới xem cô ấy ra sao.”
Giọng nói thập phần gấp gáp của Cảnh Bân khiến Tuấn Thạch càng tò mò hơn về thân phận của cô gái nằm ngất xỉu trên giường. Sau khi kiểm tra sơ lược, cô chỉ bị suy nhược cơ thể, đầu cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần truyền dịch thì sẽ ổn hơn. Cậu nhìn bộ dáng luộm thuộm của anh thì cảm thấy có lẽ tình yêu đã đến với ông trùm.
Cảnh Bân là ông trùm duy nhất chán ghét việc người khác chạm vào mình, chỉ bị bẩn thì sẽ muốn về nhà tắm rửa lập tức. Vậy mà hiện tại anh lại chịu đựng được tất cả chỉ vì lo lắng cho Nhã Hinh.
“Chú Vinh, cô gái đó là ai?” Tuấn Thạch tò mò nên kéo quản gia sáng một góc thăm dò.
Quản gia Vinh mỉm cười, sau đó đáp: “Bác sĩ Hách có thể đi hỏi cậu chủ, tôi còn phải đem đồ lên cho cậu chủ.”
Tuấn Thạch cứng họng, cơn nhiều chuyện trong người chẳng được giải tỏa khiến cậu tức điên.
Ở trong phòng, Cảnh Bân siết chặt tay, nhìn thỏ nhỏ phờ phạc nằm trên giường mà không khỏi khó chịu. Rõ ràng chỉ lên trường vài phút vậy mà lại xảy ra chuyện. Anh cầm chiếc điện thoại bị nát màn hình của cô lên xem xét, rõ ràng đã bị người khác dùng vật nặng đập bể.
“Quản gia Vinh.”
“Tôi đã hiểu, thưa cậu chủ.”
Quản gia Vinh lập tức rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Cảnh Bân.
Nhã Hinh lờ mờ tỉnh dậy khi trời đã nhá nhem tối. Chiếc bụng rỗng đã đánh thức cô dậy.
“Tỉnh rồi à?”
Cảnh Bân bỏ tài liệu trên tay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh cảm thấy dễ chịu hơn là lúc cô nằm đó không chút động tĩnh nào.
“...”
Nhã Hinh muốn lên tiếng nhưng giọng đã khát khô, chỉ phát ra vài tiếng ô ô khàn đặc. Giây sau, cả người được Cảnh Bân nhẹ nhàng đỡ dậy. Đầu cô dựa vào ngực anh, run rẩy nhận lấy ly nước ấm.
“Dễ chịu hơn rồi chứ?”
Nhã Hinh gật đầu, đầu óc vẫn còn khá choáng váng rồi mới sực nhớ tới sự tình ban nãy.
“Tôi… Không phải tôi muốn bỏ trốn… Tôi bị…”
Nhìn vẻ hoảng loạn cố gắng giải thích của cô, Cảnh Bân bịt miệng cô lại. Ánh mắt không chút tức giận của anh dần khiến cô bình tĩnh.
“Tôi biết chuyện gì xảy ra. Yên tâm, người ở bên cạnh tôi không thể bị chịu thiệt.”
Đầu có chút đau khiến Nhã Hinh phải ngồi dựa vào tường thêm một lúc. Tới khi có thể ổn hơn, cô mới chú ý đến bầu trời ngoài kia. Mặt trời sắp lặn, tô lên một màu vàng cam quen thuộc nhưng lại khiến cô sợ hãi.
Nhã Hinh lập tức tìm điện thoại, nào ngờ tới đã bị đám người kia đập hỏng. Không xong rồi, ắt hẳn hiện tại Cảnh Bân đang nghĩ cô tìm cách bỏ trốn. Vì thế cô mặc kệ bản thân đang bị thương mà lần nữa chui qua lỗ thoát hiểm.
“Tiểu thư, tôi tìm cô…”
Tài xế nhíu mày, còn chưa kịp nói hết câu thì liền im bật khi nhìn thấy dáng vẻ thất thiểu của Nhã Hinh. Cậu ta vừa muốn đỡ lấy cô vừa sợ hãi vì đây là người phụ nữ của cậu chủ. May mắn trước cô vẫn còn thừa sức lực để chui vào bên trong xe.
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô bị gì vậy? Điện thoại cũng không gọi được.”
Tài xế nhẹ giọng hỏi thăm, đưa bịch khăn giấy xuống đằng sau để Nhã Hinh tự lau một số vết bẩn.
“Tôi không sao, chỉ là gặp chút chuyện.”
Thấy tài xế ấp úng, cô mới lên tiếng lần nữa.
“Yên tâm, lát nữa tôi sẽ giải thích với Tôn thiếu. Chuyện không liên quan đến anh.”
Quả thật như Nhã Hinh nói, Cảnh Bân vừa nhìn thấy một thân tàn tạ của cô thì cũng là lúc người tài xế bị đàn em đè xuống đất.
“Chuyện gì?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng đem lại áp lực không hề nhỏ. Có điều hiện tại Nhã Hinh đầu óc đã xoay chuyển, cơ thể lảo đảo được Cảnh Bân ôm lấy. Cô níu lấy áo anh, nhẹ giọng năn nỉ:
“Lục… Lục Bân… Tôi mệt quá… Lát tôi sẽ… giải thích… Chuyện không liên quan đến… tài xế…”
Nói đoạn, Nhã Hinh ngất xỉu khiến Cảnh Bân gấp gáp bồng cô lên lầu, cũng không quên để lại một câu cho đàn em:
“Giữ hắn lại.” Nhưng nghĩ tới lời thỉnh cầu của cô thì nói tiếp: “Đừng làm gì hắn.”
Tuấn Thạch được kêu tới biệt phủ trong tình trạng gấp gáp. Ngay lúc cậu nghĩ Cảnh Bân đã gặp chuyện chẳng lành thì nào ngờ người cần cậu khám lại là một cô gái nhỏ.
“Mau tới xem cô ấy ra sao.”
Giọng nói thập phần gấp gáp của Cảnh Bân khiến Tuấn Thạch càng tò mò hơn về thân phận của cô gái nằm ngất xỉu trên giường. Sau khi kiểm tra sơ lược, cô chỉ bị suy nhược cơ thể, đầu cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần truyền dịch thì sẽ ổn hơn. Cậu nhìn bộ dáng luộm thuộm của anh thì cảm thấy có lẽ tình yêu đã đến với ông trùm.
Cảnh Bân là ông trùm duy nhất chán ghét việc người khác chạm vào mình, chỉ bị bẩn thì sẽ muốn về nhà tắm rửa lập tức. Vậy mà hiện tại anh lại chịu đựng được tất cả chỉ vì lo lắng cho Nhã Hinh.
“Chú Vinh, cô gái đó là ai?” Tuấn Thạch tò mò nên kéo quản gia sáng một góc thăm dò.
Quản gia Vinh mỉm cười, sau đó đáp: “Bác sĩ Hách có thể đi hỏi cậu chủ, tôi còn phải đem đồ lên cho cậu chủ.”
Tuấn Thạch cứng họng, cơn nhiều chuyện trong người chẳng được giải tỏa khiến cậu tức điên.
Ở trong phòng, Cảnh Bân siết chặt tay, nhìn thỏ nhỏ phờ phạc nằm trên giường mà không khỏi khó chịu. Rõ ràng chỉ lên trường vài phút vậy mà lại xảy ra chuyện. Anh cầm chiếc điện thoại bị nát màn hình của cô lên xem xét, rõ ràng đã bị người khác dùng vật nặng đập bể.
“Quản gia Vinh.”
“Tôi đã hiểu, thưa cậu chủ.”
Quản gia Vinh lập tức rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Cảnh Bân.
Nhã Hinh lờ mờ tỉnh dậy khi trời đã nhá nhem tối. Chiếc bụng rỗng đã đánh thức cô dậy.
“Tỉnh rồi à?”
Cảnh Bân bỏ tài liệu trên tay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh cảm thấy dễ chịu hơn là lúc cô nằm đó không chút động tĩnh nào.
“...”
Nhã Hinh muốn lên tiếng nhưng giọng đã khát khô, chỉ phát ra vài tiếng ô ô khàn đặc. Giây sau, cả người được Cảnh Bân nhẹ nhàng đỡ dậy. Đầu cô dựa vào ngực anh, run rẩy nhận lấy ly nước ấm.
“Dễ chịu hơn rồi chứ?”
Nhã Hinh gật đầu, đầu óc vẫn còn khá choáng váng rồi mới sực nhớ tới sự tình ban nãy.
“Tôi… Không phải tôi muốn bỏ trốn… Tôi bị…”
Nhìn vẻ hoảng loạn cố gắng giải thích của cô, Cảnh Bân bịt miệng cô lại. Ánh mắt không chút tức giận của anh dần khiến cô bình tĩnh.
“Tôi biết chuyện gì xảy ra. Yên tâm, người ở bên cạnh tôi không thể bị chịu thiệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.