Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 74: Phiên Ngoại: Quá Khứ (2)
Xíu Mại Trứng Muối
11/03/2024
Nhã Hinh dù rời khỏi Cảnh Bân nhưng không đêm nào anh không mơ thấy trận hoả hoạn kia cùng lời cầu xin của cô.
“Cảnh Bân, tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Cả đời này điều tôi muốn làm nhất chính là tránh xa anh.”
Cảnh Bân bật dậy trong đêm, chiếc áo sơ mi không cài nút phập phồng theo từng hơi thở nặng nề, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Anh cởi phăng chiếc áo quăng mạnh xuống sàn, sau đó tiến tới tủ rượu. Đêm nay, anh muốn mượn nó giải sầu.
Trong căn phòng tối mịt, Cảnh Bân nốc cả chai rượu vào miệng. Vẻ đẹp hào nhoáng của thành phố cũng không làm cho anh cảm thấy hưng phấn, mà chỉ làm anh nhìn rõ được sự giãy giụa chết chóc trong lòng mình. Ngày mai, người anh yêu nhất sẽ gả cho người khác.
Tấm thiệp cưới vẫn nằm yên trên bàn và chưa hề có dấu hiệu bị chạm tới. Cảnh Bân lặng nhìn nó. Với sự thúc ép trong lòng, anh cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong, tên người con gái anh yêu hiện lên đầy tỉ mỉ và đẹp đẽ. Từ cái tên, anh có thể thấy được nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc của cô. Tuy nhiên, tại sao tên của người chú rể không phải là anh chứ?
Cái ngày cô kiêm quyết muốn rời xa anh, ngày cô tự phóng hoả là ngày làm anh thật sự sợ hãi.
Cảnh Bân vốn muốn đem tin vui đến cho Nhã Hinh, nào ngờ gần tới biệt phủ đã nhìn thấy khói đen bốc lên liên tục trong căn phòng của cô.
Trong nhà, tiếng ồn ào của những người giúp việc lấn át cả không gian, ai ai cũng cầm trên tay xô nước và bình xịt cứu hoả nhưng cái quan trọng nhất là người bên trong đã khoá trái cửa.
“Bà chủ, cô mau mở cửa ra đi.”
Quản gia gấp đến độ giọng đã lạc đi, không dám nghĩ tới cô sẽ liều mạng đến như vậy.
“Phá cửa.”
Cảnh Bân vừa xuất hiện thì lập tức ra lệnh. Ngay khi cánh cửa bị đá văng, khói xám bất ngờ xông ra ngoài. Vài người không phản ứng kịp liền ho lên sặc sụa, đôi mắt ửng đỏ. Tuy nhiên anh lại chẳng mấy quan tâm mà xông thẳng vào trong.
Nhã Hinh nằm trên giường, chờ đợi cái chết đến với mình. Lửa tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy cô, cháy xén dần lên ga giường. Cảnh Bân nhào vào đám lửa to, bế cô lên một cách nhanh chóng nhất.
“Nhã Hinh cố lên. Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” Anh dùng thân người che chắn cho cô khỏi ngọn lửa. Nhưng đột nhiên cô lại bật cười đứt quãng.
“Cảnh Bân, anh buông tha cho tôi đi. Hãy để tôi được chết.” Giọng cô khàn đặc khi hít quá nhiều khói.
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài. Em đừng nói nữa.” Anh ôm chặt lấy cô, đánh liều một phen.
“Cảnh Bân, anh đừng mãi cố chấp. Tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Tôi chỉ muốn tránh xa anh dù cho tôi phải chết.”
Nhã Hinh mấp máy môi thêm vài lời rồi ngất lịm. Cô không hề hay biết cả cơ thể anh cứng đờ, trái tim thắt lại đến mức không thể thở nổi, dù vậy anh vẫn dùng thân mình che chắn lửa cứu cô ra ngoài.
Mọi người nhanh chóng sơ cứu cho Cảnh Bân và Nhã Hinh. Anh giật lấy chiếc khăn từ người hầu rồi bao bọc cô lại. Chiếc váy bị lửa bén đã làm lộ ra những nơi nhạy cảm. Dù vậy sau đó anh giao cô cho người hầu, cô độc đi về phòng.
Cảnh Bân trượt dài xuống cánh cửa, không ngừng run lên. Trái tim anh cứ đau đớn liên hồi chẳng thể kiểm soát.
“Làm ơn hãy buông tha tôi. Đừng chạm vào tôi.”
Dù mất đi tiềm thức, cô vẫn muốn tránh xa anh. Hình ảnh cô yếu ớt trước thần chết khiến anh sợ hãi tột cùng.
Cảnh Bân bước chậm rãi vào nhà tắm. Anh mượn dòng nước lạnh để làm tâm trí bình tĩnh trở lại, mặc cho máu từ vết thương hoà quyện chảy xuống sàn.
Sau khi ngăn được đám cháy, Cảnh Bân ngồi trên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhã Hinh đang say giấc nồng. Anh nghe người hầu nói lại rằng cô suy nghĩ bồng bột bởi sau khi nhìn thấy tin tức công th gia đình thất thủ vào tay anh. Việc này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.
Cô bị bán qua đây để cứu giúp gia đình nhưng vẫn bị anh hạ bệ. Cô chưa từng thử đặt niềm tin ở anh. Cô xem anh như một loài rắn độc chỉ muốn nuốt trọn con mồi bằng tất cả thủ đoạn. Nhưng cô không biết được rằng cô chính là ngoại lệ duy nhất của anh.
Cảnh Bân thông báo Giản gia đã trả xong nợ nên anh sẽ không giữ Nhã Hinh ở lại. Ngày cô lên xe và rời khỏi biệt phủ, anh lặng im quan sát qua khung cửa sổ trên cao, dù không nỡ nhưng vẫn lựa chọn buông tay.
“Cảnh Bân, tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Cả đời này điều tôi muốn làm nhất chính là tránh xa anh.”
Cảnh Bân bật dậy trong đêm, chiếc áo sơ mi không cài nút phập phồng theo từng hơi thở nặng nề, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Anh cởi phăng chiếc áo quăng mạnh xuống sàn, sau đó tiến tới tủ rượu. Đêm nay, anh muốn mượn nó giải sầu.
Trong căn phòng tối mịt, Cảnh Bân nốc cả chai rượu vào miệng. Vẻ đẹp hào nhoáng của thành phố cũng không làm cho anh cảm thấy hưng phấn, mà chỉ làm anh nhìn rõ được sự giãy giụa chết chóc trong lòng mình. Ngày mai, người anh yêu nhất sẽ gả cho người khác.
Tấm thiệp cưới vẫn nằm yên trên bàn và chưa hề có dấu hiệu bị chạm tới. Cảnh Bân lặng nhìn nó. Với sự thúc ép trong lòng, anh cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong, tên người con gái anh yêu hiện lên đầy tỉ mỉ và đẹp đẽ. Từ cái tên, anh có thể thấy được nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc của cô. Tuy nhiên, tại sao tên của người chú rể không phải là anh chứ?
Cái ngày cô kiêm quyết muốn rời xa anh, ngày cô tự phóng hoả là ngày làm anh thật sự sợ hãi.
Cảnh Bân vốn muốn đem tin vui đến cho Nhã Hinh, nào ngờ gần tới biệt phủ đã nhìn thấy khói đen bốc lên liên tục trong căn phòng của cô.
Trong nhà, tiếng ồn ào của những người giúp việc lấn át cả không gian, ai ai cũng cầm trên tay xô nước và bình xịt cứu hoả nhưng cái quan trọng nhất là người bên trong đã khoá trái cửa.
“Bà chủ, cô mau mở cửa ra đi.”
Quản gia gấp đến độ giọng đã lạc đi, không dám nghĩ tới cô sẽ liều mạng đến như vậy.
“Phá cửa.”
Cảnh Bân vừa xuất hiện thì lập tức ra lệnh. Ngay khi cánh cửa bị đá văng, khói xám bất ngờ xông ra ngoài. Vài người không phản ứng kịp liền ho lên sặc sụa, đôi mắt ửng đỏ. Tuy nhiên anh lại chẳng mấy quan tâm mà xông thẳng vào trong.
Nhã Hinh nằm trên giường, chờ đợi cái chết đến với mình. Lửa tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy cô, cháy xén dần lên ga giường. Cảnh Bân nhào vào đám lửa to, bế cô lên một cách nhanh chóng nhất.
“Nhã Hinh cố lên. Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” Anh dùng thân người che chắn cho cô khỏi ngọn lửa. Nhưng đột nhiên cô lại bật cười đứt quãng.
“Cảnh Bân, anh buông tha cho tôi đi. Hãy để tôi được chết.” Giọng cô khàn đặc khi hít quá nhiều khói.
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài. Em đừng nói nữa.” Anh ôm chặt lấy cô, đánh liều một phen.
“Cảnh Bân, anh đừng mãi cố chấp. Tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Tôi chỉ muốn tránh xa anh dù cho tôi phải chết.”
Nhã Hinh mấp máy môi thêm vài lời rồi ngất lịm. Cô không hề hay biết cả cơ thể anh cứng đờ, trái tim thắt lại đến mức không thể thở nổi, dù vậy anh vẫn dùng thân mình che chắn lửa cứu cô ra ngoài.
Mọi người nhanh chóng sơ cứu cho Cảnh Bân và Nhã Hinh. Anh giật lấy chiếc khăn từ người hầu rồi bao bọc cô lại. Chiếc váy bị lửa bén đã làm lộ ra những nơi nhạy cảm. Dù vậy sau đó anh giao cô cho người hầu, cô độc đi về phòng.
Cảnh Bân trượt dài xuống cánh cửa, không ngừng run lên. Trái tim anh cứ đau đớn liên hồi chẳng thể kiểm soát.
“Làm ơn hãy buông tha tôi. Đừng chạm vào tôi.”
Dù mất đi tiềm thức, cô vẫn muốn tránh xa anh. Hình ảnh cô yếu ớt trước thần chết khiến anh sợ hãi tột cùng.
Cảnh Bân bước chậm rãi vào nhà tắm. Anh mượn dòng nước lạnh để làm tâm trí bình tĩnh trở lại, mặc cho máu từ vết thương hoà quyện chảy xuống sàn.
Sau khi ngăn được đám cháy, Cảnh Bân ngồi trên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhã Hinh đang say giấc nồng. Anh nghe người hầu nói lại rằng cô suy nghĩ bồng bột bởi sau khi nhìn thấy tin tức công th gia đình thất thủ vào tay anh. Việc này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.
Cô bị bán qua đây để cứu giúp gia đình nhưng vẫn bị anh hạ bệ. Cô chưa từng thử đặt niềm tin ở anh. Cô xem anh như một loài rắn độc chỉ muốn nuốt trọn con mồi bằng tất cả thủ đoạn. Nhưng cô không biết được rằng cô chính là ngoại lệ duy nhất của anh.
Cảnh Bân thông báo Giản gia đã trả xong nợ nên anh sẽ không giữ Nhã Hinh ở lại. Ngày cô lên xe và rời khỏi biệt phủ, anh lặng im quan sát qua khung cửa sổ trên cao, dù không nỡ nhưng vẫn lựa chọn buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.